Ngọc Linh Lung không nghĩ tới, Hoàng Thượng lại dễ dàng như vậy, Húc vương mới nói ý nghĩ của mình, Hoàng Thượng liền đem chín doanh mười hai vệ binh quyền giao cho hắn.
Thư hiển thuần cừ.
Này có phải nói nên Hoàng Thượng đã sớm phòng bị Thái tử, muốn tìm cơ hội thích hợp khắc chế Thái tử đây?
Chuyện này đối với bọn họ mà nói thật sự không biết nên vui hay nên buồn.
Chín doanh mười hai vệ binh lực tuy không tính nhiều, tổng cộng cũng vượt qua sáu vạn người, nhưng từng người đều là tinh binh cường tướng được chọn trong ngàn dặm để đưa vào cung làm cấm quân, bảo vệ Hoàng Thượng lúc xuất hành, trong kinh thành cũng bố trí rất nhiều chức vị trọng yếu, ví dụ như cửu doanh kỵ binh dũng mãnh cùng hỏa khí doanh, có được kỵ binh cùng hỏa khí cường đại nhất nước này cơ hồ là đánh đâu thắng đó.
Thị vị cùng hộ quân chịu trách nhiệm thủ hộ hoàng cung, có quyền thống lĩnh cửu doanh chính là khống chế cả hoàng cung lẫn kinh thành.
Mà kinh thành thập nhị vệ, ngoài mặt chỉ là công cụ nhưng trên thực tế lại gánh vác rất nhiều nhiệm vụ bí mật, bọn họ chỉ phục vụ mệnh lệch hoàng tộc, dựa theo án chiếu hoàng tộc phân phó mà làm việc.
Ví như lần trước Kim Ngô Vệ giám thị Ngọc Linh Lung chính là nhân vật trong thập nhị vệ.
Mà trong đó ám vệ, cũng chính là Húc vương, là người thống lĩnh đội ám vệ bí mật này thì lại càng thần bí, ngay cả rất nhiều quan viên triều đình cũng chưa từng thấy qua diện mạo thật.
Bọn họ chỉ nghe mệnh lệnh từ Hoàng Thượng, không đối với bất kì người nào chịu trách nhiệm, cho dù là thái tử cũng không có quyền động đến bọn họ.
Trọng yếu hơn, bởi vì cửu doanh thập nhị vệ đối với trong ngoài kinh thành có tầm quan trọng, bởi vậy trong quân đội có địa vị cực cao, bên trong phần lớn đều xuất thân từ quan gia thế tộc, có quyền thống lĩnh bọn họ chính là đem phần lớn quan viên thế gia triều đình nắm giữ trong tay.
Hoàng Thượng phong Húc vương làm thống lĩnh cửu doanh thập nhị vệ có hàm ý cực kỳ sâu xa.
Thống lĩnh cửu doanh, trên danh nghĩa chỉ là hư hàm, nhưng chức quan này cho Húc vương không khỏi khiến người ta cẩn thận đánh giá.
Bởi vì cửu doanh thập nhị vệ chịu toàn bộ trách nhiệm phòng vệ trong kinh thành, mỗi thống lĩnh của doanh, vệ đều được Hoàng Thượng tín nhiệm, binh quyền trong tay bọn họ chỉ có Hoàng Thường hoặc người cầm trong tay thủ dụ của Hoàng Thượng mới có thể điều động, bình thường đều không can dự đến nhau.
Mà đại thống lĩnh tại thời điểm chuẩn bị có chiến tranh Hoàng Thượng mới tự mình bổ nhiệm, hơn nữa chỉ là chịu trách nhiệm tập huấn cùng triệu tập đội quân, không thể điều động bất kì danh hạ binh lực nào.
Ngoài mặt thì thấy Hoàng Thượng phong Húc vương làm đại thống lĩnh, chẳng qua là do cực kì sủng ái vị Hoàng tử nhỏ nhất này, cho nên mới phải vung bút phong cho hắn cái chức danh này.
Nhưng trên thực tế, không quản chức vị như thế nào, người sáng suốt đều có thể nhìn rõ trong chuyện này có mờ ám, thí dụ như Ngọc Linh Lung, thí dụ như Thái tử.
Đem tất cả binh quyền giao cho Húc vương, điều này vừa là đối với Húc vương tín nhiệm, lại càng khiến Thái tử kinh sợ.
Nước cờ này của Hoàng Thượng sẽ làm Thái tử sinh lòng cảnh giác, lại không có bất kỳ lí do nào để phản đối đề nghị của Hoàng Thượng, dù sao danh hiệu đại thống lĩnh mặc dù vang dội nhưng cũng không có cái thực quyền gì.
Nhưng nếu Thái tử thật sự có động tĩnh, thậm chí dù là bức hiếp Hoàng Thượng, Húc vương cũng sẽ trong thời gian ngắn nhất dùng danh nghĩa Hoàng Thượng khẩn cấp triệu tập tất cả binh lực để chống lại Thái tử.
Bởi như vậy, dù Thái tử có dị tâm gì cũng sẽ bị cản trở.
Nhìn bộ dạng trầm tư của Ngọc Linh Lung, đôi mi thanh tú khẽ nhăn lại, Húc vương nhịn không được vương tay, dịu dàng vuốt lên nếp uốn nho nhỏ giữa lông mày của nàng, thấp giọng nói: “Nàng đang lo lắng cho ta?”.
Ngọc Linh Lung khẽ thở dài, ngẩng đầu nhìn về phía hắn, nói: “Ý tứ của Hoàng Thượng, ngươi có thể hiểu?”
Con ngươi xuân thủy nhẹ gợn sóng, tựa hồ hiện ra trận trận rung động khiến người ta không kìm được hãm sâu vào, Húc vương kìm lòng không đặng cúi xuống in một nụ hôn trên đôi môi anh đào của nàng, mang theo vài phần vui mừng, vài phần thương tiếc.
“Yên tâm, ta không sao”.
Hắn tại cánh môi mềm mại quyến luyến quên về, đang lúc mơ hồ phát ra tiếng nỉ non không rõ: “Ta thật vất vả mới có được nàng, như thế nào cam lòng rời đi? Coi như là vì nàng, ta sẽ trân trọng chính mình”.
Ngọc Linh Lung bị hắn hôn đến đáy lòng có chút nhộn nhạo, nhịn không được mở miệng ra, nặng nề cắn hắn một cái.
“Ngô–“, bất ngờ bị nàng cắn, Húc vương có chút kinh ngạc nhìn nàng, lại đón nhận hai tròng mắt nhuận nước mang theo tức giận của nàng.
“Cái gì rời đi hay không rời đi? Còn nói như vậy nữa, để xem ta có cắn chết ngươi không!”.
Môi hồng đô đô, nụ cười Ngọc Linh Lung lộ ra vài phần tức giận, đáy mắt lại bán đứng nàng che giấu không được vẻ lo lắng.
Thấy bộ dạng yêu kiểu động lòng người này của nàng, Húc vương vừa yêu thương vừa đau lòng, phiếm môi bị nàng cắn đến đỏ không nhịn được nở nụ cười vui mừng, bàn tay chụp lên gáy nàng, không quan tâm vội vàng hôn lên.
“Linh Lung, ta, Linh Lung…”
Không dịu dàng như vừa rồi, giờ phút này chân tình lộ ra, tựa hồ quên mất hết thảy chung quanh, khóe môi lương bạc bá đạo công thành đoạt đất, mang theo hơi thở ngang ngược, mang theo cuồng dã, tại trên gò má nàng, cổ nàng, trên chiếc xương quai xanh tinh xảo xinh đẹp, từng tấc dời xuống, tựa hồ muốn in lên toàn thân nàng dấu vết của hắn.
Hắn yêu nàng, thương nàng, cưng chiều nàng, hắn chỉ muốn nàng thuộc về một mình hắn, đời đời kiếp kiếp, vĩnh viễn không rời.
Ngọc Linh Lung bị hắn lăn qua lăn lại đến ý loạn tình mê, trong đầu nỗ lực duy trì tia thanh minh cuối cùng, nhẹ giọng nói: “Nói cho ngươi chính sự đây…”
Lời còn chưa dứt, nàng chỉ cảm thấy thân thể đột nhiên nhẹ đi, vòng eo mảnh khảnh bị hắn một bả ôm sát, cả người quay cuồng, lộn vòng vào trong ngực của hắn.
Tương phi sạp mặc dù rộng, nhưng cũng không đủ để hai người nằm song song.
Húc vương dứt khoát nằm dưới, đem nàng ôm vào trong ngực, để nàng nằm trên người của mình.
