"Ngươi có lời gì muốn nói?". Ngũ vương gia không để ý La sườn phi mà quay sang hỏi Lý phu nhân.
Sắc mặt Lý phu nhân trắng bệch, hốt hoảng vô cùng. Chẳng qua cố gắng lý lẽ, "Hồi bẩm Vương gia, việc này thật là ngoài ý muốn. Thiếp vốn không biết Liễu mỹ nhân có thai, lúc ấy cũng bởi vì bị ghế vướng chân nên không có đứng vững mới ngã xuống trên người Liễu mỹ nhân."
Ngũ vương gia lại nhìn Cẩn Nương, "Vậy ngươi có gì muốn nói?"
Toàn thân Cẩn Nương cứng ngắc, Lệ Chi và Lập Xuân cũng đều toát mồ hôi, lo lắng không biết Cẩn Nương có thể thoát thân hay không.
Cẩn Nương không rõ ý tứ của Ngũ vương gia, nàng nên trả lời như thế nào? Nếu nói mình tuyệt đối vô tội, tuy rằng đây là sự thật nhưng cũng không thể thoát thân dễ dàng. Còn nếu nhận sai chẳng khác nào tự nhận mình không có đỡ Liễu mỹ nhân. Nhất thời Cẩn Nương không có cách nào quyết định được.
Ngũ vương gia vẫn nghiền ngẫm nhìn Cẩn Nương, "Thế nào? Không dám nói?"
"Không, thiếp không phải là không dám nói" Phút chốc Cẩn Nương liền có dũng khí trả lời, "Bẩm báo Vương gia, thiếp chợt nhớ ra. Trong gia yến tối nay tất cả mọi người thật cao hứng, duy chỉ có Liễu mỹ nhân nét mặt vẫn nhợt nhạt, một chút rượu cũng không dính vào. Ban đầu thiếp cho rằng tính tình Liễu mỹ nhân vốn là như vậy, không thích uống rượu. Sau đó bởi vì vui vẻ thiếp có uống khoảng mấy chén, đầu óc có chút choáng váng. Liễu mỹ nhân lại đột nhiên bưng ly rượu lên mời, ngay lúc đó thiếp lại không nghĩ nhiều. Thấy Lý phu nhân ngã vào Liễu mỹ nhân nên theo bản năng liền đỡ lấy nàng. Nếu như biết Liễu mỹ nhân có thai, nhất định thiếp sẽ bảo vệ tốt Liễu mỹ nhân, không để cho nàng đến nỗi chịu khổ như vậy. Đều là lỗi của thiếp, là thiếp hồ đồ. Thỉnh Vương gia và Vương phi trách phạt."
La sườn phi cười nhạt, "Ngươi cho rằng ngươi nói như vậy, là có thể đem bản thân thoát khỏi hay sao? Đúng là hoang tưởng...."
"Câm miệng!" Thanh âm của Ngũ vương gia tựa như phát ra từ trong địa ngục, khiến mọi người sợ run. La sườn phi hung hãn như vậy mà sắc mặt cũng trở nên tái nhợt.
Ngũ vương gia mím môi, cực kỳ không kiên nhẫn nhìn mọi người. Tề vương phi hết sức vội vàng, nàng biết Ngũ vương gia giận thật rồi. Không phải là tức giận chuyện của Liễu mỹ nhân mà là tức giận hậu viện của Vương phủ lại loạn như vậy. Ngũ vương gia ghét nhất bị nữ nhân tính toán, ở trước mặt hắn xuất ra tâm cơ thủ đoạn. Riêng chuyện xảy ra hôm nay cũng chứng minh hậu viện tồn tại nhiều nữ nhân không an phận.
Tề vương phi quyết định thật nhanh, "Vương gia, bất kể như thế nào. Thân thể của Liễu mỹ nhân bị hao tổn, thiếu chút nữa sinh non là sự thật. Hai người Lý phu nhân và Lục tài tử không cho phép trốn tránh trách nhiệm. Thiếp sẽ xử trí thỏa đáng, Vương gia có thể về sớm một chút nghỉ ngơi."
"Vương phi nói đúng! Hậu viện là do Vương phi quản, nàng nói xem nên xử trí như thế nào?" Ngũ vương gia mặt không thay đổi liếc nhìn Tề vương phi.
Trong lòng Tề vương phi khẽ run lên, dứt khoát không để cho Lưu thứ phi và La sườn phi có cơ hội gây chuyện nữa, liền nói "Lý phu nhân và Lục tài tử hành vi không đứng đắn, khiến thân thể Liễu mỹ nhân bị thương tổn, động thai khí. Việc này bổn vương phi xử lý công bằng, không thể không cấp cho Liễu mỹ nhân một công đạo. Phạt các ngươi cấm túc hai tháng, đồng thời khấu trừ hai tháng bổng lộc để cảnh cáo. Hai người các ngươi có phục không?"
Trong lòng Lý phu nhân và Cẩn Nương đều không phục nhưng riêng Cẩn Nương cảm thấy xử phạt như thế còn có thể chấp nhận được. Dù sao so với trong tưởng tượng của nàng đã tốt hơn rất nhiều.
"Đa tạ Vương gia và Vương phi khai ân, thiếp xin tuân theo". Cẩn Nương cung kính đáp lại.
Vương phi đối với Cẩn Nương biết thức thời rất là thoả mãn. Thấy Lý phu nhân vẫn không có động tĩnh, liền đảo mắt qua, "Thế nào? Lý thị ngươi không phục?"
Ánh mắt Ngũ vương gia băng lãnh, rơi vào trên người Lý phu nhân. Lý phu nhân cảm thấy cả người cứng ngắc, "Không... không.... thiếp tâm phục khẩu phục."
Tề vương phi cười lạnh, đúng là không biết tốt xấu. Lưu thứ phi âm thầm trừng mắt nhìn Lý phu nhân, thường ngày nhìn thì thông minh nhưng đến thời khắc mấu chốt lại suýt nữa gây họa. Thật là vô dụng mà.
"Vương gia, ngườii xem thiếp xử trí như vậy có thỏa đáng không?" Tề vương phi dè dặt nhìn Ngũ vương gia.
Ngũ vương gia gật đầu, "Xử trí rất là thỏa đáng" Dừng một chút, lại nói tiếp: "Tất cả giải tán đi, chuyện tối hôm nay không cho phép bất cứ ai nhắc lại."
"Dạ, Vương gia."
"Mọi người tự giải quyết cho ổn thoả." Vương phi trước khi đi nói với mọi người một câu, đặc biệt nhìn Cẩn Nương. Cẩn Nương ngoan ngoãn cúi đầu, khiến người khác nhìn không ra tâm tư.
Chờ Vương gia và Vương phi vừa đi khỏi, Lệ Chi vội vàng tiến lên đỡ Cẩn Nương đứng dậy, "Tiểu thư chịu khổ rồi."
Hai chân Cẩn Nương đã tê rần, đầu gối cũng đau nhức thế nhưng Cẩn Nương lại nhìn Lệ Chi cười cười, "Không sao."
Chỉ cần có thể thoát khỏi chuyện này nguyên vẹn, Cẩn Nương cũng đã rất hài lòng, hơn nữa còn có Lý phu nhân cùng nàng chịu phạt, coi như cũng đáng.
Lý phu nhân được nha hoàn đỡ lên, hung hăng trợn mắt nhìn Cẩn Nương, vẻ mặt như thể 'Trước tiên tạm buông tha ngươi, sau này ta sẽ tính sổ sau'.
Lệ Chi không cam lòng nhỏ giọng nói với Cẩn Nương: "Tiểu thư, các nàng thật sự có phần khinh người."
"Không quan hệ, chúng ta trở về thôi."
"Chậm đã, Lục tài tử liền cứ muốn đi như vậy?" La sườn phi đứng ngăn ở trước người Cẩn Nương. Lưu thứ phi lạnh lùng đứng ở một bên nhìn, dự định xem trò hay.
Cẩn Nương cau mày lại, "Không biết La sườn phi có gì chỉ giáo?!"
"Ngươi yên tâm, ta sẽ không vô cớ đánh người đâu. Vương phi đã phạt các ngươi, ta cũng không muốn sinh thêm chuyện. Thế nhưng ta cảnh cáo lần nữa, tự giải quyết cho tốt. Lần sau không có cho qua nhẹ nhàng như vậy đâu." La sườn phi cười lạnh một tiếng, quét mắt nhìn Lưu thứ phi, sau đó mang người rời đi.
"Ta khinh...Thử xem ngươi có thể làm gì?!" Lưu thứ phi không cam lòng, "Chúng ta đi!" Lạnh lùng nhìn Cẩn Nương, cũng mang theo Lý phu nhân đi khỏi.
Trong lòng Cẩn Nương không thoải mái thế nhưng nàng cũng chỉ có thể nói: "Chúng ta cũng đi thôi."
Lệ Chi giậm chân, "Các nàng đúng là quá đáng."
"Nói nhảm nhiều như vậy làm gì?! Chuyện hôm nay coi như là một bài học" Cẩn Nương cắn răng, sự việc này giáo huấn quá sâu sắc, cũng đủ cho nàng ghi nhớ suốt đời.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...