Thứ Nữ Là Phải Độc Ác


Ngọc Linh Lung bị nói phải lập tức dừng bước, thì ra cũng chỉ bởi vì hai người bọn họ cưỡi chung một con ngựa liền phải thành thân? Cổ nhân ở đây đều có cái tư duy gì a!
Ngọc Linh Lung trong lòng thở dài, xoay người đối mặt Cam Hạn Vũ,từng chữ nói ra:”Cam Hạn Vũ, ta cứu ngươi, đó là một sai lầm, ta không cần ngươi báo đáp gì, càng không cần ngươi chịu trách nhiệm, hi vọng ngươi về sau đừng tới phiền ta.”
Ngọc Linh Lung rất ít khi kiên nhẫn cùng người khác giải thích, chỉ là mỗi lần nhìn thấy Cam Hạn Vũ ánh mắt to mang theo chút ngây thơ liền cảm thấy hắn là hài tử ngây thơ chất phác chưa trưởng thành, không muốn mở miệng mắng hắn, đánh hắn.
Cam Hạn Vũ mới 13 tuổi, theo như ở hiện đại cũng chỉ là một đứa bé, nàng hiện thực khó có thể tưởng tượng được, người cổ đại thế nào 13 14 tuổi liền nghĩ chuyện kết hôn, căn bản là dạy hư học sinh.
Cam Hạn Vũ hoàn toàn hiểu sai ý của nàng, vội vàng cuống cuồng nói:”Ngàn Kiều, ngươi đừng đa tâm, ta cùng cha mẹ đã nói, chúng ta trước tiên có thể đính hôn, sau đó thành thân sau!”
Nhìn nam hài trước mặt một bộ dáng tiểu đại nhân, Ngọc Linh Lung thật không biết nên giải thích thế nào, dứt khoát không nói, trực tiếp đi tìm Linh Nhi.
Dù sao đối tượng hắn cầu hôn là Ngọc Ngàn Kiều, cũng không phải nàng, nàng giải thích nhiều như vậy làm gì.
Nàng không nói lời nào, Cam Hạn Vũ quấn quýt lấy nàng không tha, thấy nàng cước bộ tăng nhanh, lại theo phản xạ giữ chặt tay nàng:”Ngươi chờ ta một chút—“
Tay vừa mới đưa đến giữa không trung, đã bị một bàn tay khác đánh trở về, thanh âm trong sáng mang theo chút lạnh lùng vang lên:”Nữ nhân của bản vương không cần Cam công tự nhọc lòng.”
Cam Hạn Vũ ngẩng đầu lên, nhìn nam tử trước mặt so với mình cao hơn một cái đầu, nhất thời ngây ngẩn cả người.
“Húc vương điện hạ?”
Thân hình cao lớn hoàn toàn chặn tầm nhìn của Cam Hạn Vũ về phía Ngọc Linh Lung, Húc vương khẽ cúi đầu xuống, nhìn bộ dáng mê man của Cam Hạn Vũ, trên mặt dù mang theo cười nhưng đáy mắt lại mang tia bất mãn.
“Bản vương muốn dẫn nàng đi thả hà đăng, Cam công tử xin dừng bước.”
Chuyển hướng sang Ngọc Linh Lung, Húc vương ánh mắt dâng lên tia ôn hòa:”Đợi thật lâu sao?”
Tựa hồ như muốn thị uy, Húc vương đưa tay kéo bàn tay nhỏ bé của Ngọc Linh Lung, đem bàn tay mềm mại của nàng hoàn toàn nằm gọn trong lòng bàn tay mình, nụ cười trong đêm tối như ánh mặt trời sáng ngời.
“Xin lỗi, là ta tới muộn.”
Ngọc Linh Lung biết rõ hắn đang diễn tròn, trở ngại mấy con mắt trong chỗ tối, không cách nào đưa tay rút ra được , nàng kiệt lực đè xuống lửa giận trong lòng, ngón tay dùng sức bấm chặt vào lòng bàn tay Húc vương.
Nếu không chê đau, vậy ngươi liền nắm !
Phảng phất như bàn tay không cảm nhận được đau đớn, Húc vương trên mặt nụ cười vẫn không đổi, xa cách nhìn về phía Cam Hạn Vũ gật đầu nhẹ, liền lôi kéo Ngọc Linh Lung nghênh ngang rời đi.
Cam Hạn Vũ thấy một màn này, hoàn toàn sợ ngây người.
Toàn bộ kinh thành đều biết, cô gái mà Húc vương thích là Ngọc gia Tứ tiểu thư, nhưng sao giờ lại ở cùng một chỗ với Ngọc Ngàn Kiều đây ?
Cam Hạn Vũ nhìn qua Húc vương cùng Ngọc Linh Lung lệ ảnh song song rời đi, đôi mắt to trong suốt dần hiện lên một tầng bi thương đau đớn.
Gã sai vặt ở bên thấp giọng an ủi : « Gia, ngài đừng vội, phu nhân không phải đã nói sao, Ngọc tướng quân đã đáp ứng hôn sự của ngài với Ngọc tiểu thư, nếu gia không yên tâm, trở về cầu xin phu nhân, sớm một chút đem Ngọc tiểu thư cưới vào cửa.

»
Cam Hạn Vũ kinh ngạc đứng nguyên tại chỗ, trong lúc nhất thời không biết nói gì cho phải.
Cười nàng vào cửa, có thể lấy được tâm nàng sao ?

Ngọc Linh Lung bị Húc vương lôi kéo một đường đi về phía trước, đi thẳng đến chỗ địa phương tối chỗ thả đèn, Ngọc Linh Lung rốt cuộc nhịn không được giãy khỏi tay Húc vương.
« Ngươi muốn làm gì ! » Nỗ lực đè thấp thanh âm, mang theo không nén được tức giận, cơ hồ muốn đem đêm tối đốt sáng.
Húc vương con mắt sáng ngời, nhìn thẳng vào Ngọc Linh Lung, trong ánh mặt mông lung tia sáng, vẻ mặt phức tạp, thanh âm không nghe ra là trêu tức hay nghiêm túc.

« Không có gì, chính là không thích nhìn nàng bị hắn lôi kéo.

»
Ngọc Linh Lung hít sâu một hơi, muốn để gió đêm mát lạnh làm tan đi bức tức trong lòng, trầm giọng nói : »Ai lôi kéo ta thì có liên quan gì tới ngươi ? Húc vương điện hạ, ngài nên trông nom tốt chuyện của mình đi, miễn tự mình chuốc lấy khổ cực ! »
Trong lời nói hàm chứa ý tứ uy hiếp rõ ràng, Húc vương hơi ngẩn ra, chợt duỗi tay đem Ngọc Linh Lung ôm trong ngực.
« Ngươi—« Ngọc Linh Lung giận dữ, lập tức muốn đẩy hắn ra, không ngờ sau một khắc, Húc vương đã cúi đầu xuống muốn hôn lên môi nàng.
Ngọc Linh Lung phản xạ nghiêng đầu, hắn đột nhiên tập kích, đôi môi ôn nhuận xẹt qua gò má non mềm của nàng, phảng phất như có luồng điện chạy qua khiến toàn thân nàng trở nên cứng ngắc.
Húc vương thanh âm trầm thấp vang lên bên tai nàng, trong đêm tối càng tràn đầy hấp dẫn cùng nguy hiểm.
« Ta đáp ứng nàng, sớm muốn gì sẽ giải thích với nàng, nhưng không phải bây giờ.

»
Phấn quyền nắm chặt, không chút lưu tình hung hăng đánh vào ngực Húc vương, độ mạnh yếu lại như đá chìm dưới biển không một tiếng động, Húc vương như chưa phát giác ra, thuận thế buông lỏng giam cầm cánh tay nàng.
Trên mặt hắn trước sau vẫn là vui vẻ, nhìn về phía nàng tràn đầy thâm tình : »Đi, ta dẫn nàng tới một chỗ.

»
Không đợi Ngọc Linh Lung trả lời, hắn liền lôi kéo nàng hướng chỗ dòng người đông đúc trên đường phố đi đến.
Ngọc Linh Lung hừ lạnh : »Buông ra ! »
Dựa vào cái gì hắn muốn nàng đi đâu thì nàng phải theo đó? Hắn xem nàng là người nào?
Ngọc Linh Lung chưa bao giờ chịu để người khác làm chủ hành động của mình, huống chi Húc vương trên người có nhiều bí ẩn như vậy, nàng thực tại thật không muốn cho mình hãm sâu vào.
Đúng là vô luận nàng làm gì, Húc vương đều như không thấy, đôi tay như gọng sắt nắm chặt tay nàng, tựa hồ nếu buông tay, nàng sẽ sải cánh bay mất.
Cảm nhận được ánh mắt nghi ngờ của người đi đường, Ngọc Linh Lung phẫn hận dừng lại động tác, nàng cũng không ngốc, cũng biết trong mắt người ngoài nhìn vào hành động của hai người là cử chỉ thân mật, không khác gì đôi tình nhân liếc mắt đưa tình.
Nói chính xác hơn, cái tên Húc vương phúc hắc kia hiện tại đang ước gì nàng hành động như thế đây, bằng không sao có thể làm toàn bộ người trong kinh thành đều biết quan hệ của hai người bọn họ?
Ngọc Linh Lung hận đến cắn chặt răng, vô luận dùng võ lực hay tâm kế, giờ phút này đều không thể thoát khỏi người này, hắn tựa hồ đoán được tâm tư của nàng, vô luận nàng làm gì cũng không chịu buông ra, hơn nữa tựa hồ nàng càng phản kháng hắn càng đắc ý.
Ngọc Linh Lung dứt khoát buông tay, dù sao nàng cũng không phải những cô gái cổ đại quan trọng lễ tiết, bị người kéo bàn tay liền muốn sống muốn chết, người này muốn làm gì thì làm đi, ai thích xem thì xem!
Đường lớn Trường An đèn đuốc sáng trưng, khắp nơi đám người hối hả, Húc vương cùng Ngọc Linh Lung một cái tuấn nam mỹ nữ , động tác thân mật không coi ai ra gì, đã chọc đến vô số ánh mắt hâm mộ hoặc kinh ngạc.
Đi đến cuối phố, một con ngựa trắng bạc cao lớn đứng ở giữa ngã tư đường, gã sai vặt thấy Húc vương trong đám người đi ra, vội vàng tiến đến hành lễ:”Vương gia.”
Ngọc Linh Lung khẽ nâng mắt, cảm thấy ngựa ngày có chút quen mắt, bỗng nhiên nhớ tới, đây không phải cái gì Thiên Sơn bạch mã Húc vương nói tới hay sao, khó trách thoạt nhìn có vẻ cao sang, như hạc giữa bầy gà.
Thấy bộ dạng như có điều suy nghĩ của Ngọc Linh Lung, Húc vương cười nói:”Ngựa này chạy rất nhanh, lần trước nàng chưa cưỡi, lần này nên thử xem.”
Tốn công như vậy mạnh mẽ mang nàng tới đây, là vì cưỡi ngựa?
Ngọc Linh Lung hừ lạnh:”Ta tự mình cưỡi—“.
Chưa kịp nói xong, Ngọc Linh Lung chỉ cảm thấy bên hông một trận căng thẳng, một cỗ lực đạo khổng lồ đem nàng nhấc lên, lăng không bay vọt thẳng trên lưng Thiên Sơn bạch mã.
Chiêu thức thập phần xinh đẹp, đám người chung quanh nhìn không nhịn được phát ra tiếng trầm trồ khen ngợi.

Húc vương một tay đem Ngọc Linh Lung ôm trước ngực, một tay rung rung cương ngựa, trong thanh âm tràn đầy sung sướng cùng đường hoàng:”Giá!”
Ngọc Linh Lung mi tâm nhíu chặt, tiểu tử này không phải muốn khoe khoang, làm động tĩnh lớn như vậy, không sợ người khác không nhìn tới bọn họ hay sao?
Cảm nhận được người trong ngực thân thể cứng đờ, Húc vương ngược lại dương dương đắc ý hỏi:”Như thế nào, sợ hãi a?”
Ngọc Linh Lung khinh thường nghiêng đầu sang chỗ khác, lạnh lùng nói:”Đây coi là cái gì, khỉ làm xiếc đùa giỡn thôi!”
Húc vương cười to, lập tức cúi người tại bên tai nàng dùng thanh âm chỉ hai người nghe được nói:”Toàn bộ người trong kinh thành đều có thể thấy được,,lúc này nàng ngoại trừ gả cho ta, không còn biện pháp nào khác.”
Ngọc Linh Lung cả giận nói:”Phi, ai muốn gả cho ngươi!?”
Sợi tóc tinh tế lướt qua gò má Húc vương mang theo hương vị chỉ có trên người nữ tử, hô hấp Húc vương tựa hồ chậm lại, thanh âm trầm xuống, trong đêm tối tràn đầy từ tính:”Thanh danh của nàng đều hủy trong tay ta, không lấy ta chẳng lẽ muốn xuống tóc làm ni cô a?”
Ngọc Linh Lung trong lòng giận dữ, thì ra là hắn cố ý!
Cố ý để mọi người trong kinh thành biết rõ nàng là người Húc vương ngưỡng mộ, để mọi người biết rõ nàng cùng Húc vương thân mật, nàng như vậy liền chạy cũng chạy không thoát, muốn cự tuyệt cũng không được!
Tại cổ đại này, danh tiết cô gái một khi bị phá hủy, đây chính là ngày đại sự, nếu không gả cho người hủy đi danh tiết của nàng kia thì cũng chỉ có chết hoặc là xuất gia.
Người này đoán chắc nàng không dám cự tuyệt, cho nên mới sử dụng chiêu ti tiện như vậy sao!?
Ngọc Linh Lung không nhịn được cười lạnh:”Danh tiếng? Danh tiếng chỉ là cái rắm!”
Coi nàng như những cô gái cổ đại tiểu thư khuê các sao, hay là không rành thế sự tiểu cô nương? Tiểu tử này cũng quá coi thường nàng rồi!
Nghe được thanh âm khinh thường của nàng, Húc vương đầu tiên là ngẩn ra, sau đó liền cất tiếng cười to:”Không sai, danh tiếng chỉ là thứ chó má, là ta quá khinh thường nàng!”
Bàn tay nắm vòng eo nàng thật chặt, khiến nàng nhích tới hắn gần hơn vài phần, Húc vương thanh âm đường hoàng trong đêm tối truyền ra cảm giác vô cùng xa xôi.
“Tính tình dám yêu dám hận, đây mới thực sự là cô gái mà Ngu Liệt Dương ta thích!”

Hai bên bờ sông, cửa hàng đã rối rít chuẩn bị đóng cửa, xa xa chợt truyền đến một hồi tiếng vó ngựa, mọi người vừa ngẩng đầu nhìn lại, chỉ thấy một đoàn bóng trắng khổng lồ như gió lướt qua, đảo mắt đã không thấy bóng dáng.
Liên tục chạy đến chỗ bờ sông vắng vẻ, Húc vương dừng cương ngựa, lôi kéo Ngọc Linh Lung xuống ngựa.
Ngọc Linh Lung nhìn khắc bốn phía, chỉ thấy một mảy đen nhánh như mực, bốn phía cái gì cũng không thấy, chỉ có nước sông tối đen phản ánh bầu trời đầy sao, phát la tiếng lăn tăn.
Đợi thích ứng được chút ánh sáng lờ lờ trong bóng tối, Ngọc Linh Lung mới nhìn rõ, bên bờ sông có một cây cổ thụ khổng lồ, đêm gió thổi tới, trên cây cành lá khẽ lay động, mang đến trận trận như có như không mùi đàn hương.
Húc vương thanh âm ở sau vang lên:”Đây là một gốc cây thần thụ, nghe nói có hơn 400 năm lịch sử.”
Ngọc Linh Lung có chút kì quái:”Thần thụ? Nó có thể phù hộ cái gì?”
Trong nhận thức của nàng, cỏ cây các loại từ thượng cổ mới có, không nghĩ tới ở thời đại này vẫn còn có người cúng bái cây đại thụ.
Húc vương dừng một chút mới trả lời, trong bóng tối thanh âm hắn mang theo vài phần vui vẻ:”…Đều là thiếu niên thiếu nữ đến cầu xin, nàng nói phù hộ cái gì?”
Hiển nhiên hắn đối với sự mê tín cảm thấy rất buồn cười.
Ngọc Linh Lung cũng không nhịn được mỉm cười, khó trách nơi này hương khói cường thịnh, nguyên lai là phù hộ nhân duyên.
Bốn phía tối đen đến giơ tay năm ngón cũng không nhìn thấy được, nàng cũng không sợ hãi, hắc ám tựa hồ có thể cho nàng cảm giác đặc biệt an toàn, không sống với đại đa số người, nàng cũng không sợ hắc, ngược lại còn rất thích hắc, nàng thích ở trong bóng đêm trầm tĩnh, cũng thích hắc ám tạo cho nàng sự an bình, hắc ám đối với nàng mà nói cơ hồ chính là một loại màu sắc tự vệ.
Bất quá, giờ phút này nàng lại cảm thấy rất kỳ quái, Húc vương mang theo nàng chạy tới xa như vậy, là muốn làm gì?
Trong bóng tối, Húc vương bàn tay lôi kéo nàng, phảng phất như đã quen nơi này, đi về phía trước vài bước, dựa vào cảm giác Ngọc Linh Lung suy đoán hắn mang nàng đến cạnh bờ sông.

Bên tai truyền đến thanh âm nước chảy róc rách, Húc vương tay khẽ dùng sức, lôi kéo nàng cúi người đến.
“Ngươi—“
Không đợi nàng hỏi, hắn cũng đã cho nàng đáp án.
Trong bóng tối, đột nhiên sáng lên một tia hào quang ấm áp, phảng phất kỷ tích, một chiếc đèn hoa sen màu hồng đã nở rộ trong lòng bàn tay hắn, quang mang nhàn nhạt, tại nơi tối tăm này lại sáng ngời ấm áp.
Đem đèn đặt trong lòng bàn tay nàng, con ngươi thâm thúy toát ra ngọn lửa ấm áp, dần dần đem bóng tối đậm đặc xua tan.
“Cho nàng.”
Bàn tay nhỏ bé non mềm nâng đèn hoa sen, Ngọc Linh Lung có cảm giác không dám tin vào hai mắt của mình.
Hắn phí công lớn như vậy mạnh mẽ đưa nàng tới đây chỉ vì thả hà đăng?
Giống như ảo thuật, hắn lại từ trong lòng móc ra một chiếc hà đăng khác, để trong lòng bàn tay.
Thấy nàng còn thất thần không động, Húc vương đột nhiên nở nụ cười, đôi mắt phản chiếu bầu trời đầy sao lấp lánh khiến người ta không thể chuyển dời ánh mắt.
“Như thế nào, nàng không nỡ thả hà đăng sao?”
Ngọc Linh Lung cứng họng, nàng có thể nói nàng thực sự không nỡ thả hà đăng sao? Loại hành động này mười phần giống một nữ hài tử, cho tới bây giờ đều không phải phong cách của nàng.
Đem hà đăng trong tay cẩn thận thả trên mặt nuwocs, ngọc tay thon dài nhẹ nhàng đẩy, đám ánh sáng ấm áp liền theo nước sông nhọn nhào xuôi, dần dần đã cách xa bọn họ.
Ngọc Lih Lung nghĩ đến hà đăng trong tay như lông vũ nhẹ nhàng, rồi lại như lông cừu dày ấm áp, sau một khắc, tay của nàng liền bị một bàn tay ấm áp nắm chặt.
Húc vương hướng dẫn tay nàng, đem đèn hoa sen cùng nhau thả trên mặt nước.
“Nghe nói, nếu như tại thời điểm phóng hà đăng có một tâm nguyện, thân nhân đã qua đời sẽ giúp nàng thực hiện ước nguyện đó.”
Trong bóng tối, thanh âm hắn như bình rượu ngon thuần mỹ, lại tựa như lộ ra nhàn nhạt thương cảm.
Ngọc Linh Lung biết rõ, phóng hà đăng là vì tưởng nhớ thân nhân đã qua đời, nhưng Húc vương lại vì thân nhân đã mất mà thương tâm sao, hắn là đang thương tiếc ai?
Tia sáng mông lung càng lúc càng xa, dòng sông đen tối phản chiếu dung nhan tuyệt mỹ của nàng, giống như tiên nữ hạ phàm, linh động kinh diễm.
“Ngươi…Ngươi đang tưởng niệm ai?” Chần chờ mở miệng, Ngọc Linh Lung thế nhưng không tự chủ được quan tâm hắn.
Húc vương hơi ngẩn ra, mi mắt chậm rãi rủ xuống, che đi thần thái trong hai con mắt.
Ngọc Linh Lung lời vừa ra khỏi miệng liền có chút hối hận, lập tức nghiêng đầu sang chỗ khác bỏ thêm một câu:”Ngươi không muốn nói thì thôi.”
Không nghĩ tới, Húc vương lại nhẹ giọng:”Ta nghĩ tới mẫu phi ta.”
Ngọc Linh Lung chưa nghe nói chuyện trong hoàng thất, nàng chỉ biết Húc vương là hoàng thử thứ chín, nhưng không biết mẹ hắn không phải hoàng hậu, không nghĩ tới Húc vương tự do tự tại đường hoàng vô cùng thế nhưng cũng là thân cô nhi không có mẫu thân.
Một loại cảm giác quen thuộc sinh ra, mở ra đáy lòng phủ bụi nhiều năm một chỗ mềm mại.

Chỉ là nàng không hiểu an ủi người khác, càng không biết nên như thế nào tiếp tục đề tài này.
Nước sông chậm rãi chảy, đem hai ngọn hà đăng đẩy càng xa, hai ngươi cạnh bờ sông, khuôn mặt càng ngày càng mơ hồ.
Hồi lâu, Ngọc Linh Lung mới không lưu loát mở miệng, dời đi đề tài vừa rồi:”Ừ…Vậy nếu như có rất nhiều nguyện vọng thì nên làm gì bây giờ?”
Trong bóng tối vang lên tiếng cười khẽ của Húc vương:”Không nghĩ tới nàng là một người có lòng tham như vậy.”
Từ trong lồng ngực móc ra một chồng lớn chiết hảo hà đăng, Húc vương thanh âm nhẹ nhàng không ít:”Những thứ này, có thể đủ rồi chứ!?”
Ngay cả Ngọc Linh Lung nhìn thấy cũng không khỏi kinh ngạc trợn tròn hai mặt:”Ngươi mang theo nhiều hà đăng như vậy làm cái gì?”
Nhìn mắt nàng lăn tăn gợn nước, Húc vương kìm lòng không được đưa ngón tay chà xát mũi nàng:”Đương nhiên là vì thỏa mãn lòng tham của tiểu nha đầu này rồi.”
Chưa từng có người có cử chỉ thân mật như vậy đối với nàng, Ngọc Linh Lung chỉ cảm thấy hai tai nóng rực đỏ ửng, may mắn là trời tối, không cần phải lo lắng bị hắn trông thấy.
Mất tự nhiên xê dịch thân thể, Ngọc Linh Lung cố ý kéo khoảng cách với hắn, thanh âm cũng không ý thức khôi phục lạnh lùng:”Vậy mau thả đi.”
Cảm nhận được nàng lãnh đạm, Húc vương thân hình hơi động chút, chần chờ một lát rốt cuộc vẫn không làm cái gì.
Một chiếc lại một chiếc chén nhỏ đủ mọi màu sắc hà đăng đốt lên, từng chiếc một ly khai khỏi bờ sông, bóng đêm dần dần sáng lên.

Trầm mặc hồi lâu, Húc vương đột nhiên nói:”Nàng xem!”
Ngọc Linh Lung ngẩng đầu nhìn lại, chỉ thấy ở đầu bờ sông chẳng biết lúc nào đã có vô số chén nhỏ hà đăng đủ loại kiểu dáng lớn nhỏ, theo dòng sông uốn lượn xuống, từ từ cùng những hà đăng bọn họ phóng ra dung hội một chỗ, đem cả con sông tựa như bầu trời Ngân hà, hoa quang xán lạn, sáng như ban ngày.
Ngọc Linh lung nhẹ giọng than thở nói:”Thật đẹp.”
Cảnh đẹp như vậy, tựa như ảo mộng, giống tiên cảnh, hai người cứ yên lặng đứng ở bờ sông, cơ hồ quên hết thảy mọi chuyện.
Thời gian như dừng lại, chớp mắt đã tiếp xúc vĩnh hằng.

Nửa tháng trôi qua, khí trời dần chuyển lạnh, bệnh tình Ngọc lão phu nhân chẳng những không chuyển biến tốt, ngược lại ngày càng trầm trọng, Ngọc tướng quân tạm thời không cần phải đi Nam Cương, Mộ thị cũng không bề bộn công việc, liền thỉnh thoảng tới kính thiện đường làm dáng chút.
Ngọc lão phu nhân bệnh không thấy khá, Mộ thị tựa hồ thập phần cuống cuồng, lại thay đổi vài người lang trung, đều chỉ nói lòng dạ buồn bực, tích tụ nhiều vấn đề nan giải, cần tĩnh dưỡng, Mộ thị liền coi đây là cớ, không cho phép mọi người đi quấy rầy Ngọc lão phu nhân, đương nhiên ngoại trừ Ngọc Linh Lung, người khác cũng phải cho nàng phu nhân mặt mũi.
Mà ngay cả Ngọc Ngàn Vân chỉ có lúc Ngọc lão phu nhân phái người đến thỉnh nàng qua, nàng mới có thể đi kính thiện đường vấn an, còn lại đều theo chân tỷ muội cùng Lưu cung nhân học quy củ, ngược lại thập phần bình thản yên lặng.
Trong kính thiện đường, nếu Ngọc Linh Lung đang ở đó, Mộ thị sẽ rất tự giác theo sát Ngọc lão phu nhân cáo từ rời đi, cho dù nàng không có ở đây nhưng cũng phân phó phòng bếp mỗi ngày làm chút canh dược liệu cho Ngọc lão phu nhân tẩm bổ.

Ở trong mắt tất cả mọi người, Mộ thị là nàng dâu luôn thật tâm trông mong Ngọc lão phu nhân sớm ngày khỏi hẳn.
Cùng với một Mộ thị phách lối quan tâm bất đồng, Đổng di nương luôn bên cạnh Ngọc lão phu nhân, cực nhọc ngày đêm, không quản nghỉ ngơi, vô luận canh hay thuốc đều đích thân đút cho Ngọc lão phu nhân, ngay cả thiếp thân nha hoàn của Ngọc lão phu nhân đều không chen vào được đành phải rời đi.
Được nhiều người quan tâm cùng chăm sóc, nhưng thân thể Ngọc lão phu nhân đều không chuyển biến tốt, ngay cả tinh thần cũng ngày càng giảm,suốt ngày mê man, lúc thanh tỉnh lại càng ít.
Ngọc Linh Lung thấy vậy, cũng không thoát khỏi thập phần cuống cuồng, sai người đi khắp nơi hỏi thăm lang trung y thuật cao minh, muốn mời đến điều trị cho Ngọc lão phu nhân.
Mời vài người đều cùng những lang trung trước lấy lí do giống nhau để thoái thác, phương thuốc kê ra cũng khác nhau một trời một vực, Ngọc Linh Lung trong lòng bực bội, dứt khoát không đi đâu nữa, Thi Huệ Như mời hai lần đều bị nàng một mực cự tuyệt.
Một ngày kia, Ngọc Linh Lung đang ở trong phòng ngồi chơi, người làm kích động chạy vào, mở miệng nói:”Tiểu thư, nô tỳ mời được lang trung đến, có muốn hay không xem lão phu nhân một chút?”
Ngọc Linh Lung giằng co trong thời gian này, tâm cũng có chút nguội lạnh, thuận miệng nói:”là cái gì lang trung?”
Người làm nói:”Nô tỳ nói xin tiểu thư đừng mắng nô tỳ.

Là nô tỳ tìm lang trung ở trong thôn, lang trung này am hiểu các loại phương pháp chữa bệnh, mẹ chồng nô tỳ có cái tật xấu, vài chục năm đều không khỏi, thời gian trước được hắn châm vài châm, lại viết cho hai phương thuốc, hiện nay đã khá hơn nhiều rồi.

Nô tỳ liền cả gan muốn để hắn xem thử lão phu nhân một chút, không chừng lại có thể chữa được!”
Ngọc Linh Lung suy nghĩ một chút liền nói:”Để hắn tới xem thử một chút đi.”
Mời nhiều lang trung như vậy đều xem không được, ngay cả thái y cũng không có biện pháp, nói không chừng phương pháp dân gian lại có chút ít hiệu nghiệm đi.
Ngọc Linh Lung khẽ thở dài một cái, coi như là một chút hi vọng đi.
Ngày hôm sau lang trung liền cõng hai hòm thuốc đi tới Ngọc phủ, người làm liền dẫn hắn vào Phẩm Lan Uyển:”Tiểu thư, đây là Hoàng tiên sinh nô tỳ hôm qua đã nói.”
Ngọc Linh Lung giương mắt nhìn lên, chỉ thấy người này mặc một trường sam không tính là mới, nhưng thập phần sạch sẽ chỉnh tề, gương mặt trắng ngần thưa thớt mấy sợi râu, có phong độ của một người trí thức.
Chắc là do chưa thấy nhà cao cửa rộng, Hoàng tiên sinh trên trán lấm tấm vài giọt mồ hôi, có vẻ thập phần khẩn trương.
Ngọc Linh Lung đánh giá hắn vài lần, liền nhàn nhạt gật đầu:”Linh Nhi, dẫn hắn đi kính thiện đường đi.”
Linh Nhi ra hiệu Hoàng tiên sinh đi cùng nàng, khách khí nói:”Kính mong tiên sinh cố gắng giúp đỡ.”
Hoàng tiên sinh liên tục không ngừng nói:”Không dám, không dám, tiểu nhân nhất định tận tâm tận lực.”
Hoàng tiên sinh đi theo Linh Nhi ra sau cửa, lúc bước qua ngưỡng cửa, trường sam vung lên lộ ra quần áo bên trong.
Ngọc Linh Lung đang cúi đầu uống trà, khóe mắt liếc đến một góc quần áo Hoàng tiên sinh, lại làm nàng có cảm giác đã từng nhìn thấy ở đâu đó.
Tâm đột nhiên trở nên cảnh giác.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui