Mệt mỏi cả một ngày, đêm nay Cẩn Nương tính toán ngủ sớm. Anh Đào chải đầu cho nàng còn Lệ Chi thì đang trải chăn giường. Bận bịu một lúc lâu, Lệ Chi mới nói: "Tiểu thư, nếu không thì đợi một chút. Giờ này vẫn còn sớm, nói không chừng Vương gia lát nữa sẽ tới".
Cẩn Nương lắc đầu, "Chưa chắc Vương gia đến đâu, ta không thể vì một điều không có khả năng mà lãng phí thời gian ngủ được".
"Nhưng mà nếu lỡ Vương gia đến đây thì sao?". Lệ Chi không đồng ý. Hiện giờ nàng thấy quan trọng hơn hết là tiểu thư nên lấy lòng Vương gia, chỉ cần Vương gia mở miệng, tương lai tiểu thư còn có thể bảo đảm.
Cẩn Nương lắc đầu, nàng mệt chết rồi, ngày hôm qua học quy củ cả ngày, buổi tối lại bị quấn lấy suốt đêm. Sáng sớm rời giường, cả người thấy khó chịu còn phải chống đỡ đi thỉnh an Vương Phi, ngay cả chổ ngồi cũng không có. Sau khi trở về lại phải ứng phó với thân tín của Vương gia và Vương phi, thật sự nàng vô cùng muốn leo lên giường nghĩ ngơi. Về phần Vương gia, Cẩn Nương nhìn sắc trời, hy vọng đêm nay đừng đến.
Lệ Chi khuyên bảo không được, Anh Đào thấy thế liền nói: "Lệ Chi tỷ tỷ không cần lo lắng, đêm nay ta sẽ canh giữ trước phòng. Nếu Vương gia đến, bên ngoài khẳng định có động tĩnh. Đến lúc đó ta sẽ đánh thức tiểu thư là được".
Lệ Chi thấy vẻ mặt mỏi mệt của Cẩn Nương, cũng chỉ tán thành đề nghị của Anh Đào. Cẩn Nương đã được như ý nguyện, vừa kề lên gối liền ngủ. Đến một lúc lâu, nàng lại nằm mơ, trong giấc mơ lại mơ thấy có một quái vật ở trên người nàng, khiến nàng hô hấp không thông. Nàng liều mạng trốn nhưng quái vật kia một mực đuổi theo nàng. Đến khi thân thể truyền đến cảm giác đau đớn rõ ràng, Cẩn Nương liền mở mắt, phát hiện đây không phải là mộng. Ngũ vương gia đang đè trên người của nàng, bộ dạng hào hứng. Trong phòng chỉ có hai người bọn họ, Anh Đào sớm đã chẳng biết đi đâu.
"Vương... Vương gia!". Cẩn Nương có chút lắp bắp.
"Tỉnh?!". Ngũ vương gia nghiền ngẫm nhìn Cẩn Nương, không có chút ý tứ đứng dậy để nàng hít thở.
Hai tay Cẩn Nương khẩn trương đặt ở trên vai Ngũ vương gia, muốn đẩy ra nhưng mảy may bất động, "Vương gia, thiếp...thiếp hơi khó chịu". Cẩn Nương thật sự mệt mỏi, trên người nàng đầy dấu vết xanh tím, Ngũ vương gia lại không biết nhẹ nhàng, chỉ tận lực làm, đương nhiên nàng cũng vất vả theo. Dù sao nàng chưa tới mười sáu tuổi, thân thể vẫn chưa hoàn toàn nẩy nở, ứng phó với ham muốn vô độ của nam nhân này, thật sự đối với nàng là quá sức.
"Nàng cự tuyệt ta?". Trong mắt Ngũ vương gia hiện lên vẻ nguy hiểm
Toàn thân Cẩn Nương liền đổ mồ hôi, vội vàng lắc đầu, "Thiếp không dám, thần thiếp chỉ thỉnh cầu Vương gia thương xót."
Ngũ vương gia nở nụ cười, ngón tay nâng cằm Cẩn Nương, "Nhìn bổn vương".
Cẩn Nương không thể không lấy hết dũng khí ngước nhìn, ánh mắt sợ hãi, yếu ớt, lại khiến Ngũ vương gia sinh ra ý muốn giày vò cho thỏa sức.
"Vừa rồi ngủ ngon giấc không?". Tay Ngũ vương gia theo cằm trượt xuống cổ, tiến vào trong chăn. Lúc này trên người Cẩn Nương chỉ có một kiện áo yếm, kéo nhẹ một cái, liền ném trên mặt đất.
Cẩn Nương run rẩy, nàng không có cách nào khống chế phản ứng thân thể của mình, nói: "Dạ...ngủ ngon"
"Vậy là tốt rồi ". Ngũ vương gia cười, cúi đầu ngửi ngửi bên tai Cẩn Nương, "Hôm nay lễ vật mang đến chỗ nàng, có thích hay không?"
"Thiếp thích lắm". Trong lòng Cẩn Nương run sợ, hoàn toàn không nắm bắt được tâm tư Ngũ vương gia. Cảm thấy người này quá khó lý giải, căn bản không phải như bên ngoài đồn đại. Nào là khoan dung, nhân hậu nhưng nàng thật sự chỉ có thấy cường thế cùng với bá đạo, không để cho người khác phản kháng lại dù chỉ một chút.
"Thích thì tốt rồi...Đến, cởi quần áo cho bổn vương". Ngũ vương gia nhanh chóng nghiêng cơ thể, trên người vẫn còn đang mặc kiện trung y.
Cẩn Nương liền cảm thấy khẩn trương, tuy ở kiếp trước đã từng cùng Hàn Thịnh có vợ chồng chi thực nhưng cho tới bây giờ vẫn không có trải qua chuyện như vậy. Hàn Thịnh đối với nàng luôn cực kỳ lạnh nhạt. Ngay cả loại chuyện này, cũng là tắt đèn, làm qua loa sau đó rời khỏi. Nhiều năm phu thê như vậy, cho đến chết nàng cũng chưa hề thấy thân thể hắn rõ ràng.
Mà đối với Vương gia, tối hôm qua nàng chỉ lo run sợ, hôm nay lại đối mặt với thân thể nam nhân. Cẩn Nương có chút khống chế không nổi hai tay của mình.
Trong phòng, ngọn đèn chiếu vào người lại rõ ràng. Khuôn mặt nàng đỏ bừng, đỏ đến tận cổ nên Ngũ vương gia cảm thấy thật hưng phấn, đúng là một cảnh đẹp.
Rốt cục cũng kéo được đai lưng, quần áo rơi xuống, lộ ra thân thể nam nhân cường tráng. Sống ở hai kiếp người, đây là lần đầu nàng nhìn thân thể nam nhân khoảng cách gần như vậy.
Ngũ vương gia đột nhiên vươn tay ra, nắm chặt tay của Cẩn Nương, hỏi: "Rất là thích?". Ánh mắt lộ ra vẻ đắc ý.
Thần sắc Cẩn Nương dao động, sau đó gật đầu. Ngũ vương gia thoả mãn cười ra tiếng, không đùa với nàng nữa, xoay người đem nàng đặt dưới thân.
Trải qua cả đêm, lại một lần nữa tái diễn. Tuy nhiên cảm giác so với lần đầu tiên tốt hơn không ít nhưng nàng vẫn không chịu đựng nổi như cũ. Nàng thút thít nỉ non, cầu xin tha thứ thậm chí nghĩ muốn chạy trốn. Nhưng Ngũ vương gia gắt gao bắt lấy nàng, căn bản không để cho nàng cơ hội. Ngọn đèn chiếu vào trên người Cẩn Nương, vốn dấu vết còn chưa hết, lại thêm rất nhiều ấn ký mới.
Thế nhưng Ngũ vương gia lại vô cùng vui vẻ, dường như hắn đã tìm được niềm vui thú cực hạn trên người Cẩn Nương. Thân thể mảnh khảnh dưới người hắn vì hắn mở rộng, tùy ý hắn công phạt, có lẽ đây cũng là bắt nguồn khoái cảm cực hạn.
Không có gì bất ngờ xảy ra, giữa chừng Cẩn Nương liền mê man. Trước khi ngất đi, nàng vẫn còn đang suy nghĩ, hình như nàng đã quên sự tình gì, vốn là nàng muốn hỏi ...Đúng rồi, là chuyện của Lục gia. Lục Trường Trung như thế nào rồi? Có thật sự thoát khỏi rắc rối kia chưa? Nhưng nàng không có khí lực hỏi ra điều này.
Buổi sáng thời điểm rời giường, ngoại trừ Anh Đào và Lệ Chi, trong phòng còn có Quế ma ma. Khuôn mặt Lệ Chi cứng ngắc, rất là mất hứng. Cẩn Nương có chút kinh ngạc, không rõ ràng tình hình lắm.
Anh Đào nhỏ giọng nói: "Vương gia cũng không biết quý trọng tiểu thư gì hết, thân thể người còn chưa phát triển tốt mà, Quế ma ma, người xem thế nào này?".
Quế ma ma thấy vết tích trên người Cẩn Nương, còn phía dưới mắt rõ ràng là màu xanh đen. Chưa từng nghe nói Vương gia không biết tiết chế như vậy a! Như thế nào đối với Cẩn Nương hết lần này tới lần khác giống như tiểu hài tử tùy ý làm càn vậy. Lúc trước, Liễu mỹ nhân được sủng ái hơn nửa năm trời nhưng cũng chưa từng truyền ra cái dạng này.
"Ma ma, người xem những dấu vết này. Có biện pháp che đậy một chút không?". Lệ Chi nhìn chằm chằm vào dưới hai lỗ tai, vị trí kia căn bản không cách nào che đậy, trừ phi là mùa đông mặc áo choàng mà thôi. Lát nữa đi thỉnh an Vương phi, trên người có dấu vết mập mờ như vậy, không phải khiến người khác ghi hận sao?!
Cẩn Nương tỉnh táo lại, theo ánh mắt Lệ Chi sờ sờ phía sau hai tai, tựa hồ còn cảm nhận được khí tức Ngũ vương gia trên thân thể mình. Anh Đào lấy một bộ y phục ra, trên người Cẩn Nương khoa tay múa chân một hồi, liền lắc đầu, rất rõ ràng không thể che đậy hết được. Lệ Chi và Anh Đào đều nhìn Quế ma ma, đợi bà nghĩ cách.
Quế ma ma cũng nhìn chằm chằm vào Cẩn Nương, không thấy có bao nhiêu bất đồng, đối với nàng không có tiết chế như thế, bà nghĩ mãi mà không rõ. Hôm nay quan trọng hơn hết không phải phỏng đoán tâm tư Vương gia, mà là giúp nàng không để lộ vết tích ra bên ngoài. "Trước hết đừng nói những việc khác, các ngươi sửa soạn cho tiểu thư cho thỏa đáng, ta sẽ nghĩ biện pháp."
"Vậy xin trông cậy hết vào ma ma."
Sau khi Cẩn Nương mặc quần áo xong, hai nha đầu liền trông mong nhìn Quế ma ma. Quế ma ma nghĩ nghĩ, nói: "Không có cách nào khác, chỉ có thể đổi lại kiểu tóc để che đậy thôi."
Anh Đào thấy khó xử, nàng vấn tóc rất tốt nhưng biết đến kiểu tóc cũng có hạn, thật sự nghĩ không ra kiểu tóc gì có thể che dưới lỗ tai.
Quế ma ma cầm lược, đứng ở sau lưng Cẩn Nương, cảm khái một tiếng, "Nhiều năm không có chải đầu rồi, cũng không biết còn có thể làm tốt hay không."
Cẩn Nương cười nói: "Ta tin tưởng ma ma mà."
"Tiểu thư tin tưởng lão nô, tất nhiên lão nô cũng sẽ không làm cho người thất vọng được."
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...