Thú Nô

Hai người đi đi 21 ngày, hơn nửa tháng, lương khô trong bao sớm đã ăn hết, bây giờ toàn bộ dựa vào thực vật không bổ dưỡng lại khó ăn kia, may mà thực vật này ở vong linh giới coi như phổ biến, một đường đi tới chỉ cần nhìn thấy có hai loại thực vật này liền lập tức vét sạch mang theo, làm như vậy hai người không hết đồ ăn. An Nhiên không hề gì, nhưng Phong Tình thân là thai phu cũng không thể cứ như vậy, bảo bảo đang hấp thu dinh dưỡng cơ thể mẹ, mà cơ thể mẹ lại không có chỗ hấp thu dinh dưỡng, Phong Tình càng lúc càng gầy, không đến nửa tháng, từ gầy yếu lúc An Nhiên vừa thấy hắn biến thành gần như có thể nói là da bọc xương.

Khiến người ta lo lắng nhất cũng không phải cái này...

“Ngô..” Đang đi, Phong Tình bỗng nhiên ôm bụng nhăn mày lại.

“Xảy ra chuyện gì, bụng lại đau?” An Nhiên lập tức đỡ lấy hắn, làm hắn chậm rãi ngồi xuống. “Mau nghỉ ngơi một chút.”

Đại khái là dinh dưỡng không đủ, bảo bảo trong bụng làm ầm ĩ, nháo một cái Phong Tình liền đau đớn đến không chịu nổi, còn mấy lần trực tiếp té xỉu, An Nhiên nóng ruột, Phong Tình vốn đã yếu ớt gió thổi muốn bay, tiểu gia hỏa này đạp một cước họa vô đơn chí, mỗi lần làm ầm ĩ xong, Phong Tình đều hư thoát như đánh trận, càng hư nhược thêm.

Phong Tình ôm bụng đau đến rơi mồ hôi lạnh, ngồi xuống đất, An Nhiên cũng ngồi xuống, để thân trên Phong Tình dựa vào trên đùi mình, tay chống đầu Phong Tình, một bàn tay khác xoa bụng cho hắn.

“Nếu không thì ngươi ngủ một giấc đi.” An Nhiên nói.

Đôi mắt phong bế của Phong Tình hơi mở ra, lắc đầu. “Không cần, ngủ một giấc lại không biết phải ngủ bao lâu, nhịn một chút là được.”

Mấy ngày nay hắn đều thèm ngủ, hơn nữa ngủ càng lúc càng lâu, bây giờ cơ hồ đã ngủ thì ngủ một giấc cả ngày đến trời đen kịt cũng tuyệt đối không tỉnh được, có một lần sau đau bụng, hắn cảm thấy thật sự quá mệt mỏi, liền định thiếp một chút, ai ngờ tỉnh lại đã qua tròn hai ngày hai đêm, An Nhiên vẫn ở một bên nói bản thân mình cũng không cho rằng Phong Tình sẽ tỉnh lại nữa, lúc ngủ, hô hấp mỏng manh như vậy...

Đau đớn khó nhịn, Phong Tình tận lực làm mình thả lỏng, như vậy, đau đớn ở bụng không bao lâu sẽ biến thành tê tê, có thể dễ chịu hơn một chút...

Bầu trời u tối, tựa hồ chưa từng thấy nó biến đổi màu sắc, không có mây trắng, không có mặt trời, không có ánh trăng, không khí như ngưng kết thành một khối, không có gió. Bầu trời thế này, có phải kỳ thực là thuộc về địa ngục hay không?

“Ta đã chết rồi sao?” Phong Tình mờ mịt vươn tay, vươn về phía bầu trời, nhưng cái gì cũng không chạm được, bỗng nhiên cảm thấy thân thể rất nặng, như đang rơi xuống, ý thức lại vẫn bồng bềnh, đau đớn giống như dần đi xa, linh hồn hắn giống như nhẹ lên, rời khỏi thân thể, liền muốn bay về phía bầu trời...

Lại bị một cái mặt bự như cái bánh làm sợ tới mức lại trốn về bên trong thân thể.

“Hách!! Ngươi làm gì vậy?” Phong Tình che ngực, hắn thiếu chút nữa bị dọa đến bể ngực.

“Ta mới phải hỏi ngươi làm gì.” An Nhiên cùng hắn mũi đối mũi, mặt đối mặt trợn trừng. “Không có gì nói chết cái gì? Chết ta không thèm ôm ngươi. Còn vẻ mặt kỳ ảo bộ dạng tín đồ Quang minh giáo hướng tới Quang Minh thần, thật ghê tởm!”

“Ngươi mới ghê tởm!” Phong Tình cong miệng lầm bầm.

“Đi! Bụng còn đau không?”

“Không đau, chúng ta tiếp tục lên đường!” Phong Tình được nâng dậy, hai người tiếp tục gấp rút lên đường.

Kế hoạch vốn phải hơn nửa tháng là tới mục tiêu, vì thân thể Phong Tình, 21 ngày chỉ mới đi được một nửa lộ trình.


“Ta bây giờ có phải rất xấu hay không?” Phong Tình nhìn tay mình, da bọc xương xanh tái, khớp xương nhô ra, mạch máu gân xanh rõ ràng, thật xấu, còn thiếu mấy nếp nhăn chính là tay lão nhân hơn tám mươi tuổi, bây giờ cái tay này cũng không thể gọi là “tay”, phải kêu là “vuốt”. Tay đã xấu như thế, nơi khác, thậm chí là mặt chắc chắn cũng rất xấu phải không?

“Còn được!” An Nhiên liếc mặt hắn, lại quay đầu.

Không phải rất xấu, khuôn mặt kia vốn cũng rất xinh đẹp, nhưng bây giờ quá gầy và tái nhợt, khiến người ta thấy không đành lòng.

“Chắc chắn vô cùng xấu.” Phong Tình sờ sờ mặt, trên cằm không sờ tới thịt, mặt mình bây giờ chắc chắn như một cái sọ bao bọc một tầng da, sọ người xấu kinh khủng, dù được bọc lên cũng chắc chắn không đẹp được.

“Không phải rất xấu, chỉ quá gầy, đến lúc ra được vong linh giới, nuôi béo một chút liền lại biến đẹp.” An Nhiên an ủi hắn. “Ta bây giờ cũng rất xấu, mấy ngày nay đều chịu khổ, muốn không xấu cũng khó.” Than thở.

Phong Tình mặt giãn ra cười cười, biết An Nhiên đang an ủi mình.

An Nhiên bây giờ hơi bẩn, tóc hơi loạn, y phục hơi tổn hại, tất cả đều chật vật, nhưng vẫn cứ mỹ lệ đến kinh người.

“Ra được nơi này, tới nhân gian giới, ta nhất định phải hảo hảo tắm rửa một cái, ăn uống chè chén lớn một chút, lại ngủ ngon một giấc! Không phải trải qua những ngày cay đắng nữa.” An Nhiên ảo tưởng.

“Chúng ta không có tiền.” Phong Tình nhắc nhở.

“Không có tiền có thể tìm nam nhân mời chúng ta.” Rất đơn giản!

“Trên bảng nhiệm vụ công hội lính đánh thuê vẫn còn tên chúng ta.”

“Ngươi thật mất hứng!”

“Ha ha.”

Hai người tán gẫu lung tung lộn xộn, đi trong một thế giới trầm muộn như vậy, cảnh sắc xung quanh đều âm trầm, không nói gì, sẽ làm người nghẹn đến phát điên.

Một bước một bước, một bước một gian nan, may mà trên đầu không có mặt trời chói chang, cũng không gió táp mưa sa tuyết lớn, không cảm thấy nóng cũng không cảm thấy lạnh, chỉ có ban đêm sẽ hơi mát, ôm nhau ngủ vẫn không có việc gì, Phong Tình ngày đầu tiên đi đường từng cảm cúm một lần, qua tròn một tuần mới tốt, sau đó thân thể hư nhược rất nhiều.

*****************

“Ai, ngươi thật kỳ quái, không phải muốn hắn chết sao, làm gì còn phái người bảo vệ hắn.”

“Hắn cũng sắp chết.” Ericter đương nhiên không muốn nói nhiều.

“Ngươi, ngươi thật kỳ quặc, rõ ràng luyến tiếc người ta, còn giả bộ thật sự hy vọng người ta chết nhanh một chút.” Phoenix cảm thấy nam nhân này thật kỳ quặc. “Nếu luyến tiếc người ta liền đi đón hắn về, ở chỗ thần bí này nhìn lén có tác dụng gì.”


“Ngươi không cần phải ở đây lắm miệng.” Ericter hơi nóng.

“Xí!” Phoenix bĩu môi. “Nam nhân các ngươi chính là ngậm tức như thế, rõ ràng lo cho người ta lại không chịu nói, ta xem hắn chết rồi ngươi làm thế nào.”

“Ta lo cho hắn, sao lại thế được? Hắn phản bội ta, vĩnh viễn cũng không thể tha thứ!”

Phoenix gãi đầu. “Ngươi cũng không cần phải khư khư giữ trong lòng như thế, ta nghĩ hắn cũng hối lỗi rồi, cho người ta một cơ hội chứ, ngươi cũng thấy hắn bây giờ thành bộ dạng gì rồi.”

“Hắn thừa nhận hắn yêu người kia, tâm hắn không thuộc về ta trọn vẹn, nếu đã vậy, cũng không cần phải lưu lại một nửa như thế làm chi.” Ericter trước sau gì cũng không thể tiêu tan.

Là Phong phản bội trước, không thể trách y vô tình, Phong thậm chí có cốt nhục của nam nhân kia, y không giết người nọ tại chỗ cũng đã rất tốt, để Phong đi, y còn phái người âm thầm diệt trừ vong linh có chủ ý muốn đánh Phong, y đã tận tình tận nghĩa, cái khác thì xem vận mệnh của hắn cùng đứa trẻ trong bụng.

“Ngươi rõ ràng thương tiếc đau lòng...” Phoenix than thở.

“Ta đã từ bỏ hắn, nam nhân kia vẫn không tới, chứng tỏ cũng đã từ bỏ hắn, biến thành như vậy, đều là do chính hắn...”

******************************

Lại qua hai tháng.

Theo lý hẳn sớm đã tới nơi An Nhiên nói, nhưng hai người đi thế nào, cũng là một mảnh hoang vu, An Nhiên luống cuống, nói hẳn là ở đây, thế nào lại không thấy. Phong Tình cũng luống cuống theo.

Đến bây giờ vẫn không tìm được cổng pháp thuật truyền tống tới nhân gian giới như lời An Nhiên, ở lại tới nay, hai người cũng không biết làm gì mới được.

“An Nhiên, ngươi đi một mình đi!” Phong Tình dừng cước bộ lại, dựa vào đại thụ một bên, chậm rãi ngồi xuống.

“Gì chứ? Không được, cùng nhau đi!” An Nhiên lắc mạnh đầu.

“Ta không thể...” Phong Tình sờ cái bụng lớn, nhắm mắt lại. Hắn thật sự không thể, mang thai gần sáu tháng, cảm giác trĩu nặng khiến hành động đi lại khó khăn, bụng thường xuyên đau đớn bóc lột thể lực hắn, có thể chống chịu được tới bây giờ đã là kỳ tích.

Mệt, mệt mỏi quá, nếu không phải vì bảo bảo trong bụng, hắn cũng không chống chịu được đến bây giờ, nhưng, cũng chỉ có thể chống chịu đến bây giờ...

“Cái gì không thể, ngươi đi được, nghỉ một chút là được.” An Nhiên ngồi xuống, để Phong Tình có thể dựa lên người mình, nằm nghiêng hắn sẽ thoải mái một chút.

“Ta thật sự không thể, ta không đi được...” Phong Tình tựa vào người An Nhiên thì thào. “Ngươi đi một mình đi, ta không đi được cũng không muốn đi, ta ở lại nơi này, mặc cho số phận...”


“Không được.... Bụng ngươi còn bảo bảo, thế nào có thể nói như thế, bảo bảo sẽ hận ngươi!”

“Để nó hận đi... Eri hận ta, Shogula hận ta, một tiểu thí hài hận ta nữa cũng không sao cả...”

“Ngươi.... hu hu, không cho ngươi như vậy...” An Nhiên rơi lệ, ôm Phong Tình khóc lớn. “Ta khó khăn lắm mới có được một người bạn, ai cho ngươi rời đi như thế...”

“Ngươi xinh đẹp thế này, muốn kết bạn có khó gì...”

“Những kẻ khác đều không tốt! Kẻ khác sẽ nói ta ghê tởm, nói ta biến thái thích để dã thú sáp... Ngươi thì không!” Những kẻ khác đều đáng ghét, khó khăn lắm mới gặp được một người bạn không kỳ thị mình, sao có thể dễ dàng mất đi như thế? Tư vị có bạn bè rất tốt, An Nhiên đã nghiện rồi, không muốn lại phải trải qua những ngày không có bè bạn. “Không cho ngươi bỏ ta lại!”

Phong Tình nhếch miệng, hắn biết tư vị bị chửi là biến thái, ở thế kỷ 21 hắn từng bị rồi, người ta chửi mình cũng không dám chửi lại, ảo não chạy trốn, loại ham thích này, ai nghe xong đều chửi là biến thái...

“Tóm lại, ngươi muốn bay một mình là không thể, không đi được ta cõng ngươi đi.” An Nhiên kiên định nói. “ Đi không được hai ta cùng nhau chờ chết!”

Phong Tình nghe An Nhiên nói ngốc, cười ha ha. “Nói không qua nổi ngươi, nghỉ ngơi một hồi, chúng ta tiếp tục đi thôi!”

“Đây gần lắm rồi.” An Nhiên lau nước mắt, hít hít mũi, cũng cười.

“Ngươi xem, đó là cái gì ?”

“Cái gì là cái gì?”

“Phía sau ngươi, hình như có cái gì đó chạy tới.” Rốt cuộc là gì hắn không thấy rõ.

“Nga?” An Nhiên quay đầu nhìn. “Đúng à, là cái gì ?”

Đợi cho thứ kia càng lúc càng gần, Phong Tình cuối cùng thấy rõ là hai cự lang xám trắng, hùng hổ chạy song song tới.

“Là chúng nó...” An Nhiên bỗng nhiên kêu sợ hãi, trên mặt đầu tiên là kinh ngạc, tiếp theo lại biến thành kinh hỉ, chuyển thân thể Phong Tình qua một bên, đứng dậy. “Tiểu Tình Tình, chúng ta được cứu rồi! Ngươi trước ở đây, ta qua một chút!” Nói xong lập tức hướng hai cự lang kia chạy tới, vừa chạy vừa vẫy tay. “Hắc hắc! Ta ở đây, ta ở đây!”

Cự lang chạy tới bên cạnh An Nhiên như gió xoáy, một con trong đó nhấc chân trước ấn An Nhiên xuống đất, hai lang nhe răng trợn mắt với An Nhiên ngã xuống, Phong Tình hết hồn, vội vàng đứng dậy ngưng tụ một băng tiễn bắn qua, cự lang dễ dàng né tránh, mắt lang màu đỏ trừng qua lập tức muốn công kích hắn, An Nhiên vội vàng ôm lấy chân hai con lang, ngăn chúng lại.

“Hắn là bằng hữu của ta, không được thương tổn hắn! Tiểu Tình Tình, đừng sợ, họ biết ta...”

“Hắn là ai?” Một lang mở miệng, lại còn nói tiếng người.

“Là bạn của ta, không được thương tổn hắn!”

“Ngươi cư nhiên dám lén trốn, hại chúng ta tìm muốn chết, may mà chúng ta để lại mùi trên người ngươi, bằng không tìm khắp nơi cũng không được.” Một con lang khác nhếch miệng lộ ra răng thú sắc bén. “Chúng ta không lập tức sáp ngươi tè ra quần ngay bây giờ cũng đã là tốt rồi, còn dám nói chuyện với chúng ta như thế?”

“Ta cho các ngươi sáp, sau này cũng để các ngươi sáp, làm thế nào cũng được, chỉ cần các ngươi mang ta cùng bạn ta rời khỏi vong linh giới.” An Nhiên vẻ mặt đáng thương cầu xin.


“Ngươi còn dám nêu điều kiện? Ngươi có tư cách gì nêu điều kiện với chúng ta?”

“Các ngươi không đáp ứng ta cũng vô pháp, tóm lại ta cùng với bạn ta ở cùng nhau, cùng hắn chết ở đây!”

Hai lang liếc nhau, lại nhìn Phong Tình và An Nhiên, cuối cùng đáp ứng. “Có thể.”

“Yeah!” An Nhiên hoan hô. “Các ngươi có thể buông ta ra không, ta cũng sẽ không chạy nữa, buông ta ra.” Đợi cho móng vuốt ấn trên người buông ra, An Nhiên chạy vội tới bên cạnh Phong Tình. “Tiểu Tình Tình, chúng ta lập tức có thể rời khỏi nơi này, vui không? Vui không? Ta rất vui! Ác ác ác... Ta rốt cuộc khỏi cần ăn đồ ăn khổ sở kia nữa!”

“Ha ha...” Phong Tình cười gượng mấy tiếng, từ đối thoại ban nãy của An Nhiên cùng hai lang, hắn xem như nghe ra quan hệ của hai lang với An Nhiên...

Hai lang đi tới, nhìn bụng bầu của Phong Tình, ánh mắt lóe lóe. “ ‘Ngự thú giả’? Không ngờ thật sự có.”

“Gì?” An Nhiên nghe không hiểu.

Phong Tình nghe xong nhịn không được hỏi. “ ‘Ngự thú giả’ là gì?” Ba chữ này thường xuyên xuất hiện, hắn nhớ lúc trước Shogula chủ động ký kết khế ước triệu hoán với hắn là vì cái này, hắn nhớ Eri từng kêu hắn không nên hỏi đây là gì, ở cung điện của Eri hôn mê rồi thanh tỉnh cũng có nghe ba chữ đó. Hắn bây giờ bức thiết muốn biết, ba chữ kia, rốt cuộc có hàm nghĩa gì?

“Chúng ta cũng không rõ lắm, chỉ nghe nói qua một chút thôi, truyền thuyết có năng lực ngự thú hạng nhất, người có năng lực này có thể khai thông cùng động vật ma thú không hiểu tiếng người, có thể thân cận thậm chí sai khiến bất cứ ma thú nào, nghe nói có thể cùng với bất cứ ma thú nào kết hợp qua sinh hạ hậu đại tư chất xuất sắc, mỗi tộc đàn ma thú đều muốn có được ‘ngự thú giả’, sau khi có được phải dùng để sinh hậu đại cho mình, rồi phải coi như uy hiếp mà giết chết. Nghe nói người có năng lực ngự thú trước kia đều là nam nhân, hơn nữa đều sinh hậu đại cho ma thú, chúng ta vẫn không tin, không ngờ thực sự có chuyện lạ.”

Phong Tình nghe mờ mịt, hắn hẳn không phải ‘ngự thú giả’ “có thể khai thông cùng động vật ma thú không hiểu tiếng người, có thể thân cận thậm chí sai khiến bất cứ ma thú nào”, hắn không có loại năng lực này, hắn không thể cùng động vật khai thông cũng không thể sai khiến bất cứ ma thú nào, nhiều lắm chỉ là thân thể nam nhân mang thai.

“Ta... Hẳn không phải cái... Ngự thú giả gì kia.”

“Vậy không biết.” Một lang nhún nhún vai, ân... Bả vai lang giật giật, xem như nhún vai sao?

“Sẽ rất nguy hiểm sao?” An Nhiên đột ngột ngắt lời hỏi.

“Nếu để người ta biết hắn là ngự thú giả, đương nhiên sẽ rất nguy hiểm.”

“Các ngươi sẽ không đem việc này nói ra đúng không?”

“Vậy phải xem biểu hiện của ngươi.” Ý tứ trong lời nói sắc lang rất rõ ràng.

“Mông của ta tùy các ngươi hưởng dụng.” An Nhiên đáng yêu chớp mắt to thấm ướt. “Nhưng có thể rời khỏi vong linh giới trước không? Ta đã lâu rồi không ăn một chút đồ tốt, cũng sắp chết đói, còn có bạn ta, hắn cũng cần hảo hảo ăn một chút, nghỉ ngơi một chút, người lớn cùng bảo bảo đều sắp chịu không được!”

“Có thể.” Hai lang nhếch miệng. “Chúng ta không ngại chờ thêm một chút, ta vô cùng mong đợi một khắc ngươi nghỉ ngơi tốt rồi kia.” Cười dâm đãng.

“Vậy bây giờ liền đi thôi!” An Nhiên đỡ Phong Tình, Phong Tình lén thúc thúc An Nhiên, lo lắng ghé vào tai An Nhiên nói. “An Nhiên, ta có thể không cần họ hỗ trợ không, ngươi đừng bán mình như vậy!” An Nhiên bán mình như vậy, sau này tự do cá nhân cũng không có, hắn đau lòng áy náy.

“Không có việc gì.” An Nhiên cũng thấp giọng bên tai hắn. “Dù sao kỹ thuật của họ cũng rất hảo, mỗi lần ta đều rất thích, chẳng qua ứng phó hai tên ta có chút tốn sức thôi, không có việc gì, không có việc gì, không cần phải lo lắng.”

“Ta lo lắng không phải cái này!” Phong Tình nôn nóng.

“Hắn lo lắng chính là ngươi sau này rốt cuộc không có tự do.” Lang thính lực rất tốt tiếp lời. “Đáng tiếc, lo lắng của hắn là thừa thãi, bất kể ngươi định bán hay không, sau này cũng chỉ có một con đường để đi --- chính là làm đồ chơi của chúng ta.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui