Cùng đi theo còn có Dịch Hương Ngưng, nàng ta thấy Dịch Cẩn Ninh không thèm để ý đến các nàng liền châm biếm liên miệng: “Bây giờ người ta là bảo bối của đại phu nhân rồi, ngươi chỉ là người của chi thứ ba sao có thể được yêu chiều như nàng!”
Dịch Lam Hân vỗ từ mông ngựa đến trên đùi, lại còn rước lấy giễu cợt vào người lập tức không vui, lạnh mặt nói: “Dịch Cẩn Ninh, đừng nghĩ rằng đại phu nhân yêu thương ngươi là ngươi có thể không biết trời đất. Ngươi chẳng qua chỉ là thứ nữ, thân phận còn không bằng đích nữ của chi thứ ba ta đây, còn dám bày vẻ mặt cho ta xem.”
Nàng ta lườm Dịch Cẩn Ninh trên xích đu, khinh thường nói: “Đã lớn như vậy còn chơi xích đu, không biết xấu hổ!”
Lời nói vừa dứt, một bàn tay liền đánh về phía nàng ta, trên mặt nàng ta lập tức xuất hiện cảm giác đau rát.
Dịch Cẩn Ninh lạnh lùng nói: “Ta không ra uy liền coi ta là mèo bệnh?”
Nhất thời Dịch Lam Hân nhảy dựng lên, quát to: “Dịch Cẩn Ninh, đồ tiện chủng nhà ngươi đừng cho là ta không biết mẹ ngươi là kỹ nữ, năm đó được đại bá chuộc từ trong thanh lâu về. Ngươi và tỷ tỷ ngươi y hệt mẹ ngươi, đều là đồ hạ tiện, đều chỉ là một món hàng.”
“Bốp.”
Lại một cái tát vang dội khiến gương mặt Dịch Lam Hân sưng lên. Đôi mắt Dịch Cẩn Ninh lạnh lẽo, cắn răng nói: “Ngươi có gan thì nói lại lần nữa xem!”
Năm đó đúng là phụ thân chuộc mẹ từ trong thanh lâu ra, nhưng mẹ vô tội, bà vừa bị một đám buôn người bán vào trong thanh lâu, tú bà còn chưa kịp nhận khế ước bán thân từ trong tay bọn buôn người đã bị phụ thân cướp lấy xé đi. Nói cho cùng, mẹ chỉ dính dáng đến thanh lâu có tí ti mà thôi, căn bản không phải là kỹ nữ nhưng lại bị người khác vũ nhục như vậy.
Dịch Lam Hân bị ánh mắt của nàng doạ sợ, hơi run rẩy lui về sau mấy bước, ngay cả Dịch Hương Ngưng ở một bên xem trò vui cũng bị dọa sợ.
Đôi mắt lạnh lẽo của Dịch Cẩn Ninh tràn ngập sát ý nhìn chằm chằm Dịch Lam Hân như đang nhìn xác chết, lãnh nhược băng sương, từng bước một ép hỏi: “Ai nói cho ngươi tam di nương là kỹ nữ, hả? Nói!”
“Là… Là Hương Ngưng tỷ tỷ nói.”
“Bốp.”
Lại một tiếng vang dội, Dịch Hương Ngưng mím môi: “Ai cho ngươi nói hươu nói vượn, ta nói với ngươi như vậy khi nào?”
Tự dưng bị ăn ba cái tát, Dịch Lam Hân che khuôn mặt sưng tấy gào lên khóc, dữ tợn kéo tay áo Dịch Hương Ngưng qua, túm chặt tóc nàng ta gào lên: “Ta nói hươu nói vượn khi nào, hay là chính ngươi nói, ngươi còn nói không chừng Dịch Cẩn An và Dịch Cẩn Ninh còn là đồ con hoang, Lục Nhi cũng nghe thấy, ngươi lại dám nói ta nói oan cho ngươi. Ta đánh chết đồ không biết xấu hổ nhà ngươi, dám nói mà không dám nhận.”
Dịch Lam Hân và Dịch Hương Ngưng nhanh chóng nhào vào nhau, đánh nhau loạn cả lên, ngươi túm tóc ta ta liền véo tai ngươi, rất là hoành tráng, Tiểu Đào nhìn mà mắt trợn ngược cả lên. Chỉ chốc lát sau, hai vị tiểu thư vốn ăn mặc gọn gàng, sau một trận chiến liền trở nên xốc xếch luộm thuộm, trên mặt còn lưu lại mấy vết cào, nhếch nhác vô cùng.
Lục Nhi là người vô tội cũng bị liên luỵ theo, cuối cùng bị Dịch Hương Ngưng cho hai cái bạt tai, nàng ta vừa muốn tham gia xem góp vui lại vừa như hoà giải nhưng vừa bị đạp một cái liền đau đến mức ngã xuống đất, ôm bụng không bò dậy nổi.
Ma ma quản sự nghe thấy tiếng ồn lập tức chạy tới, thấy cảnh tượng này cũng bị doạ cho sợ hết hồn, vội vàng khuyên giải kéo hai vị tiểu thư đang đánh nhau ra, thao thao bất tuyệt đưa các nàng đi gặp chủ mẫu đương gia.
Lúc Dịch Hương Ngưng và Dịch Lam Hân vừa xuất hiện, Dịch Cẩn Ninh chạy qua một bên, lần này không cần đích thân nàng động thủ mà nội loạn tự phát. Nàng ngồi cạnh bàn đá vừa ăn đậu phộng vừa xem kịch vui, nhất thời có cảm giác cuộc sống như này cũng rất thú vị. Mãi đến khi ma ma quản sự dẫn người đi nàng mới đứng dậy trở về Trúc Uyển.
Nhưng có một việc nàng phải biết rõ ràng, chuyện tình năm đó khi tam di nương vào cửa rốt cuộc là ai để lộ ra ngoài. Trong đầu nàng không khỏi xuất hiện gương mặt của các di nương, nghĩ lại đều có khả năng, nàng mím môi, nếu như bị nàng tra ra được là mồm miệng ai không sạch sẽ, sớm muộn gì cũng bị nàng khâu lại.
Tiểu Đào thấy nàng bĩu môi vội vàng khuyên nhủ: “Tiểu thư đừng tức giận, lão gia đã hiểu rõ thân phận của tam di nương, bà ấy là một nữ nhân trong sạch, tuyệt không phải là kỹ nữ như họ nói. Tiểu thư của chi thứ hai và chi thứ ba nói vậy chỉ để làm tiểu thư tức giận, lấy lại mặt mũi bị mất trong mấy ngày qua thôi. Lúc này nếu người tức giận chẳng phải là các nàng ta được như ý sao.”
Dịch Cẩn Ninh nhìn dáng vẻ thở hổn hển của nàng liền bật cười: “Nghe ngươi nói kìa, ta không tức giận, trái lại nhìn ngươi mới là bị tức giận ấy.”
Khuôn mặt Tiểu Đào đỏ lên, vội nói: “Đâu có.” Nàng thấy tiểu thư tức giận mới nổi cáu theo đấy chứ.
Bên này chủ tớ hai người đang nói chuyện, bên kia Chu ma ma vội vàng hấp tấp chạy tới: “Nhị tiểu thư, lão phu nhân mời ngài qua đó một chuyến.”
Tới nhanh vậy sao? Có lẽ là Lưu thị của chi thứ hai chạy đi kể tội nàng rồi. Lão phu nhân cũng xem như yêu thương người con dâu này, đối với bà trong bất cứ tình huống nào dù là chuyện gì cũng là có cầu tất ứng. Lưu thị lại là người bao che khuyết điểm, chỉ cần đụng tới bà một sợi tóc không cần kể đúng sai đều sẽ bị bà ghi hận, ngược lại là một người bụng dạ hẹp hòi, không đáng lo ngại.
Dịch Cẩn Ninh cúi đầu nhìn vết nước trà bị bắn vào do lúc nãy nghiêng người không cẩn thận làm đổ ra, nàng nhìn Chu ma ma cười nói: “Ma ma chờ một lát, Ninh Nhi thay y phục xong sẽ lập tức đến.”
Chu ma ma đợi nàng thay y phục xong liền đưa nàng tới viện của lão phu nhân.
Trong phòng đã đứng đầy người, tất cả đều đến xem trò hề Dịch Cẩn Ninh, họ vẫn luôn muốn xem xem lão phu nhân sẽ che chở cho chi thứ nhất hay là che chở cho chi thứ hai, rốt cuộc hôm nay cũng có cơ hội đương nhiên họ sẽ không bỏ qua, vừa nghe lão phu nhân muốn công khai thẩm vấn hai bên, họ liền chen chúc tới.
Đại phu nhân cũng có mặt ở đây, bà thấy Dịch Cẩn Ninh tới liền mỉm cười gật đầu ý bảo nàng không cần lo lắng, bà sẽ phân xử cho nàng. Dịch Cẩn Ninh gật đầu cười không nói gì, chỉ chờ những người này mở miệng. Nàng thật muốn xem thử xem những người này lại muốn làm ra chuyện gì.
Lưu thị vừa thấy Dịch Cẩn Ninh liền khóc: “Lão phu nhân, ngài phải phân xử giùm Hương Nhi, nàng muốn đi tìm Ninh Nhi chơi vậy mà lại biến thành cái dáng vẻ này, Hương Nhi là một cô nương, nàng như vậy sau này xuất giá thế nào đây!”
Thì ra Lưu thị không biết chuyện gì, cứ thế nói Dịch Hương Ngưng đi tìm nàng lại bị đánh thành bộ dáng kia, cho rằng nàng đã động thủ. Bà vừa nghe tin con gái bị thương, chưa hỏi rõ là chuyện gì đã trực tiếp đổ tội lên đầu nàng. Dịch Cẩn Ninh cảm thấy thật nực cười, nàng nhìn thoáng qua Dịch Hương Ngưng, thấy nàng ta ngồi phía dưới lão phu nhân mải lấy khăn che mặt khóc ròng.
Lão phu nhân lạnh lùng quát: “Rốt cuộc là có chuyện gì?” Hương Nhi vừa đến đây đã khóc liên tục làm bà cũng nôn nóng phiền lòng.
Dịch Hương Ngưng thút tha thút thít, lão phu nhân lại quay về phía Dịch Lam Hân, nhìn vết cào và dấu tay trên mặt nàng liền hỏi: “Cháu nói xem, mặt của cháu sao lại thế này?”
Phu nhân Vương thị của chi thứ ba sợ hãi liền đùn đẩy, Dịch Lam Hân bỗng quỳ trên mặt đất: “Lão phu nhân, là Ninh Nhi tỷ tỷ mở đầu. Chúng cháu đang chơi đùa trong sân, đột nhiên Ninh Nhi tỷ tỷ tới tát Hân Nhi một cái, nói là…” Nàng ta nhìn mẫu thân mình một cái: “Nói là đại phu nhân mới là chủ mẫu, đương gia bảo chúng con nên cẩn thận. Tỷ ấy còn nói, bà nội già rồi, quyền chưởng quản vốn không nên rơi vào tay ngài mới đúng.”
Dịch Lam Hân nói một hơi, lại lén lút nhìn Vương thị một cái sau đó cúi đầu không nói gì nữa.
Khuôn mặt Dịch lão phu nhân tràn đầy tức giận nhìn chằm chằm Dịch Cẩn Ninh như muốn ăn tươi nuốt sống nàng, uổng công hàng ngày bà yêu thương nàng như vậy, vậy mà đứa cháu này còn không biết đường báo đáp.
Sau đó bà hung ác liếc mắt nhìn đại phu nhân, nữ nhân này cũng thật không an phận, từ sau khi An Mộng Nhi ra khỏi Phật đường trong nhà liền chưa từng an ổn, tất cả các chi thứ đều luôn chuyện không ngừng, xem ra bà phải nói chuyện với Hoa Nhi mới được. Dù sao bà cũng là trấn sơn mẫu, tuy không phải đương gia nhưng uy nghiêm vẫn còn. Người con dâu này vẫn còn biết thời biết thế, gặp phải chuyện lớn sẽ đến xin ý kiến bà, bà cũng không chấp nhặt làm gì.
Dịch Lam Hân thấy vậy lại dẫn lửa lên người Dịch Hương Ngưng: “Nhưng mà Hương tỷ tỷ lại nói mẹ ruột của Ninh tỷ tỷ là kỹ nữ thanh lâu, nói Ninh tỷ tỷ và An tỷ tỷ đều là con hoang. Lúc ấy cháu bị Ninh tỷ tỷ đánh, nhất thời không kìm được lửa giận đã nói chuyện này với tỷ ấy, Hương tỷ tỷ lập tức tới đánh cháu, hu hu hu… Mặt của cháu…”
Làm trò! Trong lòng Dịch Cẩn Ninh cười lạnh, e là Vương thị dạy đi? Chỉ có điều nếu đã nói ra chuyện này thì không thể uổng phí, bỏ lỡ cơ hội dạy người. Khoé mắt nàng liếc qua Dịch Cẩn An ngồi bên cạnh nhị di nương, như ý muốn thấy khuôn mặt nàng ta đen tới mức không thể đen hơn được nữa.
Nàng ta lao ra cho Dịch Hương Ngưng một bạt tai: “Ngươi nói rõ ràng cho ta, tại sao tam di nương lại thành kỹ nữ rồi? Gia thế của mẹ đẻ ta trong sạch, há lại để ngươi ở đây nói xằng nói bậy, làm bẩn danh dự của bà?”
Nhị di nương Cát Vân Niên thấy vậy, trong lòng thầm nói hỏng bét, chuyện này trừ bà, lão gia và lão phu nhân ra thì không còn ai khác biết, bây giờ bị lộ rồi, nhất định là Lưu thị của chi thứ hai nói ra khỏi miệng, nói chuyện này cho con gái của bà nghe, nghĩ vậy bà liền cho Lưu thị một ánh mắt cảnh cáo.
Lưu thị nhận được ánh mắt này trong lòng cũng cảm thấy lo lắng, Hương Nhi này sao lại ngu xuẩn như vậy, đã bảo không được nói chuyện này ra, vậy mà còn cố tình tuỳ tiện nói, không thấy sắc mặt lão phu nhân thay đổi sao? Đúng là đồ ngu.
Dịch Hương Ngưng lại bị tát một cái lập tức lửa giận tăng cao, bụm mặt liều mạng nói hết ra: “Chẳng lẽ không đúng sao? Chuyện năm đó bà nội cũng biết. Không tin ngươi hỏi bà nội đi!”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...