Nhìn Hành Vân, trên mặt Ngọc Linh Lung lần đầu tiên lộ ra vẻ mặt nghiền ngẫm.
Đến lúc này, Hành Vân còn không chịu nói, Ngọc Linh Lung cũng biết, nàng sẽ thật sự không tự nói với mình.
Một cô gái dám đem cánh tay của mình bỏ vào lò lửa, vẫn còn muốn vì bí mật mà miệng kín như bưng, điều này nói rõ cái gì đây?
Ánh mắt Ngọc Linh Lung dần dần trở nên như có điều suy nghĩ, ngoài dựa đoán của mọi người không có mở miệng.
Hành Vân dừng một chút, đầu dần rũ xuống, thanh âm càng ngày càng thấp: “Vương phi cũng không cần hỏi nữa, vô luận như nào, nô tỳ cũng sẽ không nói”.
Thanh âm nàng bình thản bình thường, phảng phất đang nói về chuyện không quan hệ với mình.
Ngọc Linh Lung lạnh lùng nói: “Tốt, ta không hỏi ngươi.
Đợi vương gia trở về, để hắn tự mình thẩm vấn ngươi”.
Khóe miệng Hành Vân nổi lên một tia cười thảm, thế nhưng từ từ đứng dậy: “Vương phi, nô tỳ bại lộ thân phận, chẳng lẽ còn dám mong sẽ được sống sót hay sao?”.
Nhìn vẻ mặt thống khổ, đôi mi thanh tú của Ngọc Linh Lung cau lại, không đợi nàng mở miệng ngăn cản, chỉ thấy Hành Vân mạnh mẽ tung người, thẳng tắp hướng cây cột đụng vào!
Trong phòng vang lên thanh âm xương vỡ, thân thể mềm mại của Hành Vân co quắt ngã trên mặt đất, trên trán máu tươi tung tóe, mắt thấy đang hấp hối.
Huyên Thảo cùng Linh Nhi hét lên một tiếng kinh hãi, thoáng qua rồi lại kịp phản ứng lại, vội vàng che miệng của mình, tựa hồ sợ không chế không nổi lại hét ầm lên.
Trên mặt đất tạo thành một vũng máu tươi, Hành Vân co quắp vài cái, rất nhanh liền không nhúc nhích.
Ngọc Linh Lung yên lặng nhìn một màn trước mắt này, trong lòng nghi hoặc càng nhiều thêm.
Nàng cũng không muốn mạng của Hành Vân, nhưng không nghĩ tới, Hành Vân lại tự đâm đầu chết, tự sát ngay trước mắt của nàng.
Một người ngay cả chết cũng không sợ, nàng còn có thể sợ cái gì nữa đây?
Trong đầu xẹt qua một tia bừng tỉnh, Ngọc Linh Lung không khỏi mân chặt môi hồng.
…
Lúc Húc vương trở lại đã là lúc tối.
Trong phòng, thi thể Hành Vân đã bị kéo đi, mắt đất được lau chùi sạch sẽ, phảng phất chưa hề xảy ra chuyện gì.
Chỉ có trong không khí tràn ngập mùi máu tanh như có như không, ám chỉ hết thảy sự việc phát sinh vừa rồi.
Ngọc Linh Lung đã thay một bộ gấm bào màu xanh thêu hoa, trên đầu tóc buộc lỏng rủ xuống vài tóc mai, đang nghiêng tựa người trên tháp, không biết đang suy nghĩ gì.
Huyên Thảo thay Húc vương cởi áo khoác, Húc vương liền đi tới bên giường, nói: “Bên ngoài có chút chuyện trì hoãn mới trở lại muộn một chút, nàng đã dùng cơm chưa?”.
Ngọc Linh Lung gật nhẹ đầu, tựa hồ có chút không yên lòng, Húc vương không khỏi lo lắng: “Như thế nào, thân thể không thoải mái?”.
Nói xong liền đưa tay sờ trán của nàng.
Ngọc Linh Lung đẩy tay của hắn ra, từ trên tháp ngồi dậy, hướng đám người Huyên Thảo phân phó: “Các ngươi đều lui xuống đi”.
Đám người trong phòng liền lui ra ngoài, Ngọc Linh Lung đứng dậy, tự mình thêm hương vào lò, nhàn nhạt nói: “Hành Vân chết”.
Húc vương tựa hồ có chút ngoài ý muốn, thoáng qua rồi lại vô tình nói: “Chết thì chết, nàng lo lắng cái gì?”.
Ngọc Linh Lung suy tư một lát, chậm rãi đem chuyện phát sinh buổi chiều nói một lần, Húc vương vừa nghe, sắc mặt dần ngưng trọng.
Đợi nàng nói đến đoạn Hành Vân thà tự sát cũng không chịu nói ra chủ tử đằng sau, trên mặt Húc vương xẹt qua một tia kinh ngạc.
Ngọc Linh Lung nói xong chuyện đã xảy ra, Húc vương trầm mặc một hồi lâu mới lên tiếng: “Trước lúc ta và nàng thành thân, ta rất ít ở trong phủ, những chuyện này, ta chưa từng lưu tâm qua”.
Ngọc Linh Lung im lặng, nàng đoán được ý tứ của Húc vương, hắn nếu muốn che giấu thân phận, dĩ nhiên là không dễ dàng ở lại phủ.
Không cần nghĩ cũng biết, chỗ nào cũng có ánh mắt vụng trộm theo dõi hắn, khẳng định cũng sẽ không bỏ qua Húc vương phủ, vì không để những người kia nghi ngờ, có lẽ khiến mình không cần ở tại chỗ ở cũng muốn phải ngụy trang, Húc vương sẽ tận lực không ở lại trong phủ.
Nhưng bây giờ bất đồng, hắn và Ngọc Linh Lung đã thành thân, thời gian tại vương phủ tự khắc cũng sẽ tăng lên nhiều, như vậy, khả năng bại lộ thân phận sẽ càng lớn.
Nếu muốn an toàn thì phải thanh tra toàn bộ bọn người gian tế trong phủ, những kẻ như Hành Vân, khẳng định không chỉ có một người.
Ngọc Linh Lung giương mắt nhìn về phía Húc vương, biết rõ tâm tư của hắn và mình giống nhau, liền nhàn nhạt nói: “Ngươi cũng đã biết, chủ tử thực sự của Hành Vân là ai?”.
Khuôn mặt Húc vương bỗng chốc trở nên lạnh lùng, con ngươi đen thẳm dần trở nên thâm u, tựa hồ trực tiếp nhìn thẳng đáy mắt Ngọc Linh Lung.
“Nàng đoán được?”.
Môi hồng quệt qua một tia cười lạnh như băng, Ngọc Linh Lung nhẹ giọng nói: “Ngươi quý vi vương gia, trên đời này, ngoại trừ Hoàng Thượng, còn ai có địa vị so với ngươi cao hơn?”.
Hành Vân cũng không nhất định là muốn thề trung thành chủ tử sau lưng nàng, từ lời nói của Hành Vân trước khi chết, Ngọc Linh Lung cho rằng, Hành Vân cũng không phải sợ chết, càng không phải sợ bại lộ thân phận sẽ bị chủ tử sau lưng trách phạt, nếu như không phải muốn che giấu chuyện gì quan trọng, thì hẳn là muốn bảo vệ người rất quan trọng đối với mình.
Cái này cũng không khó đoán, có thể trở thành tử sĩ thật sự rất ít, nếu muốn lợi dụng một người, lại hoàn toàn không thể tín nhiệm nàng, như vậy biện pháp tốt nhất chính là khống chế nàng, tỷ như khống chế người nhà của nàng.
Hành Vân đã chết rồi, truy cứu người mà nàng ta muốn bảo vệ cũng không còn ý nghĩa gì nữa, Ngọc Linh Lung muốn biết chính là, Hành Vân liền ngay cả Húc vương cùng Húc vương phi đều không thể tín nhiệm, không cách nào phó thác, như vậy chỉ có thể nói rõ, người sau lưng nàng lai lịch rất lớn, thậm chí so với thân phận của Húc vương còn cao hơn.
Như vậy xem ra, phạm vi liền thu nhỏ lại rất nhiều.
Húc vương là hoàng tử mà Hoàng Thượng sủng ái nhất, trên đời này, còn có ai so với thân phận của hắn cao hơn, còn có ai sẽ ra tay đối với hắn, ai dám đối với hắn ra tay?
Ngọc Linh Lung trong lòng mơ hồ đã có đáp án.
Chỉ có một người kia…
Chỉ có một đáp án này, có thể giải thích được mọi chuyện.
Vì cái gì hắn muốn che giấu thân phận, vì cái gì hắn muốn tránh đi tai mắt, vì cái gì hắn muốn đeo mặt nạ…
Ngọc Linh Lung dần dần phát hiện, nàng đã càng ngày càng đến gần trung tâm của âm mưu, nhưng nàng càng đến gần, càng cảm giác được trong đó âm trầm, tựa hồ tất cả mọi người đều trong bóng tối, tất cả mọi người đều án binh bất động, chờ đợi cơ hội một kích tất trúng.
Tựa như cơn lốc, càng đi bên ngoài càng cuồng bạo, nhưng càng đến gần trung tâm phong nhãn, lại càng yên tĩnh, một chút gió cũng đều không cảm giác được.
Đêm, dần dần sâu.
Hai người sóng vai nhau ngồi trên giường, không nói một lời, tuy nhiên tâm tư lại đều giống nhau.
Hồi lâu, Húc vương mới thở dài, rất tự nhiên vén tóc mai của nàng, thấp giọng nói: “Từ nay về sau sẽ phải đi xuân thú, mau nghỉ ngơi sớm đi”.
Bàn tay ôn nhu thay nàng sửa soạn lại tóc, hắn trầm giọng nói: “Yên tâm, tất cả đã có ta”.
…
Vốn tưởng rằng có thể sống yên ổn nghỉ ngơi một ngày, nhưng Ngọc Linh Lung lại không nghĩ tới, lại có chuyện xảy ra.
Sáng sớm hôm sau, Ngọc Linh Lung vừa dùng qua điểm tâm, chỉ nghe thấy ngoài cửa truyền tới thanh âm của nha hoàn: “Khởi bẩm vương phi, Triệu Tịnh Dĩ cầu kiến”.
Ngọc Linh Lung giương mắt nhìn ra ngoài, một bên Lưu ma ma vội vàng nói: “Vương phi, Triệu Tịnh Dĩ này chính là Triệu quản gia, cũng là quản sự trong phủ”.
Ngọc Linh Lung gật gật đầu, Lưu ma ma cất giọng nói: “Truyền vào đi”.
Một người phụ nữ hơn ba mươi tuổi, kính cẩn hành lễ với Ngọc Linh Lung: “Nô tỳ Triệu Tịnh Dĩ thỉnh an vương phi”.
Ngọc Linh Lung nhàn nhạt nói: “Có chuyện gì?”.
Triệu Tịnh Dĩ trộm mắt thấy sắc mặt Ngọc Linh Lung, tựa hồ có chút khó có thể mở miệng.
Ngọc Linh Lung có chút bực mình, Linh Nhi ở một bên thanh thanh nói: “Có chuyện gì mau nói đi, dùng dằng làm gì?”.
Không nghĩ tới một tiểu nha hoàn như Linh Nhi cũng lợi hại như thế, Triệu Tịnh Dĩ sợ hết hồn, vội vàng nói: “Bẩm vương phi, bên ngoài… Bên ngoài có mấy cô gái muốn cầu kiến”.
Nhìn bộ dạng nói chuyện, Ngọc Linh Lung cũng biết mấy cô gái này cũng không phải có gì tốt, thanh âm không khỏi lạnh xuống: “Người nào, nói rõ ràng lời xem”.
Triệu Tịnh Dĩ cúi đầu, một bộ không dám nhìn thẳng vào Ngọc Linh Lung, vội vàng đem chuyện đại khái nói một lần.
Thì ra là trước lúc Ngọc Linh Lung gả vào phủ, trong Húc vương phủ có nuôi một đám nữ nhân thân phận đặc thù, đều là người ngoài dùng đủ loại danh nghĩa đưa cho Húc vương, có ca cơ, vũ cơ, còn có mấy cô gái am hiểu đàn tranh, từ bà, nhạc khí.
Hàng năm Húc vương không ở trong phủ, những chuyện này hết thảy đều giao cho Triệu quản gia sắp xếp, Triệu quản gia thân phận thấp kém, không dám đắc tội những chủ tử của mấy người đưa tới kia, chỉ đành phải thu xuống, an trí hết thảy tại Bắc viện.
Húc vương hiếm khi hồi phủ, trở lại cũng chưa từng nhìn qua những nữ nhân này, mặc dù có vài người không an phận, muốn leo lên đỉnh ngọn, chủ động câu dẫn Húc vương, đáng tiếc đều không thể thành công.
Những cô gái này cứ ở lại trong phủ với thân phận như vậy, coi như là vô sự.
Kể từ khi Hoàng Thượng hạ chỉ tứ hôn cho Húc vương, Húc vương liền phân phó Triệu quản gia đem những nữ nhân này đuổi hết ra khỏi phủ, lần này đúng là chọc phải tổ ong vò vẽ.
Những nữ nhân này kêu trời trách đất, lăn qua lăn lại các loại, chính là không muốn rời khỏi vương phủ, an trí cho các nàng như thế nào, quả thực làm cho Triệu quan gia phải đau đầu.
Có thể đưa trả về chỗ cũ đều đã trả về, có thể cho bạc liền đưa bạc đuổi đi, cho đến một ngày trước khi Húc vương đón dâu, vẫn còn có mấy cô gái sống chết không chịu rời đi.
Vì không cô phụ phân phó của chủ tử, Triệu quản gia khẽ cắn răng, hung hăng quyết tâm sai người đem mấy phụ nhân này cưỡng chế mang ra khỏi phủ, hành lí đều quăng ra bên ngoài, cửa lớn vừa đóng, mặc cho các nàng vừa khóc lại vừa kêu cũng không chịu mở cửa, cuối cùng là “thoát khỏi” việc đau đầu này.
Ai biết đợi ngày Ngọc Linh Lung gả vào, mấy phụ nhân lại kéo tới Húc vương phủ, có lẽ biết rõ cửa chính không thể vào, những nữ nhân này liền dứt khoát chờ ở cửa sau, luôn miệng yêu cầu gặp vương phi, nếu vương phi không gặp các nàng, các nàng sẽ không chịu đi.
Ngày tân hôn của chủ tử, Triệu quản gia nào dám nhiều chuyện, liền vô luận thế nào cũng không cho các nàng vào cửa, nghĩ tới chỉ cần chịu qua mấy ngày, những nữ nhân này dĩ nhiên biết khó mà lui.
Nhưng mấy phụ nhân này không biết thế nào, thế nhưng lại thực sự canh giữ ở cửa sau không chịu đi, hôm nay đã qua ba ngày,các nàng thế nhưng tuyên bố, nếu như vương phi không gặp các nàng, các nàng liền treo cổ tập thể trước cửa Húc vương phủ.
Mắt thấy sắp lớn chuyện, Triệu quản gia liền không dám tự tiện làm chủ, chỉ đành phải đem chuyện này bẩm báo cho vương phi, thỉnh vương phi quyết định.
Triệu Tịnh Dĩ thao thao bất tuyệt nói nửa ngày, Ngọc Linh Lung nghe được trong lòng bùng lên lửa giận, hận không thể đem mấy ma ma, nha hoàn, quản sự trong phủ kéo ra ngoài đánh một trận.
Đợi hiểu rõ mọi chuyện, Ngọc Linh Lung trầm mặt, hướng Lưu mama nói: “Đem nàng kéo ra ngoài cho ta, đánh tay cho ta!”.
Triệu Tịnh Dĩ bị hù dọa vội quỳ rạp xuống đất: “Nô tỳ biết sai rồi, cầu xin vương phi thứ tội!”.
Ngọc Linh Lung mắt lạnh nhìn nàng, nói: “A? Ngươi biết sai rồi? Kia ta hỏi ngươi, ngươi sai ở chỗ nào?”.
Triệu Tịnh Dĩ chần chờ một lát, do dự nói: “Nô tỳ… Nô tỳ không nên, không nên để mấy người kia chờ ở cửa sau…”.
Ngọc Linh Lung nhíu mày, cái gì cùng cái gì? Người ngốc như vậy, làm sao lại lên làm quản sự được?
Ngọc Linh Lung nhấp một ngụm trà, thấm giọng một cái, nói: “Thứ nhất, ngươi sai là nói chuyện không minh bạch; thứ hai, ngươi sai là tại tránh nặng tìm nhẹ”.
Vừa rồi nghe nàng nói chuyện gần nửa canh giờ, nếu là mỗi người đều hướng nàng nói như vậy, thì một ngày nàng cái gì cũng đều không cần làm, chỉ ngồi nghe mấy người này nói đi!
Triệu Tịnh Dĩ cúi đầu thật sâu: “Nô tỳ biết sai rồi, về sau nô tỳ sẽ không dám nữa”.
Ngọc Linh Lung tiếp tục nói: “Thứ ba,những nữ nhân kia nói muốn thắt cổ, vậy thì để cho các nàng treo cổ đi, thi thể trực tiếp đem ra bãi tha ma cho chó ăn! Ít nhất chuyện nhỏ xử lý còn không tốt, còn muốn tới hỏi ý của ta, các ngươi làm người còn có ích lợi gì? Ngươi nói, hèo này ngươi có đáng bị đánh hay không?!”.
Triệu Tịnh Dĩ nghe được líu lưỡi, vị tân vương phi này thật nóng nảy, lúc nói những lời này mắt cũng không thèm nháy một cái, đây chính là mạng người đấy, cứ thuận miệng xử trí như vậy?
Nhớ tới những người đó, Triệu Tịnh Dĩ xoa xoa mồ hôi lạnh trên trán, dè dặt nói: “Khởi bẩm vương phi, trong đó có hai nữ tử, là thái tử điện hạ thưởng cho vương gia…”.
Nghe được câu này, lông mày Ngọc Linh Lung dựng lên, rốt cục lộ ra vài phần hứng thú.
“Ngươi nói là, nơi này có người của thái tử đưa cho vương gia?”.
Thấy Ngọc Linh Lung không hề nhắc chuyện đánh tay mình, Triệu Tĩnh Dĩ thầm thở phào nhẹ nhõm, vội vàng nói: “Dạ, một người tên là Tòng Hồng, một người là Hữu Thanh”.
Thật may là nàng một lời nhiều câu như vậy, xem ra tân vương phi vẫn còn vài phần ánh mắt, cũng biết hiện nay không thể đắc tội Thái tử điện hạ.
Hai cô gái này mặc dù thân phận hèn mọn, nhưng lại là Thái tử thưởng cho Húc vương, thân phận kia tự nhiên lại bất đồng, đồng dạng là vũ cơ ca kĩ, nhưng phía sau các nàng lại có thái tử làm chỗ dựa, cô gái như vậy, ngay cả Ngọc Linh Lung thân là chính phi cũng phải cho vài phần thể diện, bằng không, chẳng phải sẽ rơi vào tội danh coi thường Thái tử?
Húc vương mặc dù thân phận tôn quý, nhưng so với thái tử lại kém hơn một chút, người Thái tử tặng, có thể không dễ dàng đuổi.
Nếu là mấy phụ nhân kia treo cổ trước cửa Húc vương phủ, chuyện này truyền tới tai thái tử, đối với quan hệ của Thái tử cùng Húc vương nhất định sẽ bị ảnh hưởng, vì vậy mấy nữ nhân kia chết, chính là có hại mà không có lợi.
Những thứ này đương nhiên đều là do Triệu Tịnh Dĩ tự mình nghĩ, cũng là nàng không thể không đến bẩm báo nguyên nhân cho Ngọc Linh Lung, còn về phần Ngọc Linh Lung nghĩ thế nào thì không ai biết được.
Ngọc Linh Lung thần sắc khó đoán, khóe miệng quẹt qua nụ cười ý vị.
“Tốt, truyền các nàng vào đi”.
Ngọc Linh Lung rút khăn, nhẹ nhàng lau khóe miệng, “Ta muốn xem một chút, các nàng có bản lĩnh gì!”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...