Thứ Nữ Vợ Kế

Lưu nhị phu nhân lợi dụng lúc này, vẻ mặt nịnh hót tươi cười: “Mẫu thân, lúc trước con dâu không biết tốt xấu, nên mới làm ra những chuyện không nên làm, may nhờ có mẫu thân và đại tẩu đại nhân đại lượng không so đo với con, chén này con kính mẫu thân, chúc mẫu thân thân thể an khang, chúc đại tẩu trai gái song toàn”

Lưu đại lão gia và Lưu đại phu nhân liếc mắt nhìn nhau, xem ra mặt trời sắp mọc ở hướng tây rồi, có thể được nhị đệ muội luôn tự cho mình là đúng nhận lỗi, đúng là chuyện kì lạ

Không đưa tay đánh người đang cười, trong lòng Lưu lão phu nhân mặc dù không thích đứa con dâu này lắm, nhưng mà trước mặt nàng ta cũng không tiện bộc phát, vì thế cười nói:

“Trước giờ, nào có chuyện nương so đo với con gái, chính là do con hồ đồ, sau này nên theo học hỏi chị dâu của con nhiều hơn một chút, học chuyện quản gia, đừng khiến cho chướng khí mù mịt là tốt rồi. Còn Nguyệt nhi, tuổi cũng không còn nhỏ, sang năm đã 7 tuổi rồi, 2 năm nữa, 9 tuổi đã thành đại cô nương, những chuyện may vá, thêu thùa của nữ tử phải học cho chắc, về phần cầm kì thư họa, dù sao cũng là tiểu thư của Hầu phủ, không cần tinh thông hết mọi thứ, chỉ cần biết sơ sơ là được rồi. đối với hôn sự sau này của nó chỉ có lợi chứ không có hại”

Trong lòng Lưu nhị phu nhân hận đến nghiến răng, lão bất tử, nữ nhi của ta đương nhiên mọi thứ đều tốt, dùng lòng tốt giả tạo của bà ở đây để kén cá chọn canh sao?. Nhưng ngoài miệng đương nhiên cũng phụ họa:

“Đúng, đúng, mẫu thân người nói rất đúng, chỉ là… Như người nói Nguyệt nhi cũng lớn rồi, ma ma quản giáo bên cạnh…”

Khóe miệng của Lưu đại phu nhân lộ ra một chút trào phúng, hóa ra làm nhiều như vậy chỉ làm nền cho việc này thôi

Trên mặt của Lưu lão phu nhân hiện lên chút khó xử: “Mặc dù ma ma quản giáo hơi nghiêm khắc, nhưng cũng vì muốn tốt cho Nguyệt nhi, cũng là do lão thái bà ta tìm, Nguyệt nhi cũng là cháu gái của ta, ta có thể hại nó sao?. Nếu như không nỡ để ma ma dạy dỗ, vậy sau này đừng nên hối hận”

Lời nay của Lưu lão phu nhân cũng không sai, bây giờ bên người Nguyệt nhi có ma ma quản giáo, ma ma đó là người lâu năm ở trong cung về hưu, hiểu biết rất nhiều, tuy rằng Lưu lão phu nhân mời bà đến dạy Nguyệt nhi, dự tính ban đầu đều không phải vì con bé, nhưng mà đối với Nguyệt nhi mà nói tuyệt đối không có hại, hoàn toàn là trăm lợi mà không có một hại, chỉ tiếc bây giờ Nguyệt nhi và Lưu nhị phu nhân tóc dài nhưng kiến thức ngắn, chờ sau này biết rõ, giống như lời của Lưu lão phu nhân nói, hối hận đến đứt ruột cũng muộn rồi

Lưu nhị phu nhân vừa nghe như vậy, cũng chẳng quan tâm cái gì khác, nể mặt nói: “Mẫu thân, sau này con dâu sẽ dạy bảo Nguyệt nhi thật tốt, còn ma ma quản giáo thì…”

“Được, nếu con đã có lòng như vậy, vậy ta còn gì không thể yên tâm”


Sau đó nói với Lý ma ma bên cạnh: “Quay về mời ma ma quản giáo đến một chuyến, nói là Thanh nhi đã lớn rồi, cũng đã đến lúc học chữ”

Hai bàn vốn cách nhau không xa, thời điểm Lưu Uyển Nguyệt nghe Lưu nhị phu nhân nói ra mục đích tìm cách đẩy ma ma quản giáo đó đi thì vểnh tai lên nghe, sau khi nghe được sau này mình không cần phải bị lão ma ma đó dạy dỗ nữa, thì hết sức vui vẻ, hơn nữa lại nghe bà nội nói muốn đưa lão thái bà đó đến dạy cho Thanh nhi thì trên mặt tràn đầy ý cười, còn vui sướng khi người khác gặp họa nhìn về phía Lưu Uyển Thanh, vẻ mặt vô cùng đắc ý



Lưu tam phu nhân nhận lấy bao lì xì từ tay của Lưu Nhân Lượng, không khỏi liếc mắt cười nói:

“Lão gia, thật không ngờ đại ca và nhị ca bọn họ lại hào phóng như vậy, một người cho 100 lượng, một người cho 50 lượng, cộng với số bạn hiện giờ chúng ta có, cũng gần được 400 lượng”

Lưu Thông hừ lạnh một tiếng: “100 lượng này, 50 lượng này ở trong mắt chúng ta là lớn, nhưng trong mắt bọn họ thì có là gì, lão thái bà kia cũng chỉ cho có 50 lượng, có trời mới biết, bạc riêng của bà ta không có 1 vạn thì cũng có 8000 đi. Đáng lẽ nên chia đều cho anh em bọn ta, thật là hổ lạc đồng bằng, gặp chó khi dễ. Thôi, đây đều là mệnh!. Những chuyện còn lại không thể so với lúc ban đầu, dưới chân thiên tử, giá của một cái bánh bao trắng cũng gấp đôi”

“Lão gia, người yên tâm, thiếp đương nhiên sẽ quản lý gia đình chúng ta thật tốt”

Lưu Thông vừa lòng gật đầu: “Không tồi, bên cạnh ta có một người vợ hiền như nàng, chúng ta nên thu xếp ổn thỏa, rồi ngủ một giấc thôi…”

“Lão gia, đêm nay còn đón giao thừa…”

“Đúng vậy, đón giao thừa chúng ta không ngủ…”

Lưu Nhân Lượng bước từng bước nhỏ trong hoa viên, nhìn tiểu đình cách đó không xa, đại ca, nhị ca và nhị tỷ đang chơi đùa vừa nói vừa cười, trong lòng cực kì hâm mộ…Nghĩ đến ánh mắt ấm áp của nhị tỉ, lại nhịn không được muốn gần gũi hơn


Nhưng mà nương đã nói, minh và bọn họ không phải người chung đường, bản thân mình chỉ cần nghiêm túc đọc sách, tương lai thi khảo đỗ được trạng nguyên, chỉ có như vậy mình mới có thể giống như bọn họ, nhưng mà vì sao?.

Không phải đều là cháu nội của bà nội sao?. Không phải đều là huynh đệ sao?. Rất muốn chơi với nhị tỉ…

“Muội muội, muội đừng sợ, nếu như lão yêu bà đó dám đối xử với muội như đối xử với đại muội, nhị ca sẽ đánh bà ấy rồi đuổi bà ấy đi!. Đại ca, trái lại huynh không nói câu nào hết a, chẳng lẽ huynh muốn trơ mắt nhìn muội muội của chúng ta bị bắt nạt sao?”

Lưu Nhân Quý lườm Lưu Nhân Phúc một cái, sau đó vỗ vỗ vai nhỏ của Uyển Thanh: “Nhị muội, Xuân ma ma là người có bản lĩnh thực sự, tuy rằng sẽ hơi khổ cực một chút, nhưng mà chỉ cần muội nghiêm túc học hỏi, sẽ rất có lợi cho tương lai sau này của muội”

“Đại ca, tại sao huynh cũng như vậy” Lưu Nhân Phúc thấy Lưu Nhân Quý nói như vậy, thì kéo Lưu Uyển Thanh nói: “Nhị muội, chúng ta đừng để ý đến đại ca, có nhị ca bảo vệ muội là được rồi”

Lưu Uyển Thanh phì một tiếng bật cười: “Thanh nhi biết nhị ca rất thương Thanh nhi, không muốn nhìn thấy Thanh nhi chịu cực khổ, nhưng mà bà nội cũng thương Thanh nhi a, bà nội sẽ không để cho Thanh nhi chịu khổ đâu, đại ca nói rất đúng, tuy rằng Xuân ma ma hơi dữ, nhưng mà rất có lợi cho tương lai của Thanh nhi, vả lại, chỉ cần Thanh nhi ngoan ngoãn nghe lời, thì Xuân ma ma sẽ đối xử tốt với muội, nhị ca đừng lo, Thanh nhi có thể tự bảo vệ bản thân mình”

“Thật sự?. Không được, ta vẫn còn chưa yên tâm, ngày mai ta sẽ nói chuyện với bà nội, ta không muốn đến thư viện học nữa, ta muốn ở nhà bảo vệ nhị muội”

Lưu Nhân Quý hơi bất đắc dĩ lắc đầu, giơ tay lên vỗ đầu Lưu Nhân Phúc một cái nói: “Huynh thấy đệ đúng là có dụng ý khác, bây giờ mới chịu nói ra sự thật”

“Nào có, đệ thật tình suy nghĩ cho nhị muội thôi, chỉ là thuận tiện không cần đến thư viện…”

Lưu Uyển Thành cười híp mắt, thật tốt, cảm giác có ca ca yêu thương thật là tốt…


Lưu Nhân Phúc thấy đại ca và nhị muội chê cười mình thì không vừa ý xoay người: “Ai ở bên kia?”

Thân thể nho nhỏ của Lưu Nhân Lượng bùm một cái ngã trên mặt đất, bị tiếng nói bỗng nhiên vang lên của Lưu Nhân Phúc làm cho hoảng sợ

“Là tam ca…” Lưu Uyển Thanh nói

Lưu Nhân Quý nhìn thoáng qua Lưu Nhân Phúc, Lưu Nhân Phúc có chút không tình nguyện chạy qua đó, thấy Lưu Nhân Lượng ngã ngồi trên mặt đất, ngay cả một cái áo choàng bông cũng không mặc thì không khỏi nhíu mày:

“Trời rất lạnh, tại sao đệ lại mặc ít như vậy, không sợ lạnh chết sao, mau đứng lên, trên mặt đất rất lạnh. Đến chỗ bọn ta cho ấm một chút” Nói xong, dựa vào sức lực “to lớn” của mình không chút mất sức mà túm lấy Lưu Nhân Lượng gầy yếu lên vai

Lúc này, Lưu Uyển Thanh cũng hơi nhíu mày nói: “Chỗ này cách viện của muội gần nhất, Thúy nhi, ngươi đi lấy một cái áo choàng của ta cho tam ca, nếu lỡ bị nhiễm phong hàn thì thật không tốt” Thúy nhi vội vàng gật đầu, đáp vâng, rồi chạy đi

Lưu Uyển Thanh kéo tay nhỏ bé của Lưu Nhân Lượng, thật là lạnh như băng a!

“Tam ca, chúng ta ăn lẩu đi, ngon lắm”

Lưu Nhân Phúc nghe Lưu Uyển Thanh muốn ăn, cũng vội vàng gật đầu nói: “Đúng, đúng, lẩu này ăn cực kì ngon, là nhị muội của chúng ta thông minh, ban nãy ở trong đại sảnh ta chỉ ăn có vài miếng, bởi vì để bụng ăn lẩu , vận khí của tiểu tử đệ thật tốt, mới đến thì đã sôi rồi, đệ không biết, vừa rồi bọn ta phải mất bao nhiêu công phu để chuẩn bị nguyên liệu nấu ăn đâu, nhị muội nói phải tự mình làm ăn mới ngon”

Lưu Nhân Lượng hơi sửng sờ đã bị Lưu Uyển Thanh và Lưu Nhân Phúc túm lên ghế dựa, nhìn cái lẩu trên bàn đá đang bốc hơi một cách kì lạ

Không lâu lắm, Thúy nhi đã cầm áo choàng của Lưu Uyển Thanh trở về, khoác lên thân thể nho nhỏ của Lưu Nhân Lượng, Lưu Uyển Thanh còn vươn tay nhỏ bé buộc dây lại cho cậu

Lúc này Lưu Nhân Lượng cảm thấy có một dòng tình cảm ấm áp, thật là ấm áp, nhìn Lưu Uyển Thanh, thanh âm nhỏ như tiếng muỗi kêu nói:


“Cảm ơn”

“Không cần khách khí, huynh là tam ca của Thanh nhi” Lưu Uyển Thanh còn cười với cậu một cái…tay của cậu bé giấu ở trong áo đã đông lạnh đến hồng hồng, giờ phút này nắm chặt thành nắm đấm, âm thầm quyết định, ân, ta là tam ca, sau này phải học bài thật giỏi, sau khi đỗ trạng nguyên phải bảo vệ cho muội muội!

Lại có thêm một người “thương yêu muội muội điên cuồng”….Chờ sau này, khi Lưu Uyển Thanh hiểu được cái gì gọi là “nước sôi lửa bỏng” phải biết rằng có ba ca ca” thương yêu muội muội điên cuồng” vừa đau khổ vừa vui vẻ a, nhưng mà đó là chuyện để sau hãy bàn!

Lưu Nhân Quý cũng không phải là người nhiều lời, Lưu Uyển Thanh cũng vậy, Lưu Nhân Lượng là người hướng nội….Chợt nghe Lưu Nhân Phúc đông nói một câu, tây nói một câu, Lưu Uyển Thanh không khỏi nâng trán,… tật xấu nói nhảm của nhị ca rốt cuộc là di truyền từ ai a?. Không nhịn được ngẩng đầu nhìn Lưu Nhân Quý, trong mắt lộ ra một tia: “đồng chí, ngươi thật vất vả rồi”

Lưu Nhân Quý thấy vậy không khỏi lộ ra thần sắc bất đắc dĩ

Về phần Lưu Nhân Lượng, lúc này cậu đang bị thức ăn ngon trước mặt hấp dẫn, nên chẳng quan tâm đến cái gì khác, chỉ cúi đầu cặm cụi ăn, nhất là thừa dịp Lưu Nhân Phúc phát huy bản lĩnh nói chuyện của mình, thì cậu đã vụng trộm ăn thêm vài đũa thịt dê, dĩ nhiên cậu cũng không quên gắp cho Lưu Nhân Quý và Lưu Uyển Thanh vài đũa….Haizzz. Đây thật là một cậu bé phúc hắc a!

Khi Lưu Nhân Phúc im lặng lấy lại tinh thần muốn ăn thịt dê nhúng, thế nhưng lại phát hiện không có!. Đúng vậy, không có!. Không khỏi ai oán nhìn 3 người trước mặt…Không chơi với những người bắt nạt mình, lại đáng thương nhìn Lưu Uyển Thanh

Lưu Uyển Thanh không nhịn được phì cười, lại rất nhẫn tâm nói với Lưu Nhân Phúc: “Nhị ca, hết rồi, bây giờ là giờ tý, sắp bắn pháo hoa rồi…Ân, thịt dê ăn nhiều khồng tốt, sẽ bị bệnh đấy”

Lưu Nhân Phúc rất muốn nói lớn tiếng: “Ta không có ăn nhiều!, Không có ăn nhiều!. Ta chỉ ăn vài miếng thôi!. Vài miếng đó!...Các ngươi đều là kẻ xấu!”

“Bùm…”

Tiếng pháo trúc vang lên, một năm mới lại đến, Lưu Uyển Thanh nhắm mắt lại, hy vọng mọi chuyện đều tốt…Còn có Tuấn nhi của nương….Nhớ lại lúc trước mình đặt tên Tuấn nhi giống với tên của đại bá, vì ghét bỏ Nguyệt nhi… không khỏi tự giễu cười cười!.

Thật sự ứng với câu: “Trời làm bậy thì còn đường sống, tự gieo nghiệt thì không thể sống”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui