Thứ Nữ Là Phải Độc Ác

Thi Huệ Thư giương mắt nhìn nhìn, nói: “Đó là trái cuốn hiếm có. Dùng phần cái của quả, mứt táo, củ từ, đường trắng, hoa quế, lấy váng sữa đậu nành cuốn lại rồi chưng cách thủy, sau đó phết một lớp mật, rắc ít ớt xanh thái sợi, vài sợi bang vàng, vị hơi ngọt ngọt…”

Ngọc Linh Lung cắn một miếng, bánh vừa vào miệng liền tan ra, ngọt mà không ngấy, lại mang theo vị ngọt ngọt của hoa quế, hương vị đúng là không tồi.

Trông Ngọc Linh Lung vui vẻ ăn, Thi Huệ Thư không nhịn được hỏi: “Ngươi một chút cũng không lo lắng sao?”

Ngọc Linh Lung dừng đũa, nhìn về phía Thi Huệ Thư: “Lo lắng? Ta lo lắng cái gì?”

Thi Huệ Thư bất đắc dĩ thở dài: “Ngươi vừa rồi đánh công tử nhà Phùng thượng thư thành như vậy, chỉ sợ sáng mai, quý phủ người ta sẽ tới nhà ngươi khởi binh vấn tội! Ngươi không sợ Ngọc tướng quân trừng phạt ngươi sao?”

Ngọc Linh Lung nhịn không được mỉm cười: “Hắn? Cho hắn hai cái lá gan, hắn cũng không dám!”

Thi Huệ Thư trợn mắt há mốc mồm kinh ngạc. Ở cái xã hội phong kiến này, nữ tử luôn được dạy là phải tam tòng tứ đức. Những cô nương chưa xuất giá như các nàng, chưa được gả thì phải theo cha. Nói cách khác, các nàng vô điều kiện phải nghe lời dạy của phụ thân, ngay cả nhất cử nhất động cũng đều phải thuận theo chỉ giáo của cha mẹ, đừng nói là Ngọc Linh Lung bây giờ ở bên ngoài đánh người.

Trong mắt Thi Huệ Thư là chuyện kinh thiên động địa, nhưng Ngọc Linh Lung lại cứ nhẹ nhàng thanh thản mà chẳng quan tâm. Cho dù vẫn khâm phục Ngọc Linh Lung có gan hắt rượu lên mặt Hinh Lâm quận chúa, nhưng hiện tại nghe thấy lời đại nghịch bất đạo này của Ngọc Linh Lung, Thi Huệ Thư chính là cảm thấy không lý giải nổi.


Nhìn đôi mắt trợn tròn của Thi Huệ Thư, Ngọc Linh Lung không khỏi hé miệng mỉm cười, nàng đặt đũa xuống, nghiêng đầu nhìn Thi Huệ Thư: “Ngươi sợ?”

Thi Huệ Thư chau mày ủ mặt: “Nếu mẫu thân biết ta gây chuyện bên ngoài, nhất định sẽ không tha cho ta.”

Đôi mi thanh tú của Ngọc Linh Lung nhíu lại: “Người đánh là ta, ngươi lại không động thủ, nàng phạt ngươi cái gì?”

Thi Huệ Thư vẻ mặt đau khổ: “Vốn là hôm nay ta vụng trộm chạy đến đây, nếu để mẫu thân biết ta đến chùa Phổ Độ đánh người, sau này nhất định sẽ không cho ta xuất môn nữa.”

Ngọc Linh Lung lắc lắc đầu, không muốn quan tâm đến tâm tư nho nhỏ của tiểu cô nương này nữa, liền đổi đề tài: “Ngươi không phải nói còn mời người khác nữa sao? Sao giờ chỉ có hai chúng ta dùng cơm?”

Thi Huệ Thư lúc này mới nhớ tới: “Í, Vân Tranh nói hôm nay sẽ tới nha, thế nào lại vẫn chưa thấy đâu?”

Ngọc Linh Lung bỗng dưng trợn tròn mắt: “Ngươi nói cái gì? Dương Vân Tranh cũng muốn đến?”

Thi Huệ Thư gật gật đầu: “Đúng nha! Nàng nói rất bội phục ngươi, cũng là nàng gợi ý bảo ta mời ngươi đến đây ăn chay mà!”


Ngọc Linh Lung nhạy cảm nhận thấy như thể có điều gì đó không đúng, lại tìm không được đầu mối gì, trầm ngâm nghĩ trong chốc lát rồi nói: “Sắc trời cũng không còn sớm nữa. Dương Vân Tranh chỉ sợ sẽ không đến, chúng ta về thôi.”

Vừa nói đến chuyện trở về, Thi Huệ Thư liền khổ sở ra mặt, vừa thở dài vừa đứng lên: “Chỉ sợ hiện tại Phùng gia đã biết hai người chúng ta đánh công tử nhà bọn họ, cũng không biết nhà ta giờ biến thành cái dạng gì rồi.”

Ngọc Linh Lung có chút nhức đầu: “Đã nói là không phải ngươi đánh, ngươi không phải chỉ cần nói với mẫu thân ngươi là ngươi không động thử sao?”

Nhìn cái bộ dạng nàng lúc nãy nha, thấy đánh nhau cũng chỉ biết run rẩy trốn ở góc tường, còn nói là cùng với mình đánh Phùng Tư Hoài?

Thi Huệ Thư dậm chân một cái, bộ dáng ra vẻ không thèm đếm xỉa gì nữa: “Quên đi, đã gặp nạn thì tất cả cùng nhau vác.”

Ngọc Linh Lung có chút kinh ngạc, chưa kịp nói một lời, Thi Huệ Thư đã không ngừng kéo tay nàng, vẻ mặt rõ ràng là thấy chết không sợ: “Ngươi yên tâm, ta nhất định sẽ không phải là kẻ không có nghĩa khí, bỏ mặc ngươi!”

Ngọc Linh Lung nhìn khuôn mặt tròn tròn đầy nghiêm túc của Thi Huệ Thư, nhất thời im lặng.


Tiểu cô nương này, cũng biết cái gì gọi là nghĩa khí?

Vừa rồi lúc nàng bị Phùng Tư Hoài nắm chân, Thi Huệ Thư chính là trốn phí sau nàng một tiếng cũng không dám kêu nha!

Thi Huệ Thư rõ ràng là không phát giác ra sự bất đắc dĩ của Ngọc Linh Lung, bàn tay nhỏ bé càng lúc nắm càng chặt: “Nếu không phải bởi vì ta, ngươi cũng sẽ không bị cái tên vô lại Phùng Tư Hoài kia đùa giỡn. Nếu không có ngươi, ta cũng sẽ bị hắn ức hiếp! Từ nay về sau chúng ta chính là chị em tốt, cùng chung hoạn nạn!”

Ngọc Linh Lung nghe được lời này, đầu óc liền đen một mảnh. Nàng đánh Phùng Tư Hoài chỉ là bởi vì tiểu tử kia trêu ghẹo tới nàng, cũng không phải vì Thi Huệ Thư. Nhưng mà hiện tại nhìn Thi Huệ Thư, rõ ràng cho rằng mình vì nàng mà ra mặt!

Ngọc Linh Lung cũng lười giải thích, trực tiếp rút cánh tay bị nàng nắm đau ra: “Ngươi muốn thế nào thì cứ thế đi.”

Đối với nàng mà nói, Thi Huệ Thư chẳng qua chỉ là một tiểu nha đầu mười mấy tuổi, quả thật cũng không thể nói là cái gì mà chị em tốt.

Nếu đã quyết định cùng họa cùng phúc, tâm tình Thi Huệ Thư hiển nhiên tốt lên rất nhiều. Trên đường xuống núi, nàng thi thảng lại kéo rèm xe lên nhìn ra bên ngoài, miệng nói nhỏ: “Vân Tranh này, nói là muốn tới, thế mà lại không tới. Trở về ta nhất định phải hỏi rõ ràng một chút. Phải biết rằng để mời được ngươi, ta cũng không dễ dàng gì!”

Ngọc Linh Lung không biết nên khóc hay nên cười. Khi nào thì chính mình lại trở thành một nhân vật nóng bỏng tay như vậy? Thế mà lại có thể khiến cho Thi Huệ Thư cảm thấy hãnh diện khi mời được nàng?

Thi Huệ Thư lầm bầm lầu bầu một hồi, như chợt nhớ ra chuyện gì, nghiêng đầu sang chỗ khác mà nói: “Ngươi cùng với Húc vương gia, rốt cuộc là có chuyện gì nha!”


Ngọc Linh Lung không nghĩ tới nàng có thể trực tiếp hỏi như vậy, không nhịn được giật mình. Chút ngập ngừng này, lại khiến cho Thi Huệ Thư tưởng lầm là Ngọc Linh Lung thẹn thùng, vì thế liền an ủi vỗ vỗ tay Ngọc Linh Lung, thấp giọng nói: “Chúng ta đều là chị em tốt, ngươi nghĩ thế nào cứ nói cho ta biết. Yên tâm, ta cũng không nói người khác biết đâu.”

Ngọc Linh Lung mắt lạnh nhíu lại: “Hắn với ta không có quan hệ!”

Thi Huệ Thư có chút kinh ngạc: “Không thể nào! Húc vương gia kia không phải mỗi ngày đều chạy đến quý phủ nhà ngươi sao? Toàn bộ kinh thành đều biết Húc Vương theo đuổi ngươi nha!”

Thần sắc Ngọc Linh Lung càng lúc càng trở nên khó coi, Thi Huệ Thư lại còn thần thần bí bí hỏi: “Húc vương gia có đề cập với phụ thân ngươi chuyện cưới xin không? Tuy rằng hôn sự tương lai của Húc vương gia là phải được Hoàng thượng chỉ hôn, nhưng nhìn thái độ của hắn đối với ngươi, tương lai phong ngươi là sườn phi cũng không thành vấn đề đi….”

Ngọc Linh Lung rốt cuộc cũng tức giận: “Ngươi rốt cuộc có để ta yên không?”

Thi Huệ Thư lúc này mới phát giác mình lỡ lời, vội vàng che miệng: “Linh Lung, tính ta vốn nói thẳng, ngươi trăm ngàn lần đừng để trong lòng.”

Thi Huệ Thư không dám nói thêm lời nào nữa, nhưng ánh mắt nhìn Ngọc Linh Lung lại tràn ngập sự đồng tình. Đừng nói Ngọc Linh Lung chỉ là một thứ nữ, cho dù Ngọc Linh Lung là con của chính thất, nhưng lấy thân phận của Ngọc tướng quân, nàng cũng tuyệt đối không có khả năng trở thành chính phi của hoàng tử. Thi Huệ Thư còn tưởng Ngọc Linh Lung phiền lòng vì chuyện này, lại không nghĩ đến nàng vốn không có một chút hứng thú với Húc Vương.

Cũng khó trách, một nhân vật như Húc Vương, toàn bộ thiên kim tiểu thư ở kinh thành đều ngưỡng mộ trong lòng, Thi Huệ Thư thực sự không thể tưởng tượng ra, Ngọc Linh Lung lại chẳng thèm ngó ngàng tới Húc Vương.

Thi Huệ Thư nhìn Ngọc Linh Lung, đáy lòng liền dâng lên một loại cảm giác đồng mệnh tương liên, nàng nhẹ nhàng nắm tay Ngọc Linh Lung, cảm thán nói: “Ta và ngươi kỳ thật giống nhau. Ngươi mặc dù là thứ xuất, nhưng dù sao Húc Vương đối với ngươi cũng là thật lòng. Còn ta đây, thế tử gia đối với ta từ trước tới giờ vốn là nửa con mắt cũng chưa nhìn qua…”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui