Thứ Nữ Thành Thê

“Lão thái quân, mặc dù Thái Hà xuất thân nghèo khổ, đi theo nô tỳ cũng mới chỉ được một thời gian, thế nhưng nha đầu này ngài cũng biết, chính là một đứa thành thật an phận, cho dù gặp chuyện khó khăn thế nào cũng sẽ không đi ăn trộm.” Xảo Nguyên không đồng ý với cách nói của Vân Tụ cho nên lập tức mở miệng phản bác.

“Tại sao lại không? Thái Hà chính là một tiểu nha đầu chưa hiểu chuyện, lúc này vào đến trong phòng chúng ta, thấy được vòng vàng óng ánh còn có thể không động lòng sao? Nếu nàng không làm thì sao còn chạy đến phòng ta làm gì?” Vân Tụ đã nhận định chuyện này chính là như vậy cho nên kiên trì ý kiến của mình.

“Lời này có chút không phù hợp, mặc dù ta không có nhiều đồ như Vân di nương, nhưng trang sức vàng cũng có một hai kiện, nếu nàng thật sự động lòng với những trang sức vàng thì sao ở phòng ta lâu đến vậy nhưng nàng không trộm? Ngược lại cố tình chạy đến viện của ngươi trộm đồ đây?” Gần đây Xảo Nguyên được sủng ái, hơn nữa trước kia còn là nha hoàn bên cạnh Chu thị, nếu nói không có mấy món đồ trang sức vàng, người khác tin mới là lạ.

“Vậy ngươi nói một chút, tại sao Thái Hà lại đến phòng ta? Chẳng lẽ chính Nguyên di nương ngươi bảo nàng ta đến phòng ta làm cái gì không muốn để cho người khác biết?” Thấy Xảo Nguyên nói vậy, Vân Tụ đảo mắt, nhẹ nhàng nói.


“Ngươi nhậm máu phun người, đang êm đang đẹp ta bảo Thái Hà đến chỗ ngươi làm gì? Huống chi ngươi cứ mở miệng ra là nói Thái Hà đến chỗ ngươi, nhưng trừ Nguyệt Vũ ra thì còn ai có thể chứng minh hôm qua Thái Hà đi Tây phòng đây? Sáng sớm nay ta cũng đã hỏi qua Thái Hà, Thái Hà nói hôm qua nàng không hề đi Tây phòng. Mặc dù Thái Hà chỉ là một nha đầu, nhưng ta không thể trơ mắt nhìn nàng bị người khác hàm oan một cách mơ hồ như vậy. Nếu để nha đầu này mang trên lưng tội danh trộm cắp, chỉ e đời này đều tẩy không nổi, sau này dù có chuyển qua gia đình khác, cũng chưa chắc có người muốn.”

Xảo Nguyên vốn xuất thân nha hoàn, những lời này căn bản đều nói trúng vấn đề, hợp tình hợp lý, lại thể hiện bản thân trọng tình trọng nghĩa, ngay cả một nha đầu mới theo nàng một tháng cũng được nàng bảo vệ, như vậy những người đã từng chung đụng với nàng một thời gian dài chẳng phải càng được nàng bảo vệ sao? Điều này khiến cho nhiều người ở đây cảm thấy Xảo Nguyên nói rất đúng, có thể theo một chủ tử tốt như vậy quả là phúc khí cả đời. Cũng có một số người trong lòng không khỏi cảm thấy nàng không quên xuất thân cũ, cho nên lúc này mới bảo hộ nha đầu này.

Triệu Tình Lam cũng nhìn ra, xem chừng trong chuyện này có mờ ám, chỉ sợ vòng tay hà tu này chẳng qua là cái cớ, nguyên nhân chân chính lại là do phụ thân sủng ái Nguyên di nương đi. Hẳn là Vân di nương cho rằng bản thân nàng ta tuổi trẻ xinh đẹp, chỉ cần có cơ hội hầu hạ phụ thân nhất định sẽ được phụ thân sủng ái. Chỉ là nàng cũng không ngờ, Nguyên di nương cũng không phải loại ngồi không, vậy nên mới có màn tranh đấu hôm nay.

Chẳng qua nàng vẫn cho rằng, chuyện ầm ĩ của chủ tử, không cần dính líu đến hạ nhân. Vậy nên đưa tay ngoắc ngoắc gọi Nguyệt Minh tới bên cạnh.

Nguyệt Minh hiểu ý, làm bộ lơ đãng đi tới, Triệu Tình Lam nhỏ giọng nói với nàng một câu, ngay cả Triệu Tình Mân ngồi bên cạnh cũng không nghe được, nhưng Nguyệt Minh là người luyện võ, lỗ tai rất thính, cho dù người chung quanh không nghe được nhưng nàng lại có thể nghe ra.

Nhìn Nguyệt Minh hiểu ý đi ra ngoài, Triệu Tình Lam quay lại nhìn những người trong phòng, bởi vì hiện giờ mọi chuyện tương đối loạn nên không có ai để ý nơi này thiếu mất một người.

“Nguyên di nương nói gì vậy, rõ ràng là nha hoàn của ngươi làm chuyện ám muội, vậy mà ngươi còn cố tình bảo vệ nàng. Nha hoàn chính là nha hoàn nha, không lên nổi mặt bàn.” Vân Tụ không hề che dấu, thể hiện bản thân khinh thường xuất thân nha hoàn của Xảo Nguyên.


Đương nhiên Xảo Nguyên hiểu được, đây là Vân Tụ đang chỉ cây dâu mắng cây hòe, nhưng lại không tiện phản bác, giờ nàng phản bác không phải là đúng ý tiểu nhân Vân Tụ sao? Chẳng qua nói đi cũng phải nói lại, nha hoàn thì sao? Mặc dù hiện giờ nàng là thiếp thất giống nàng ta, nhưng địa vị lại khác nhau, nàng có thể quản gia, nàng ta lại không thể nha.

Huống hồ coi như nàng có là nha hoàn thì cũng là người xuất thân trong sạch, không giống nàng ta, là nữ nhân xuất thân thanh lâu, cho dù trước kia không có làm những việc hèn mọn chuyên phục vụ người khác thì cũng là người lấy sắc dụ người, bán da thịt sống qua ngày. Nàng ta còn có mặt mũi nói nàng sao? Còn so ai xuất thân hơn ai với nàng sao? Nàng dù là nha hoàn nhưng xuất thân trong sạch, nàng ta thì có cái quái gì? Chẳng qua cũng chỉ là nữ nhân phong trần vạn người cưỡi, so với nàng còn bẩn hơn không biết bao nhiêu lần.

“Dù là nha hoàn thì cũng là cha sinh mẹ dưỡng, cũng muốn thanh thanh bạch bạch sống trên đời. Nhưng không ngờ có người không biết liêm sỉ, không muốn bán mình lao động, ngược lại bán rẻ tư sắc, loại này còn chẳng xứng làm người, còn không bằng nha hoàn.” Xảo Nguyên thực sự tức giận, nói chuyện với Vân Tụ cũng không khách khí nữa.          

“Lão thái quân, ngài nghe một chút, Nguyên di nương nói vậy là sao?” Vân Tụ tức đến đỏ mặt, nhưng lại không thể phản bác, chỉ có thể cầu cứu Chu thị.

Mặc dù Chu thị không chào đón Vân Tụ, nhưng nói gì thì nói, hiện giờ nàng ta cũng là người trong phòng nhi tử bà, giờ hai thiếp thất này lời qua tiếng lại, còn trước mặt mấy hài tử, không hiểu lát nữa hai người còn nói đến mức nào, cho nên nói: “Hai người các ngươi đều có đạo lý của mình, đều một bộ nói năng hùng hổ đầy lý lẽ, nhưng ta muốn biết, rốt cuộc có chứng cớ nào chứng minh chuyện này là do Thái Hà làm không? Ngươi xác định không phải là ngươi đặt vòng tay ở nơi nào đó rồi quên mất hay người bên cạnh để ở chỗ nào mà ngươi không biết chứ?” 


Chu thị cũng biết Thái Hà, thoạt nhìn có vẻ là một đứa bé nhát gan, thành thật, chắc chắn không phải là người có thể làm ra chuyện này, trừ khi một người quan sát người khác nhiều năm như bà nhìn nhầm. Thực ra mà nói, bà không tin Vân Tụ cho lắm, đối với những thủ đoạn tranh thủ tình cảm kiểu này, lúc còn trẻ bà đã nghe và dùng không ít, không đến mức không nhìn ra.

“Tổ mẫu, con thấy không bằng cho gọi hai nha đầu này lên hỏi một chút, xem xem có phải Thái Hà đã vào Tây phòng hay không, dù sao trong chuyện này, hai người trong cuộc đều không có ở đây.” Triệu Tình Lam thấy đã đến lúc nên nói.

Nguyệt Minh là người học võ, động tác nhanh, lúc này chắc hẳn đã tới nơi, những gì cần thấy có lẽ đã thấy, giờ gọi hết những người bên kia đến, tạo điều kiện cho Nguyệt Minh làm việc.

Chu thị thấy Triệu Tình Lam nói không sai, cho nên nói: “Đi gọi hai nha đầu này đến đây, ta muốn hỏi một chút.” Dien&dannLe


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận