“Liễu mỹ nhân và La sườn phi có quan hệ? Nói cho rõ xem”. Cẩn Nương rất ngạc nhiên, rốt cuộc hai người này là như thế nào.
Lập Xuân thấy chung quanh không có người mới nhỏ giọng nói với Cẩn Nương: “Tiểu thư, La sườn phi là đích nữ cùa Định Giang bá phủ mà Đại phu nhân của Thừa Ân bá phủ là cô ruột của La sườn phi. Sau này La sườn phi vào Vương phủ, đã giúp Vương gia khai chi tán diệp. Thế nhưng dần dần trong phủ lại có thêm nhiều người mới nên liền an bài một người tiến Vương phủ giúp đỡ một tay, người này chính là Liễu mỹ nhân. Liễu mỹ nhân này là thứ xuất trong chi thứ hai của Thừa Ân Bá phủ. Nô tỳ nghe nói, chi thứ hai này vẫn đều dựa vào Đại phòng mà sống mà Đại phu nhân lại mở miệng, chi thứ hai sao có thể không đáp ứng.”
Sau khi nói xong, lại khẩn trương nhìn bốn phía, mặt đầy vẻ thần bí, “Nô tỳ còn nghe nói, trước khi tiến vào Vương phủ, Liễu mỹ nhân đã định hôn sự xong. Đối phương cũng là công tử thế gia nhưng có điều chỉ là thứ xuất. Cụ thể hơn thì nô tỳ không biết”.
Cẩn Nương và Anh Đào nghe chuyện bát quái, trong lòng thấy khiếp sợ vô cùng. La sườn phi muốn tìm người để củng cố địa vị, không tìm tỷ muội nhà mình mà lại tìm đến nhà cô ruột. Lấy quan hệ thân thích mà nói thì Liễu mỹ nhân và La sườn phi cũng không quan hệ gì mấy. Bởi vì Đại phu nhân nói một câu, nàng ấy từ chính thê biến thành thị thiếp Vương phủ. Cẩn Nương chợt thấy thổn thức, không biết trong lòng Liễu mỹ nhân có cảm tưởng gì. Làm sao không ghi hận La sườn phi cho được, La sườn phi này không phải tìm người hỗ trợ mà là tìm cừu nhân về cho mình.
_______________________________
Anh Đào vẫn chịu đựng cho đến khi trở về Trầm Hương viện. Vào chính viện, không có người ngoài mới vội vàng hỏi Cẩn Nương: “Tiểu thư, cổ của người là sao thế?”.
Lệ Chi thấy kỳ quái, Anh Đào liền đem sự tình kể lại. Lệ Chi sợ tới mức gần chết, “Tiểu thư, thật không có việc gì sao?”
Không đề cập tới thì thôi, vừa nhắc đến Cẩn Nương nhất thời thấy phía dưới tai đau rát vô cùng. Lệ Chi giúp vén tóc lên, nhất thời hít một hơi, “Tiểu thư tại sao có thể như vậy?”. Ban đầu ở đây có dấu vết ái muội nhưng bây giờ lại thấy hai vết máu thay thế, rõ ràng là vết móng tay cào lên.
Cẩn Nương cười khổ, “Lúc ấy không có biện pháp, chỉ có thể ra hạ sách này. May mắn vị trí không sai, bằng không thì thật khó mà nói”.
Lúc ấy Cẩn Nương nảy ra một kế, thời điểm vén tóc lên, ở phần da thịt đó cố tình dùng móng tay xẹt qua, lúc ấy thấy đau đớn nhưng không biết vị trí có phải hay không nên trong lòng khẩn trương muốn chết. Cũng may là mọi người cũng chưa nhìn cẩn thận, qua loa như vậy mới có thể lừa dối dễ dàng .
“Tiểu thư về sau không nên như vậy”. Lệ Chi tiếp nhận thuốc mỡ trong tay Anh Đào, nhẹ nhàng thoa cho Cẩn Nương.
Lúc chạm đến nàng còn thấy có chút đau nhức nhưng thoa xong ngược lại cảm giác thực thoải mái mới nói: “Tốt, dưỡng vài ngày thôi dấu vết sẽ biến mất.”
Lệ Chi sợ miệng vết thương bị nhiễm gió, còn băng bó lại bằng khăn lụa. Cẩn Nương nhìn trái phải trong gương, cười: “Như vậy rất tốt, ngày mai đi thỉnh an Vương phi cũng sẽ không thấy được gì.”
Lệ Chi lo lắng nhìn Cẩn Nương, “Tiểu thư, hôm nay Vương phi không nói đến chuyện kính trà sao?”
Thần sắc Cẩn Nương ảm đạm, tiếp theo lại cười: “Không có gì đâu, chúng ta vừa mới đến nên không gấp”.
“Theo ý nô tỳ, nếu tiểu thư nói với Vương gia một tiếng nói không chừng mọi chuyện đều xong”. Anh Đào thấy chủ ý này là tốt nhất.
Cẩn Nương lắc đầu, nhớ tới buổi tối hai hôm nay, liền thấy mặt nóng bừng. Nàng chỉ đối mặt với Ngũ Vương gia là đã khẩn trương vô cùng, nói chuyện bình thường còn không xong, huống hồ đề cập đến việc này. Hơn nữa, ngài ấy lại cường thế, bá đạo. Tính tình như vậy chỉ sợ không thích nữ nhân có chủ ý quá nhiều, không chừng nói nhiều sai nhiều, chẳng bằng không nói gì cả. Ba người còn lại cũng chưa có biện pháp, chỉ có thể thở dài.
Sau khi Quế ma ma biết được Cẩn Nương chịu ủy khuất là tại mình nên rất là tự trách. Nhân lúc dạy Cẩn Nương học xong, Quế ma ma liền nói: “Đều do lão nô cân nhắc không chu toàn. Sự việc vài năm trước, không nghĩ tới còn có người nhớ”.
Cẩn Nương thản nhiên cười: “Không phải lỗi của ma ma, ma ma cũng là vì ta mà”. Dừng một chút, lại giả vờ bộ dáng như không biết gì, “Hôm nay mới biết trí nhớ Lưu thứ phi tốt như vậy, so với Lưu thứ phi, đúng thật là kém xa”.
Quế ma ma âm thầm thở dài, thâm ý nhìn Cẩn Nương, “Tiểu thư khiêm tốn, người vừa mới đến nên rất nhiều chuyện không rõ ràng, lão nô liền nói một chút cho người”.
“Đa tạ ma ma “.
Quế ma ma nhỏ giọng nói với Cẩn Nương: “Nhà mẹ đẻ Lưu thứ phi là quan bát phẩm. Năm đó Ngũ Vương gia nam hạ, có ở trong nhà Lưu đại nhân. Từ nhỏ Lưu thứ phi đọc sách thánh hiền không thua gì nam tử. Lưu đại nhân còn từng nói với người ngoài, đáng tiếc không phải là nam nhi, bằng không Lưu gia nhất định có một Trạng Nguyên. Không nghĩ tới thời điểm Vương gia ở đó lại nhìn trúng Lưu thứ phi. Sau này liền cho người nghênh đón vào Vương phủ, vừa vào liền phân phẩm vị Phu nhân, sau khi sinh hài tử liền tấn phong Thứ phi Vốn là Sườn phi nhưng La sườn phi ở giữa gây trở ngại, còn Vương phi lại thuận nước đẩy thuyền nên cuối cùng chỉ có thể đành phải làm Thứ phi. Đây cũng là nguyên do vì sao Lưu thứ phi và La sườn phi thủy hỏa bất dung. Về phần Lý phu nhân miễn cưỡng cũng là thế gia thư hương. Từ nhỏ thì biết đọc sách biết chữ, Lý gia và Lưu gia xem như họ hàng xa. Lưu thứ phi ở Vương phủ thân cô thế cô, cần một người trợ giúp nên Lưu gia tìm tới tìm lui, cuối cùng tìm đến Lý gia. Lý phu nhân vừa mới tiến vào liền phong Tài tử, qua một thời gian thì được tấn vị Phu nhân.”
Thì ra có chuyện như vậy, khó trách bốn người lại phân thành hai phe, không phải quan hệ thông gia cũng là họ hàng xa. Tất cả cùng hợp nhất thế lực, hiển nhiên có thể đối phó với người ngoài.
Cẩn Nương cẩn thận hỏi, “Vậy Vương phi thì sao?”. Chẳng lẽ Vương phi không cần trợ lực sao? Sườn phi và thứ phi đều đã kết bè phái, Vương phi chắc cũng cần một người đi. Về phần Ôn di nương, theo ánh mắt của Vương phi, hình như là không vừa ý cho lắm.
Quế ma ma nhìn chằm chằm Cẩn Nương, nói: “Ban đầu ở trong viện này là Trần mỹ nhân, không biết tiểu thư có nghe qua?”
“Ta có nghe nói rồi”.
“Nàng ấy là người Vương phi coi trọng, lão nô gặp qua nhiều mỹ nhân như vậy nhưng những người khiến người khác kinh diễm như Trần mỹ nhân, có thể đếm được trên đầu ngón tay. Năm đó Vương gia sủng ái ra sao, nổi bật nhất là Trần mỹ nhân. Ngay cả Vương phi cũng… “
Chẳng lẽ Trần mỹ nhân kia được sủng mà kiêu, không để Vương phi vào mắt? Người này gương mặt đẹp mà không có đầu óc sao?
“Nhưng mà sau này, trải qua một trận phong hàn, liền bị hủy khuôn mặt “. Quế ma ma thở dài nói.
Cẩn Nương che miệng lại, khẳng định bên trong có âm mưu. Nhiễm phong hàn đến mức hủy dung mạo, khỏi nói cũng biết thời điểm đó như thế nào.
Quế ma ma gật đầu, “Trần mỹ nhân không thể hầu hạ Vương gia, lại thêm trong phủ có người mới nên Vương gia liền quên mất nàng. Mấy tháng sau, Trần mỹ nhân uất ức mà chết”.
“Vậy còn ta…?”. Cẩn Nương rất muốn hỏi thẳng Quế ma ma nàng nên làm gì bây giờ, nếu thật tình Vương phi muốn lôi kéo có phải nên theo hay không. Tựa hồ trừ bỏ Vương phi ra, nàng cũng không còn lựa chọn nào khác.
“Việc này phải xem tạo hóa của tiểu thư. Nô tỳ cũng không biết nữa nhưng mà Vương phi làm việc bao giờ cũng có tính toán. Tiểu thư cân nhắc cho tốt, nói không chừng có thể được vẻ vang”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...