Bàn tay nóng rực không an phận xoa nắn thùy tai nhu thuận của nàng, một tay khác tại hông nàng vừa sờ vừa nhéo, hiển nhiên thập phần yêu thích không muốn buông.
Thấy nàng bị hôn đến môi có chút sưng, Húc vương lúc này mới giương mắt cười, trong giọng nói mang theo vài phần ranh mãnh vui vẻ.
“Ừ? Chính sự gì?”
Giờ phút này đang là lúc mặt trời ngả về Tây, bầu trời bao la tỏa ra ánh nắng xuân đầy màu sắc huyến lệ, từng tia len qua cửa sổ nhỏ, chiếu lên dung mạo tuyệt sắc của mĩ nhân đang nằm trên giường.
Áo xuân mất trật tự, vai hơi lộ ra, da thịt trắng mịn hiện ra sắc màu hồng nhạt động tình, đường cong lả lướt của chiếc xương quai xanh tinh xảo, trước ngực có một vài dấu vết hương diễm như hoa mai, mỹ mâu mờ mịt sánh nước, làm cho cả người nàng thoạt nhìn giống tinh linh hạ phàm, tràn đầy vẻ đẹp không chân thực.
Tuy Húc vương từng gặp qua rất nhiều thiên hạ tuyệt sắc, nhưng giờ phút này cũng không nhịn được ngừng lại hô hấp, đồng tử mực sắc càng thêm thâm thúy, tựa hồ trầm mê giữa vẻ đẹp của nàng, không muốn tỉnh lại.
Bàn tay bên hông nhiệt độ nóng hổi, sau tai bị hắn vuốt ve khiến tâm có chút nhột, Ngọc Linh Lung dựa vào ngực hắn, không khỏi hít một hơi thật sâu, nỗ lực trấn định lại tâm thần mới có thể khiến âm thanh vững vàng hơn.
“Ngươi có tính toán gì không?”
Hoàng Thượng nếu đã cho hắn quyền lực trọng đại bực này, tự nhiên là bày mưu kế chống lại Thái tử, đem Húc vương từ bóng tối ra phía ánh sáng, này chỉ sợ sẽ làm tăng thêm lòng nghi ngờ muốn đoạt vị Thái Tử của Húc vương, đẩy nhanh bước tiến mưu hại của hắn, Húc vương nên ứng đối như thế nào?
Bàn tay nắm thật chặt, đem nàng ôm sát vào trong lồng ngực, môi Húc vương nhẹ rơi lên trán nàng, khẽ nói: “Phụ hoàng làm như vậy, Thái tử có ba con đường có thể đi, một là buông tha những an bài tỉ mỉ từ trước, tiếp nhận ý nguyện phụ hoàng, từ đó làm thái tử hiền lương, toàn tâm toàn ý trợ giúp phụ hoàng; hai là mạo hiểm xuất kích, phản kháng an bài của phụ hoàng, đem thiên hạ nắm giữ trong tay mình; ba là giống như hiện tại, ẩn nhẫn không phát, chờ đợi thời cơ tốt, hoặc chờ đợi một lý do hắn không thể không phản kháng”.
Húc vương dừng một chút, nói: “Nếu nàng là thái tử, nàng phải làm như thế nào?”
Trời chiều dần buông, mọi ánh nắng sáng lạn dần chuyển thành màu tím thâm thúy, phương Đông đã dần lộ ra ánh sao sáng long lanh.
Bóng đêm phủ xuống, nến trong phòng còn chưa thắp, đêm xuân, khí trời bắt đầu lạnh dần.
Ngọc Linh Lung nhích dần vào lồng ngực hắn, sự ấm áp kia, cho dù có tại ban đêm rét lạnh cũng có thể khiến người ta vô cùng an tâm.
Trong bóng tối, thanh âm nàng có vẻ yên tĩnh mà bình thản, phảng phất chỉ là đang cùng Húc vương đàm luận khí trời ngày mai.
“Trọng yếu không phải là hắn muốn lựa chọn con đường nào, mà là ta muốn hắn chọn con đường nào kia”.
Thái tử đã hạ quyết tâm muốn diệt trừ Húc vương, vào lúc này, ngụy trang tránh né không phải là biện pháp tốt nhất, chỉ có chịu khó tiến lên mới có thể hóa bị động thành chủ động, vì chính mình tranh thủ một chỗ ngồi.
Trên thế giới này, vô luận là cổ đại hay hiện đại, vô luận là xã hội hay tự nhiên, cá lớn nuốt cá bé mãi là đạo lý, ngươi nếu không đủ mạnh cũng chỉ có thể làm cá ở trên thớt.
Hai cỗ thế lực ngang nhau, vĩnh viễn không thể sống hòa bình, cho dù là thân như huynh đệ cũng không thể cùng tồn tại.
Cho dù Húc vương không có dã tâm tranh đoạt ngôi vị, nhưng với thân phận của hắn, trong cơn gió lốc kia không thể nào bảo trì vị trí trung lập, không tranh liền đại biểu cho yếu thế, cũng chỉ có thể bị kẻ khác giết, cũng chỉ có thể lặng yên không một tiếng động chết đi, chìm đắm trong sử sách, nhiều nhất chỉ lưu lại cái tên.
Nếu là như thế, chẳng bằng ra tay một lần, Thái tử có, bọn họ dựa vào cái gì không thể có được!?
Húc vương hiển nhiên cũng nghĩ vậy, tại vô số lần ẩn nhẫn ngụy trang, Thái tử lại không chút nào để ý chân tình mà nương tay, từng bước ép sát, cuối cùng vẫn muốn lấy mạng hắn, dưới tình huống này, hắn cần gì phải nhẫn nhịn nữa, hắn sao có thể nhịn nữa!?
Trời hoàn toàn tối, trong phòng rơi vào mảnh đen nhảnh, trong không khí nhấp nhô khói hương, tràn đầy lực lượng, tựa hồ tùy thời mà chuẩn bị bùng phát.
Trong lồng ngực Húc vương, Ngọc Linh Lung khẽ cựa mình, tìm một tư thế thoải mái, khuôn mặt nhỏ nhắn hoàn mỹ không tỳ vết khẽ giương cao, trong bóng tối càng thêm trắng muốt động lòng người, con mắt mọng nước càng phát ra sáng ngời nổi bật.
Bàn tay nhỏ bé đặt lên ngực hắn khẽ động, nụ cười trong sáng thuần khiết càng thêm tươi đẹp: “Ngươi nắm binh quyền làm cho Thái tử đối với ngươi có chỗ kiêng kỵ, đây chẳng qua chỉ là bước đầu tiên của kế hoạch”.
Bị nàng như có như không chạm vào khiến trong lòng có chút ngứa, Húc vương duỗi tay ra nắm chặt bàn tay nhỏ bé không an phận của nàng, con mắt mực trong bóng đêm tỏa sáng, giống như bầu trời đầy sao.
“Vậy nàng nói, bước tiếp theo nên làm như nào?”
Chứng kiến ánh mắt sáng ngời của hắn, Ngọc Linh Lung biết rõ, hắn đã sớm có chủ ý, chẳng qua là muốn hỏi nàng một chút xem hai người có ý tưởng giống nhau không.
Ngọc Linh Lung suy nghĩ một chút, cười nói: “Mặc dù hôm nay Hoàng Thượng cho ngươi binh quyền, nhưng hiển nhiên lại nghĩ đến cảm thụ của Thái tử, không chịu trước mặt mọi người cho ngươi thực quyền, cái này làm cho Thái tử có thể lựa chọn án binh bất động.
Bước tiếp theo kế hoạch của chúng ta, chính là muốn làm cho Thái tử–“
Đưa tay vén tóc xõa sau tai, Ngọc Linh Lung cười doanh doanh, cánh môi trắng mịn phun ra bốn chữ nghiêm nghị cùng sát khí.
“… không thể không phản”.
Hoàng Thượng mặc dù muốn làm Thái tử kinh sợ, nhưng lại không dám làm quá căng, lòng dạ Thái tử hẹp hòi, lòng nghi ngờ quá nặng, cũng không có sai lầm gì quá lớn, so sánh ra, Hoàng Thượng nhất định càng muốn lựa chọn phương pháp bảo thủ, vừa có thể bảo vệ mình vừa có thể không lo tính mạng con của hắn, thái tử có thể vững vàng đăng cơ, chỉ là hiện tại Hoàng Thượng nắm đại quyền, còn có thể khống chế nổi Thái tử, nhưng khi Hoàng Thượng trăm tuổi, Thái tử làm sao chịu chứa các em trai của hắn?
Ngọc Linh Lung có thể lý giải ý nghĩ của Hoàng Thượng, tâm lý của hắn mâu thuẫn, lòng bàn tay mu bàn tay đều là thịt, Húc vương là con của hắn nhưng Thái tử cũng là con của hắn, hơn nữa hắn còn dốc hết tâm huyết nhiều năm mới bồi dưỡng ra được Thái tử, hắn muốn hết sức bảo đảm cân bằng, để Thái tử cùng đám người Húc vương chung sống hòa bình, nhưng đây chẳng qua vì hắn là một người cha.
Thiên hạ này chỉ có một, ngôi vị Hoàng đế cũng chỉ có một, thanh long ỷ kia trở thành mục tiêu để mọi người tranh đoạt, tất phải khiến một trận huyết chiến một mất một còn.
Nếu có trách cũng chỉ trách bọn họ đầu thai vào nhà đế vương.
Thế gian này chưa từng có chuyện gì hoàn mỹ, người nếu đã lựa chọn ngôi vị chí cao vô thượng mang cho ngươi quyền lực, đồng thời cũng khiến ngươi mang thống khổ vô tận, long ỷ cao cao tại thượng kia, muốn leo lên nhất định phải đạp lên núi thây biển máu, thậm chí phải đạp lên thi thể huynh đệ tỷ muội mới có thể ngồi lên.
Ngươi muốn có được vật trân quý nhất, tự nhiên phải trả bằng cái giá trân quý nhất.
Trong bóng tối, lồng ngực Húc vương phập phồng, hô hấp nặng nề, hiển nhiên cũng đã hạ quyết tâm.
Khóe môi lương bạc xẹt qua gò má non mềm của nàng, mang theo thanh âm trầm thấp mà quyết tuyệt: “Tốt.”
…
Hôm sau khi trời còn chưa sáng, Húc vương liền vào triều.
Hắn đi cửa sau, mặc dù rất buồn ngủ, Ngọc Linh Lung dần dần thanh tỉnh, như thế nào cũng không ngủ tiếp được.
Rạng sáng ngày xuân, trời có vẻ lạnh, mất vòng tay ấm áp bên cạnh, ớn lạnh liền từ từ thấm qua lớp áo ngủ bằng gấm, lò xông hương trong lửa than đã sớm dập tắt, cả căn phòng bao phủ trong ánh sáng nhạt của buổi bình minh, có vẻ vừa trống trải vừa lạnh như băng.
Trở mình trằn trọc một hồi lâu, Ngọc Linh Lung bất đắc dĩ rời khỏi giường.
Đối với người khác sinh ra ỷ lại thật không phải chuyện tốt đẹp.
Đã quen có một người ngủ bên cạnh, hiện tại không có hắn tại sao mình lại trở nên yếu ớt như vậy.
Gọi nha hoàn đến, Ngọc Linh Lung dùng nước ấm rửa sạch mặt, này mới cảm thấy thoải mái hơn.
Dùng khăn lụa sạch lau bọt nước trên mặt, Ngọc Linh Lung tiện tay ném khăn vào trong chậu đồng, lúc này mới phát hiện Linh Nhi đứng ở cửa, bộ dạng muốn nói lại thôi.
Khuôn mặt xinh đẹp tuyệt trần chau lên, Ngọc Linh Lung hỏi: “Chuyện gì?”
Linh Nhi luôn luôn lanh lẹ, hôm nay như thế nào lại không được tự nhiên đi lên.
Thấy nàng mở miệng hỏi, Linh Nhi mới từ từ đi tới, trên vẻ mặt thập phần cổ quái, châm trước một lát mới lên tiếng: “Khởi bẩm vương phi, bên ngoài phủ có người… Có người tới bái phỏng.”
Ngọc Linh Lung đứng dậy, nha hoàn lập tức đem áo khoác kim gấm khoác lên thân thể thon dài của nàng, trong phòng lập tức sáng lên.
Ngồi trước bàn trang điểm, Ngọc Linh Lung hỏi: “Ai tới?”
Linh Nhi đi đến, trên mặt mang vào phần cười khổ, nói: “Dạ, là người tên Cao Buông ạ”.
“Cao buông?” Khẽ lẩm nhẩm, Ngọc Linh Lung cảm thấy danh tự này có chút quen tai, nhưng cũng không nhớ được đã nghe được ở nơi nào.
“Là ai?”
Linh Nhi sững sờ, lập tức hiểu được vương phi nhà mình ngày hôm qua đem mấy lưu manh đánh cho một trận, đánh xong liền hoàn toàn quẳng ra sau đầu, ngay cả tên gọi người ta là gì cũng đều không nhớ.
Linh Nhi đành nói: “Vương phi, người đã quên rồi sao? Cao Buông chính là Thanh Hoa Hổ mà người gặp phải tại Hoa Anh Thảo tửu lâu ngày hôm qua đó!”
Ngọc Linh Lung lúc này mới nhớ tới cái tên xăm trổ đầy người, trên mặt không khỏi lộ ra vẻ khinh thường: “Hắn tới làm gì?”
Linh Nhi bất đắc dĩ nói: “Ngày hôm qua những người này vừa nghe nói đã đắc tội người, buổi tối khuya liền chạy tới quỳ gối tại cửa lớn vương phủ, luôn miệng nói vương phi tha tội”.
“Tối ngày hôm qua?” Ngọc Linh Lung hơi ngẩn ra, “Vậy sao sáng sớm hôm nay mới lên báo?”
Linh Nhi cẩn thận xem xét sắc mặt Ngọc Linh Lung, nói: “Cách ăn mặc của những người kia không giống người tốt, người gác cổng cũng không dám tự tiện thông báo, liền cho phép bọn họ quỳ ở bên ngoài, đều nghĩ quỳ một hai giờ là đi, ai biết bọn họ thế nhưng lại quỳ suốt cả đêm.”
Linh Nhi không dám nói buổi sáng lúc Húc vương đi qua trông thấy những người này liền thuận miệng hỏi một câu, vừa nghe nói mấy tên côn đồ này ngày hôm qua đắc tội Vương phi liền trực tiếp để hộ vệ quất bọn họ một trận, giờ phút này mặt mũi những người kia đều bầm dập, so với thương thế do Vương phi gây ra ngày hôm qua chỉ có nặng hơn, thế nhưng vẫn kiên quyết chịu đi, nhất định muốn gặp Vương phi.
Người gác cổng trong phủ cũng không giấu giếm nữa, chỉ đành phải để người báo cho Ngọc Linh Lung biết, thỉnh Vương phi ra mặt giải quyết chuyện này.
Nếu không, chờ một lúc Vương gia hồi phủ, trông thấy những người này lại muốn cho bọn họ một trận.
Vương gia cùng Vương phi tân hôn không lâu, nếu chỉ vì chuyện này mà khiến chết người thì không hay.
Bàn tay trắng nõn nhặt lên một hộp phấn làm từ hoa hải đường, Ngọc Linh Lung thuận miệng nói: “Biết rồi, dẫn bọn họ đến phòng ăn chờ đi.”
Đây là đáp ứng gặp đám người Thanh Hoa Hổ.
Linh Nhi thở dài nhẹ nhõm, nhanh đi ra ngoài phân phó.
Ngọc Linh Lung vừa trang điểm xong, dùng qua điểm tâm, lúc này mới hướng phòng ăn đi tới.
Đám người Thanh Hoa Hổ đã sớm chờ tại phòng ăn, dùng thân phận bọn họ, tự nhiên là không dám ngồi chờ, nhưng Vương phi không tới, cứ như vậy mà quỳ trên mặt đất thì quả là ngốc.
Vài người đang đứng xoay xoay vặn vặn, vừa vặn nghe bên ngoài có người báo “Vương phi đến” mới vội vàng hấp tấp quỳ xuống, đầu cũng không dám ngẩng lên, đồng thanh kêu: “Tiểu nhân khấu kiến Vương phi nương nương, Vương phi nương nương thiên tuế thiên tuế thiên thiên tuế!”
Nghe vậy, Ngọc Linh Lung nhịn không được bật cười.
Này là cái gì? Nàng là vương phi, cũng không phải hoàng hậu, cái gì mà thiên tuế? Những tên côn đồ này rốt cuộc là do không hiểu quy củ hay là muốn nịnh nọt nàng đây?
Ngọc Linh Lung nhịn cười, đoan nghiêm đi đến thượng thủ, hồng y khẽ vung, nhẹ nhàng ngồi xuống, lúc này mới quan sát đám người quỳ trên mặt đất.
Chỉ thấy trên người bọn họ khắp nơi đều bị thương tổn, có vết máu chưa khô giăng khắp nơi trên mặt, hiển nhiên vừa bị roi hung hăng đánh cho một trận.
Ngọc Linh Lung có chút ngạc nhiên, nàng nhớ rõ ràng, chính mình chẳng qua chỉ dùng cái mâm đập hai người bọn họ mà thôi, như thế nào trong một đêm liền bị thương thành như vậy?
Nàng lại nhớ tới bộ dạng muốn nói lại thôi của Linh Nhi vừa rồi, trong lòng suy đi nghĩ lại cuối cùng cũng minh bạch mọi chuyện, nụ cười trên mặt rột cuộc không ngừng được.
Tốt lắm Ngu Liệt Dương, có thù tất báo a! Người ta khi dễ lão bà ngươi, ngươi liền thu thập người ta?
Nếu không phải vội vào triều, phỏng đoán Húc vương sẽ còn nghĩ ra chút mánh khóe kinh khủng để bắt mấy tên côn đồ này đền tội.
Nàng hiểu rất rõ hắn, hắn và nàng đồng dạng, trong tận xương tủy không hề có khái niệm trọng nam tín nữ.
Lại càng đầm rồng hang hổ lại càng thú vị, chuyện nàng và hắn thích làm nhất chính là đánh rắn giập đầu.
Đắc tội với hai người bọn họ, tuyệt đối không thể nào dập đầu liên tục là được tha thứ, hai ngừoi bọn họ nhất định sẽ cạn tàu ráo máng (không còn tình nghĩa, đối xử với nhau tàn nhẫn), đánh đến khi nào đối thủ phải quỳ xuống đất cầu xin tha thứ, cả đời phải kẹp lấy cái đuôi làm người, bọn họ mới có thể cân nhắc buông tha cho đối thủ.
Nếu không phải những người này đã quỳ trước cửa Vương phủ một đêm, không chừng Húc vương ngay cả đánh cũng đều lười phải đánh, trực tiếp trói bọn họ lại đưa vào đại lao ngồi.
Nhìn Ngọc Linh Lung tiến vào gian phòng, bọn người Thanh Hoa Hổ hận không thể đem thân thể dán chặt trên mặt đất, đầu cúi sát xuống, ánh mắt sít sao nhìn đôi giày thêu của Ngọc Linh Lung, căn cứ vào vị trí của Ngọc Linh Lung mà không ngừng điều chỉnh phương hướng quỳ lạy của chính mình.
Ngọc Linh Lung ngồi ở thượng thủ, đám người Thanh Hoa Hổ cũng vòng theo 180 độ.
Thấy Ngọc Linh Lung đã ngồi vững vàng, bọn họ vội vàng dập đầu liên tục, một bộ vô cùng đau đớn khóc lóc nức nở, rối rít nói: “Chúng tiểu nhân có mắt không biết Thái Sơn nên đã đắc tội Vương phi, cầu xin Vương phi thứ tội!”.
“Vương phi ngài đại nhân đại lượng ngàn vạn lần chớ chấp nhặt đám người thô kệch tiểu nhân, ngài tạm tha cho chúng tiểu nhân đi!”
“Vương phi khai ân tha cho chúng tiểu nhân, chúng tiểu nhân dù làm trâu làm ngựa cũng sẽ báo đáp ân tình này của Vương phi!”
Bọn họ không dám ngẩng đầu, chỉ có liều mạng dùng cái trán chạm đất, phát ra tiếng bang bang liên tục.
Nếu bọn họ mà ngẩng đầu lên chắc chắn sẽ vô cùng kinh ngạc.
Giờ phút này mặt mày Ngọc Linh Lung mỉm cười, khóe mắt khóe miệng đều là bộ dạng nhu tình nghĩ đến người nào đó.
Đám người Thanh Hoa Hổ khẩn cầu nửa ngày Ngọc Linh Lung mới thu hồi suy nghĩ, trên mặt khôi phục lãnh ý.
Đưa tay tiếp nhận cốc trà từ tay Linh Nhi, Ngọc Linh Lung chỉ nhẹ nhàng phiết trà, một lời cũng không nói.
Nàng không nói lời nào, đám người Thanh Hoa Hổ quỳ ở dưới lại càng thấp thỏm bất an, ai cũng không rõ tâm tư của vị Vương phi này.
Chẳng lẽ, Vương phi đang suy tư làm thế nào để thu thập bọn họ?
Đám người Thanh Hoa Hổ ngày thường ngang ngược đã quen, lần đầu tiên rơi vào trong tay người khác, trong lòng đương nhiên cực kỳ không nắm chắc, càng nghĩ càng sợ hãi, các hán tử thân thể to lớn thô kệch giờ phút này không chịu được khẽ run rẩy.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...