Thứ Nữ Xinh Đẹp

Edit: Lăng Ngạo Tuyết

Trải qua một đêm hết khóc rồi van xin cuối cùng nàng cũng nặng nề ngủ mê man. Một đêm hầu hạ hết sức mỏi mệt, nam nhân này quá cường đại rồi.

Đến thời điểm rời giường vậy mà Cẩn Nương liền tỉnh dậy, tuy rằng cả người khó chịu, rất muốn ngủ tiếp nhưng cũng không cách nào yên giấc được nữa. Lúc này, Lệ Chi và Anh Đào vào phòng hầu hạ. Thấy trên người Cẩn Nương đầy dấu vết hoan ái, Lệ Chi lại đau lòng nhưng trên mặt cũng lộ ra chút cao hứng. Tốt xấu gì cũng bắt đầu một tương lai tươi sáng.

"Tiểu thư tỉnh?". Lệ Chi liền nói.

"Ừ". Cẩn Nương ngơ ngác hỏi: "Là ai đã lau người giúp ta?". Trên người thật nhẹ nhàng khoan khoái, nhưng mà nàng hoàn toàn không nhớ chút gì.

"Là nô tỳ, tiểu thư yên tâm đi." Lệ Chi giúp Cẩn Nương mặc y phục vào

"Vương gia đâu?". Cẩn Nương khẩn trương nhìn Lệ Chi. Tối hôm qua Ngũ vương gia hung hăng muốn nàng như vậy, bất luận nàng cầu xin như thế nào cũng không dừng. Liền nhớ lại nàng đã khóc lóc ầm ĩ, Cẩn Nương lo lắng mình đã đắc tội Vương gia nên rất muốn biết rõ ràng chuyện phát sinh sau đó như thế nào.


"Tiểu thư đừng lo, sau khi Vương gia đi, ngài còn phân phó bọn nô tỳ cẩn thận chăm sóc cho người." Dừng một chút, Lệ Chi lại nói: "Tiểu thư không cần suy nghĩ nhiều, Quế ma ma nói, đây là quy củ của Vương phủ. Trừ khi được phong phi, nếu không bình thường Vương gia cũng không ngủ lại."

Cẩn Nương thở dài nhẹ nhõm, cũng may sáng sớm không cần phải đối mặt Vương gia.

Anh Đào bỉu môi, "Vương gia cũng thật là, cũng không biết thương tiếc cho tiểu thư. Đây lại là lần đầu tiên của người, như thế nào có thể chịu được." Trên người toàn là dấu vết xanh tím, không biết tối qua giày vò thành bộ dáng gì nữa, nhìn đôi mắt Cẩn Nương tựa hồ đã muốn thâm đen.

"Câm miệng! Vương gia há sao có thể cho ngươi tùy ý nói". Lệ Chi hung hăng quát Anh Đào, lời này nếu mà truyền ra bên ngoài, nói không chừng gặp phải phong ba đến.

Cả người Cẩn Nương khó chịu, không có tâm tư để ý tới hai nha đầu. Thời điểm xuống giường, thiếu chút nữa té ngã. Hai bắp đùi thập phần cứng ngắc, còn có cổ họng, cũng có chút bất thường. Cẩn Nương ngồi ở trước bàn, để cho Anh Đào trang điểm nhẹ một chút, tóm lại không thể nổi bật hơn người khác được.

"Hôm nay là việc đáng vui mừng, sao người lại không vui?". Trong lòng Anh Đào không thể lý giải tâm tư của Cẩn Nương.

Cẩn Nương đạm mạc đáp, "Hôm nay phải đi thỉnh an Vương phi, có thể nào khoe khoang như vậy".

"Tiểu thư muốn đi thỉnh an?". Anh Đào kêu lên, "Lập Hạ và Lập Xuân có nói, người tạm thời không cần đi mà".

Vẻ mặt Cẩn Nương bình tĩnh, "Đó là lúc trước, hiện giờ nếu ta không đi, ngay tức khắc lời đồn sẽ truyền ra khắp phủ là ta được sủng mà kiêu, bất kính với Vương phi". Nếu tối hôm qua Ngũ vương gia không có đến, sáng nay không đi cũng không sao. Nhưng mà nàng đã được Ngũ vương gia sủng hạnh, đã là nữ nhân của Vương gia, có thể nào không đi gặp chủ mẫu của Vương phủ. Lá gan không khỏi quá lớn, chẳng lẽ không muốn sinh tồn ở Vương Phủ sao?

"Tiểu thư nói đúng, chuyện này không thể để cho người ta nắm được chổ sơ hở". Lệ Chi nháy mắt với Anh Đào, khiến nàng bớt nói mấy lời nhảm nhí nữa, nhanh chóng chảy đầu cho xong.

Mặc xong y phục, Cẩn Nương lại lo lắng nhìn lại mình, toàn thân trên dưới đều khoan khoái nhẹ nhàng, cũng rất đơn giản. Một thân váy dài có hoa văn hơi tối, tuyệt đối sẽ không tranh giành nổi bật với người khác. Đồ trang sức cũng có hai ba kiểu, nhất là trâm phượng bằng vàng trên đầu dễ gây chú ý, kiểu dáng mới mẻ độc đáo. Cẩn Nương do dự có nên đem trâm cài gở xuống hay không. Nhưng mà nếu gở xuống, không khỏi quá mức trắng trong thuần khiết, lo lắng Vương phi sẽ không thích. Cuối cùng Cẩn Nương vẫn là không gở xuống, có lẽ vấn đề hẳn là không lớn.

Ra khỏi phòng ngủ, điểm tâm đã dọn xong. Cẩn Nương húp một bát cháo thịt, lại ăn một đĩa dưa muối và thêm một chút bánh ngọt. Cẩn Nương mới nói với Lập Hạ và Lập Xuân: "Hôm nay ta muốn đi thỉnh an Vương Phi. Trong phủ ta không quen cho lắm nên hai người các ngươi cùng đi theo, khi cần thiết có thể nói cho ta biết một chút"


Hai nha hoàn liền do dự, Lập Xuân nói: "Nếu không thì phu nhân nghỉ thêm hai ngày đi"

"Không được. Hôm nay nhất định phải đi, nếu truyền ra những lời không hay, hai người các ngươi sẽ phụ trách?". Cẩn Nương nhìn chằm chằm, không có hai người này đi cùng, thật đúng là phiền toái.

Lập Xuân và Lập Hạ liếc mắt nhìn nhau, cuối cùng Lập Xuân gật đầu, "Nếu phu nhân có ý như vậy, nô tỳ xin nghe theo". Trong lòng hai người cũng rõ ràng, yêu cầu của Cẩn Nương thật sự cần thiết. Bởi vì trước đó, ai cũng không nghĩ tới tối qua Vương gia sẽ đến sủng hạnh. Vốn hai người còn đang do dự nhắc nhở một chút, không nghĩ tới Cẩn Nương lại mở miệng trước.

Sau khi thu thập thỏa đáng, Cẩn Nương nghĩ đến việc sẽ đi gặp chủ mẫu của Vương phủ là trong lòng lại lo sợ bất an, thật sự khó chịu. Không còn cách nào khác, nàng đành đến đông sương phòng tìm Quế ma ma.

Cẩn Nương vừa thấy Quế ma ma ra khỏi cửa, đã đi thật nhanh đến, "Ma ma, hiện tại ta sắp đi thỉnh an Vương phi, xin ma ma hãy cho ta biết nên chú ý những gì?"

Quế ma ma mặt không chút thay đổi, "Lão nô còn đang lo lắng cho người, định đi nói với tiểu thư một tiếng. Bây giờ thấy người không cần nhắc nhở đã biết tuân thủ quy tắc, như vậy tốt lắm. Không kiêu ngạo, không nóng nảy mới là đạo lý sinh tồn. Bất quá ta muốn khuyên người một câu, trong nội viện Vương phủ thì Vương Phi là lớn nhất, sau đó mới tới những người khác. Phải biết cung kính, những lời dư thừa cũng không cần nói, càng đừng ngốc nghếch đáp ứng người khác bất cứ chuyện gì. Người đã hiểu chưa?"

"Ta hiểu được". Dừng một chút, Cẩn Nương đánh bạo hỏi: "Có phải ma ma muốn nói cho ta biết Vương Phi cùng các Sườn phi, trong lúc đó. . . . . ."

Quế ma ma lắc đầu, "Vương gia lập phủ cũng tám chín năm, cho tới bây giờ cũng chỉ có Vương Phi, La Sườn phi và Lưu thứ phi. Tóm lại người chú ý nhiều một chút".


Cẩn Nương thấy Quế ma ma không chịu nhiều lời, trong lòng biết bà thật khó xử nên cũng không miễn cưỡng. Trịnh trọng nói lời cảm tạ, Cẩn Nương liền đi theo Lập Hạ và Lập Xuân, còn có Lệ Chi ở bên hầu hạ, hướng tới Chính viện của Vương phủ mà đi.

Về phần Anh Đào, ở lại trông coi phòng ốc, vì trước đó nàng đã phân phó, chỉ cần ra khỏi viện, Lệ Chi và Anh Đào phải có một người ở lại. Không phải lo lắng bọn nha đầu hay ma ma vào phòng trộm đồ, mà là đề phòng những kẻ có lòng riêng. Đây là biện pháp phòng bị vô cùng cần thiết.

Đi ngang qua vài cánh cửa, xuyên qua hành lang thật dài, trước mắt sáng ngời. Một cái sân thật lớn ở trước mặt.

Lập Xuân liền giới thiệu: "Tiểu thư, nơi này là Hỉ Nhạc Đường của Vương phi".

Cẩn Nương gật đầu, ở bên ngoài nhìn thôi đã thấy khí thế, diện tích bên trong khẳng định là rất lớn. Quả nhiên là chỗ ở của Vương phi.

Lập Hạ ở một bên giới thiệu thêm, Hỉ Nhạc Đường có những viện nhỏ ở bên trong. Vương phi ở Nhị viện, trong viện này còn có vài tiểu viện, là cho Thế tử và Quận chúa ở. Đại viện là nơi Vương phi nghị sự nhưng chuyện thỉnh an đều là đi Nhị viện.

Cẩn Nương tiến vào sân Nhị viện, từ xa đã nhìn thấy một mỹ nhân trang phục lộng lẫy, phía sau còn có một giai nhân thanh tú. Lúc này, Lập Hạ nhỏ giọng nói: "Phu nhân, người ở phía trước là La sườn phi, theo sau là Liễu mỹ nhân".


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui