“Lưỡng tính?!” Cơ Tái thì thào lặp lại lời Khải Ân, biểu tình trên mặt không rõ là buồn hay vui.
“Ngươi cũng đừng lo lắng.” Khải Ân an ủi: “Hiện tại kết quả kiểm tra y cùng cục cưng trong bụng đều bình thường.”
“Phải không, vậy là tốt rồi.” Nghe Khải Ân nói vậy, Cơ Tái cuối cùng cũng thở phào, bất quá sắc mặt vẫn cứng ngắc như trước. Hắn há mồm thở dốc nhưng lời nói dâng tới miệng lại không thể nào nói ra. Cuối cùng nghe Khải Ân dặn dò một chút liền ly khai.
“Ngươi biết rõ Cơ Tái đang lo lắng cái gì, vì sao không nói cho hắn.”
Tây Thụy Tư từ buồng trong bước ra, không đồng ý nhìn về phía tộc trưởng đại nhân đang nhàn nhã uống trà.
Khải Ân cười không nói, đôi mắt sáng quắc nhìn Tây Thụy Tư, lộ ra vài tia bướng bỉnh.
“Ngươi a.” Tây Thụy Tư kéo Khải Ân vào lòng: “Nên biết chuyện này rất quan trọng với người làm cha, Cơ Tái có thể chịu đựng được mà.”
“Yên tâm đi, ta vẫn rất đúng mực.” Khải Ân vỗ vỗ bầu bạn, cười nói: “Cơ Tái tuổi vẫn còn trẻ, bọn hắn làm cha sớm. Phải để hắn phiền não một trận, suy nghĩ nhiều cũng tốt.”
“Bất quá——” Tây Thụy Tư hơi nhướng mi: “Y sinh cục cưng thật sự không có vấn đề gì sao? Dù sao cậu ta cũng là nhân ngư.”
“Đương nhiên không thành vấn đề.” Khải Ân thiêu mi, cúi đầu hớp một ngụm trà: “Nhân ngư tuy là loài lưỡng tính, nhưng một khi có thai nó sẽ chuyển đổi lấy cơ thể giống cái mà mang thai. Nói cách khác lúc mang thai Y hoàn toàn là giống cái, về phần Cơ Tái lo nghĩ chuyện nửa thú nửa cá thì hoàn toàn không cần lo lắng.”
“Thì ra là thế, quả nhiên Khải Ân của ta lợi hại.” Tây Thụy Tư cười hắc hắc ôm Khải Ân vào lòng, nhẹ nhàng giúp hắn xoa bóp bả vai.
Khải Ân thoải mái thở dài, thản nhiên liếc y: “Đừng cho là ta không biết, ngươi định nói giúp Á Luân Đặc đúng không. Quên đi, tha cho nó, bất quá dù sao Tiểu Miêu vẫn còn rất nhỏ, mọi việc phải do nó tự nguyện, Á Luân Đặc không được cưỡng ép.”
Khải Ân vừa nói xong, một bóng người đang ngồi xổm bên ngoài lập tức hô nhỏ một tiếng, vui sướng chạy đi.
Đứa nhỏ này! Khải Ân đặt chén trà xuống nhu nhu thái dương, còn tưởng Á Luân Đặc qua khoảng thời gian này đã dần ổn trọng, không ngờ vẫn hệt như xưa, xem ra tôi luyện vẫn chưa đủ!
Bên kia, Cơ Tái nhất thời còn chưa tiêu hóa được chuyện vừa nghe, dọc theo đường đi trong đầu đều là những ý tưởng kỳ quái, mất hồn mất vía về chỗ ở của mình và Y.
Nếu may mắn sinh ra một cục cưng nhân ngư như Y cũng không sao, nhưng nếu lỡ như là một tiểu lang có cái đuôi cá thì làm sao bây giờ! Hắn thì không sao cả, chỉ sợ Y không thể tiếp nhận nỗi……ai, phải nói thế nào với cậu đây…….
Cơ Tái dừng trước cửa lau mặt, hít sâu một hơi, đẩy cửa tiến vào. Y như bình thường nhiệt tình nhào tới, Cơ Tái vững vàng tiếp được Y, còn không quên tránh đi phần bụng nhô cao của cậu.
“Y, ta…….”
“Cơ Tái, ngươi xem!” Y mang vẻ mặt hưng phấn kéo Cơ Tái vào phòng: “Hôm nay Mễ Gia tới nga, nói là có cục cưng phải vận động nhiều một chút, vì thế giúp ta sửa lại cái ao, ngươi xem, ngươi xem, có phải lớn hơn rất nhiều không~”
Cơ Tái kinh ngạc nhìn căn phòng của mình hoàn toàn thay đổi, cái ao lớn hơn một vòng, bất quá cũng vì vật mà chỗ hắn đặt chân cũng không có.
“……….rất lớn, bất quá——hình như không có chỗ cho ta.”
“Mễ Gia nói không sao a.” Y chớp mắt: “Hắn nói ngươi có thể bơi lội cùng ta, rồi cùng ngủ trong nước, còn nói ngươi phải giúp ta vận động nhiều thì tốt hơn.”
——quả nhiên là tác phong của mụ mụ, Cơ Tái nhắm mắt, lần thứ hai mở miệng.
“Y, ta có chuyện muốn nói với ngươi——”
“A! Đúng rồi.” Y đánh gãy lời Cơ Tái, vẻ mặt chuyển đổi cực nhanh, mới nãy còn cao hứng hiện tại đang nhăn mặt nhíu mày nhìn Cơ Tái: “Tộc trưởng nói mang cục cưng tốt nhất không nên tùy tiện đổi tới đổi lui, Cơ Tái, ngươi nói xem ta biến thành dạng gì mới tốt a. Địch Đặc nói nên bảo trì hình ngư sẽ tốt hơn, chính là ta lại muốn ra ngoài dạo. Cơ Tái, ngươi thấy sao? Phải làm sao bây giờ, một ngày biến một lần được không? Hay là hai lần? Đùng rồi, ngươi vừa định nói gì với ta a!”
“Ta——” Cơ Tái thở dài, lời nói tới bên miệng lại nuốt trở về:”Ngươi vui là tốt rồi, chỉ cần ngươi bình an, cái gì cũng tốt……..”
“Cơ Tái——” Y thấy hắn có chút khác thường, dựa vào lồng ngực hắn, ngẩng gương mặt nhỏ nhắn cẩn thận nhìn: “Không cần lo lắng, ta không sao, cục cưng cũng không sao. Không cần lo lắng, Cơ Tái, cười một cái.”
“Ừ.” Cơ Tái ôm Y dịu dàng mỉm cười, đột nhiên chuyển đổi đề tài: “Muốn ta không lo lắng ngươi phải ngoan ngoãn, không được chạy loạn khắp nơi; không được chạm tới vật nặng; không được ăn bậy bạ! Nhất là cái này, sau này ăn gì phải để ta kiểm tra trước, rong, bèo, sò, v…v…. cũng không được ăn nữa! Cá nhỏ, tôm nhỏ cũng không cho ăn!”
“A!——!!!!”
Bên kia Y vì mang thai bị cấm thực, bên này Liên Hoa lại bị Lôi ép ăn nhiều gấp ba lần bình thường.
“Ăn không nỗi nữa!” Liên Hoa phồng mỏ, đẩy ra mấy thứ Lôi không ngừng đưa tới. Nôn! Hiện tại cậu nhìn thấy thức ăn đã muốn nôn!
“Chịu khó một chút.” Lôi chưa từ bỏ ý định nhích lại gần: “Khải Ân nói cục cưng trong bụng cần hấp thu rất nhiều dinh dưỡng, nhất là khoảng thời gian một tháng cuối này, phải ăn nhiều một chút.”
Liên Hoa trừng hắn: “Ngươi không sợ ta ăn thành cục cưng ‘siêu nặng’ sao! Đến lúc đó làm sao sinh nỗi, nôn ra à!”
“Chuyện này ngươi không cần gấp.” Lôi lộ ra nụ cười thâm sâu: “‘Sơ trứng’ sẽ không lớn, hơn nữa có ta giúp ngươi ‘khuếch trương’ mỗi ngày, đến lúc đó đứa nhỏ nhất định có thể thuận lợi sinh ra.”
Liên Hoa vì ám chỉ của Lôi, gương mặt tuấn tủ đỏ bừng, kích cỡ cậu ‘nhỏ’ của hắn cũng không phải lớn bình thường, lập tức trợn mắt liếc Lôi: “Ngươi không sợ tổn thương đứa nhỏ sao!”
“Không sao, không sao~” Lôi cũng không bức Liên Hoa ăn thêm nữa, đưa tay kéo cậu vào lòng: “Đây có thể xem là tiến thêm một bước tiếp xúc với đứa con, đừng lãng phí thời gian, chúng ta làm liền đi!”
“Ngươi!” Liên Hoa xấu hổ hô to: “Ta trước ki sao không biết ngươi hạ lưu tới vậy! Háo sắc!”
Lôi giả vờ làm bộ mặt hung tợn: “Nếu không phải ngươi trốn lâu tới vậy thì bây giờ ta cũng đâu có gấp tới vậy, còn không phải vì ngươi sao!”
Nói xong, Lôi lập tức nheo lại đôi mắt xám tro, vui sướng thấy người gặp họa cắn một ngụm lên phần cổ duyên dáng của Liên Hoa.
“Hết thảy đều là ngươi tự tìm!”
Liên Hoa khóc không ra nước mắt, người này mà kích động lên thì có làm thế nào cũng không ngăn được, không có biện pháp, đành phải ân ừ a phối hợp với Lôi cùng làm vận động ‘khuếch trương’………..
Ngày qua ngày, bộ lạc vẫn an tường như mọi ngày. Thụy Ân cùng Elias ngọt ngọt ngào ngào, cứ như muốn bù đắp cho phần trước kia, về phần trí nhớ thì ai thèm quản tới nữa. Á Luân Đặc thì tìm biện pháp áp Tiểu Miêu lên giường, kết quả nghĩ cũng biết, được Khải Ân làm quân sư Tiểu Miêu làm sao thất thủ được. Vị kia của Địch Đặc thì vẫn thần bí như trước, đến vô ảnh đi vô tung. Ngay cả Hi á nằm trong lòng ngực Tây Trạch cũng ngày càng lộ ra nhiều tươi cười hơn——
Lúc này tuyết ở phương bắc đang bắt đầu tan, vạn vật chuẩn bị đón mùa xuân tới!
Vào một ngày xuân về trăm hoa đua nở, đó cũng là thời khắc Liên Hoa đón chào khoảnh khắc quan trọng nhất đời mình——
Lôi nắm chặt tay Liên Hoa, làn da ngăm đen hiện tại có chút tái nhợt, dường như rất kích động.
Trán Liên Hoa không ngừng đổ mồ hôi lăn dài theo bên má. Sợi tóc đỏ rực như màu rượu dính bết hai bên mặt, cánh môi hé mở không ngừng run rẩy thở dốc, từng cơn đau quặng ở bụng, Liên Hoa rốt cuộc nhịn không được kêu thành tiếng.
“A a a a——” Lúc đó đỉnh đầu cậu truyền tới tiếng hít khí, Liên Hoa cũng khàn giọng thở dốc, siết chặt tay Lôi, thật chặt.
Lại một trận co rút, Liên Hoa thống khổ ngẩng đầu, lồng ngực kịch liệt phập phồng, gương mặt nhỏ nhắn có chút vặn vẹo, cổ họng không ngừng run rẩy. Đột nhiên trong bụng truyền tới một trận kích động mạnh mẽ, Liên Hoa ưỡn người hét thảm một tiếng.
“Ách a a, a——Lôi, Lôi——”
Liên hoa cảm thấy bụng mình như có một luồng hỏa bùng cháy, vô cùng đau đớn, không ngừng kêu tên Lôi, giống như làm vậy có thể giảm bớt cơn đau.
Lôi cũng nóng lòng như lửa đốt, cả người cứng đờ, cố gắng nâng người người trên của Liên Hoa, cúi đầu vuốt ve thắt lưng cậu còn không ngừng thì thầm bên tai.
“Ta ở đây, đừng sợ, ta ở đây với ngươi.”
Trong bụng lại một trận kịch liệt co rút, quặn đau lan tràn toàn thân, đợt này chưa qua đợt khác đã tới, cơ thể Liên Hoa vì vậy mà liên tục co quắp.
“A a a a——”
Liên Hoa quá đau đớn siết chặt ngón tay, móng tay bấu sâu vào mu bàn tay Lôi, tay còn lại quơ quơ, bắt được thứ gì đó lập tức dùng sức kéo. Lôi cũng không dám kêu đau, cố nhịn, chờ cơn đau qua đi, Liên Hoa phát hiện trong tay mình đang túm một chùm tóc.
“Không đau, không đau, dùng sức,Liên Hoa, dùng sức đi!”
Nghe thấy âm thanh thì thào bên tai Liên Hoa vừa tức vừa giận, cái gì kêu không đau! Lôi chết tiệt, không đau thì ngươi tự mình sinh đi. Nhớ tới trước kia mình hăng hái cỡ nào, hiện tại bị người ta áp, còn sinh đứa nhỏ đau tới chết dở sống dở. Trong lòng đau đớn bực bội không có chỗ phát tiết, túm được cánh tay Lôi, hung hăng cắn một ngụm, thẳng tới khi máu tươi đầm đìa nhưng Lôi cũng không rên tiếng nào. Trong miệng truyền tới mùi máu tươi, Liên Hoa căng cứng, rốt cuộc không nỡ cắn nữa.
“Sao không cắn.” Lôi so với cậu càng nôn nóng hơn, lập tức đưa tay tới: “Đau cứ cắn, như vậy ngươi có thể dễ chịu hơn một chút!”
“Ngươi——a a——”
Liên Hoa vừa định mở miệng thì bụng quặn đau, hắn căng cứng sống lưng, cảm giác cái gì đó đang cố gắng chui ra. Liên Hoa ưỡn cổ ra sau, há lớn miệng, cùng lúc đó là một trận co rút đau đớn, cậu lại cắn một ngụm lên tay Lôi——cố gắng dùng sức, huyệt khẩu trương lớn trong chốc lát, thai nhi được bao bọc trong lớp màng mềm mịn bán trong suốt bị sức ép mạnh mẽ chui ra ngoài.
Lôi bất chấp vết thương trên tay, vững vàng tiếp được đứa nhỏ, vô cùng che chở ôm vào lòng.
Liên Hoa nhất thời cảm thấy cơ thể mình trống rỗng, cả người như đang bồng bềnh trên mây, nghỉ ngơi một hồi lâu mới lấy lại hơi thở.
“Cho ta…..nhìn đứa nhỏ.”
Lôi lập tức ôm đứa nhỏ tới, Liên Hoa vươn ngón tay suy yếu nhẹ nhàng chọc lớp màn mỏng bán trong suốt đang vây quanh đứa nhỏ, mềm mềm, có nước bên trong.
Lôi sợ tới mức ôm đứa nhỏ lại vào lòng: “Không được chọc, lớp màng bây giờ còn rất mềm, nếu bị vỡ đứa nhỏ sẽ rất nguy hiểm.”
Liên Hoa nghe thấy cũng không dám tùy tiện đụng vào nữa, qua một hồi lâu Lôi mới đưa đứa nhỏ qua, chỉ thấy lớp màng vốn hơi trong suốt đã trở nên trắng ngà, cảm xúc không còn mềm mại như lúc nãy, cứng hơn nhiều.
Liên Hoa tiếp nhận quả trứng yếu ớt tâm tình nhất thời có chút phức tạp, nhìn qua không thấy rõ hình dạng đứa nhỏ, phải chờ 4 tháng sau mới biết.
Lúc này những người khác cũng lục tục đi vào, Y thấy trong lồng ngực Liên Hoa một quả trứng to to vô cùng đáng yêu, ầm ĩ cũng muốn sinh một cái. Tiểu Miêu động tác nhanh nhất, là người đầu tiên vọt tới bên người Liên Hoa, vươn tay huých nhẹ quả trứng một chút, lập tức bị cảm xúc mềm nhũn hoảng sợ mún nhảy dựng.
“Mềm quá, nóng nữa, hình như có chút chuyển động nữa!”
Những người khác cũng định chạm thử nhưng Lôi không chịu, mọi người chỉ có thể nhìn quả trứng mà cảm thán, hối hận không chịu ra tay sớm. Lôi cẩn thận che chở đứa con trong lòng vừa ôm Liên Hoa, ánh mắt tràn ngập vui sướng.
“Đợi ngày mai trứng đủ cứng có thể bắt đầu ấp, 4 tháng sau con chúng ta có thể phá vỏ ra ngoài.”
Trong đầu tưởng tượng ra một tiểu ưng phấn nộn, Lôi đắc ý mỉm cười.
“Con chúng ta nhất định là tiểu ưng xuất sắc nhất!”
Liên Hoa buồn cười liếc mắt nhìn hắn: “Sao ngươi biết cục cưng là tiểu ưng, nói không chừng giống ta thì sao?”
“Đương nhiên biết rồi!” Lôi cười hắc hắc: “Ta thấy trên lưng nó có xương cánh.”
“Thật sao? Ở đâu?” Liên Hoa vội vàng nghiêng đầu vào lòng Lôi, nhìn trái nhìn phải chỉ thấy lớp vỏ trắng bóng.
“Hiện tại không nhìn được nữa.”
Liên Hoa nhụt chí rụt cổ lại, cậu chưa kịp nhìn đứa nhỏ, phải chờ một đoạn thời gian dài nữa. Lôi hôn trán cậu: “Đừng nôn nóng, chuyện kế tiếp cứ giao cho ta đi, phải cố gắng nghỉ ngơi nhiều vào.”
“Được rồi được rồi.” Khải Ân đúng lúc mở miệng: “Mọi người đều thấy đứa nhỏ rồi, bây giờ giải tán đi, để Liên Hoa còn nghỉ ngơi.”
Mọi người lúc này mới lục đục rời đi. Trên đường trở về Tiểu Miêu không ngừng cảm thán: “Cục cưng ưng nhân thực thần kỳ a, ưng nhân ba ba cũng lợi hại, có thể tự ấp trứng!”
“Hâm mộ sao?” Á Luân Đặc trộm cười, ôm lấy Tiểu Miêu nâng cậu lên cao: “Hâm mộ cũng vô dụng, ngươi chỉ có thể sinh ra con mèo nhỏ thôi, đừng mơ tưởng đến trứng, ngoan ngoãn sinh cho ta một tiểu lão hổ đi!”
“Ai, ai thèm sinh cho ngươi a!” Tiểu Miêu chà chà gương mặt đỏ bừng, mạnh miệng không chịu thua.
“Không thèm? Ngươi dám nói không thèm!” Á Luân Đặc giả vờ làm ra bộ mặt hung ác, bàn tay to khều khều thắt lưng Tiểu Miêu, tấn công yếu điểm của cậu.
“Ha ha ha, đừng mà——ha ha ha, nhột quá! Ta thua…..ha ha ha……” Tiểu Miêu cười đến chảy nước mắt, cậu vừa gập thắt lưng vừa trốn tránh công kích của Á Luân Đặc, đúng lúc này ánh mắt sắc bén phát hiện một bóng đen lao vút vào phòng Hi Á.
“Ngừng!——” Tiểu Miêu lập tức bảo dừng lại, sốt ruột giữ chặt Á Luân Đặc: “Lúc nãy có người lén lút vào phòng Hi Á, chúng ta mau qua xem thử đi!”
Á Luân Đặc nhướng mày, biểu tình thích thú: “Tốt hơn ngươi đừng đi.”
“Vì sao chứ?” Tiểu Miêu trừng mắt liếc hắn, lập tức đi tới phòng Hi Á. Chưa đi được vài bước đã bị Á Luân Đặc ôm lấy.
“Muốn đi cũng được, nhưng phải đáp ứng ta không được lên tiếng.”
Tiểu Miêu chớp chớp mắt, bắt đầu cảm thấy có chút không thích hợp, gật đầu. Á Luân Đặc lộ ra nụ cười ranh mãnh, ôm Tiểu Miêu không chút tiếng động lẻn tới bên ngoài phòng Hi Á.
Sau cửa sổ là một mảnh tối đen, nhưng cẩn thận lắng mơ hồ có thể nghe thấy tiếng vang. Tiểu Miêu nghe nghe một chút gương mặt liền đỏ bừng, cậu trợn mắt há hốc không nói ra lời, Hi Á hắn, hắn cư nhiên——nam nhân kia rốt cuộc là ai?
Tiểu Miêu dùng ánh mắt hỏi Á Luân Đặc, đối phương lại xua tay nhún vai, cười xấu xa chỉ chỉ miệng mình, ý là muốn biết thì chủ động hôn một cái.
Nếu không phải không thể lên tiếng Tiểu Miêu thực muốn mắng hắn một trận! Cậu trừng mắt liếc Á Luân Đặc, kiễng chân, ló đầu nhìn vào trong cửa sổ——bên trong tối đen, cái gì cũng không thấy! Tiểu Miêu lại dùng sức khập khiễng nhón chân, dưới chân trượt một phát mất trọng tâm ‘a!’ một tiếng ngã ra sau.
“Nha——” Trong phòng vang lên tiếng hô nhỏ của Hi Á, tiếp theo là một trận lanh canh lách cách, dụng cụ va chạm lung tung, trong phòng tựa hồ rất hỗn loạn.
“Đừng để ý tới cậu ta.” Âm thanh nam nhân trầm thấp vang lên trong phòng, trong ban đêm yên tĩnh phá lệ rõ ràng, Tiểu Miêu nhận ra là giọng của Tây Trạch.
Sao lại có thể là Tây Trạch?! Tiểu Miêu trừng to mắt, sao hắn có thể cùng Hi Á——
“Không được…….ta……..” Trong phòng truyền ra tiếng nói nhỏ run rẩy của Hi Á, âm thanh có chút hổn hển, còn có tiếng vang khẽ. Hi Á còn chưa kịp nói hết đã mềm mại rên khẽ.
Tây Trạch không kiên nhẫn ngẩng đầu nhìn ra hướng cửa sổ, đôi mắt thú như hai chấm sáng làm người ta không rét mà run, Tiểu Miêu sợ hãi lui về sau hai bước. Á Luân Đặc không hề có chút xấu hổ bị bắt gặp.
“Quấy rầy!” Hắn thoáng gật đầu, túm lấy Tiểu Miêu đang khiếp sợ rời đi.
“Trời ạ——” Một đường bị vác về phòng mình, Tiểu Miêu vẫn như trước không thể tin được: “Hi Á cư nhiên cùng với Tây Trạch, bọn họ thực sự——”
“Là thực.” Á Luân Đặc niết cái mũi Tiểu Miêu, tận mắt thấy rồi bé con này sao còn hoài nghi chứ.
“Ngươi đã sớm biết?” Tiểu Miêu nghi ngờ nhìn về phía Á Luân Đặc, đối phương nhún vai.
“Đại khái chỉ có ngươi không biết.”
Tiểu Miêu nhíu mày, có chút mất hứng. Hi Á lại không nói cho cậu, vì sao chứ? Hơn nữa nghe thấy âm thanh mình Hi Á có vẻ rất kích động……vì sao chứ?
“Đứa ngốc, Hi Á sợ ngươi tức giận, sợ ngươi không tiếp nhận Tây Trạch.”
“Vì sao ta lại không——a! Sao ngươi biết ta đang nghĩ cái gì!” Tiểu Miêu kinh hô.
“Không nói cho ngươi biết.” Á Luân Đặc nhếch môi cười, quá đơn giản, bé con này hỉ nộ ái ố viết hết lên trên mặt.
“Hừ!” Tiểu Miêu tức giận trợn mắt, sau đó lại nhíu mày.
“Vì sao Hi Á lại sợ ta giận, còn lo lắng ta không tiếp nhận Tây Trạch? Chẳng lẽ là——” Tiểu Miêu hô nhỏ: “Là vì Thuấn sao……….”
Nhớ tới Thuấn, Tiểu Miêu đột nhiên phát hiện bóng dáng của y trong đầu mình đã mơ hồ rất nhiều. Cẩn thận nhớ lại, Tiểu Miêu sợ hãi nhận ra mình còn không nhớ rõ diện mạo Thuấn. Sao lại như vậy! Vì sao bóng dáng Thuấn lại trở nên mờ nhạt như vậy, Thuấn là người cậu tin tưởng nhất!
Tiểu Miêu ảm đạm nhìn Á Luân Đặc: “Vì cái gì….. ta hẳn là phải lập tức nhớ tới Thuấn, nếu là trước kia ta nhất định sẽ tức giận, tức giận vì Hi Á phản bội Thuấn….. chính là vì cái gì hiện tại ta không hề khổ sở, ngược lại còn mừng cho Hi Á……vì cái gì…….”
“Bởi vì các ngươi hiện tại thực hạnh phúc, hạnh phúc đã xóa tan thống khổ trong quá khứ, đây cũng là điều mà Thuấn mong muốn.” Á Luân Đặc ôm chặt Tiểu Miêu, hắn biết bé con này rốt cuộc cũng bắt đầu buông quá khứ xuống.
“Á Luân Đặc……” Tiểu Miêu thì thào, đưa tay lên ôm hắn: “Tây Trạch……..là thật tâm sao.”
“Đúng vậy.” Á Luân Đặc cúi đầu hôn Tiểu Miêu: “Chúng ta một khi động tình sẽ không thay đổi, yên tâm giao Hi Á cho Tây Trạch đi, cũng yên tâm giao chính mình cho ta đi. Ta sẽ cho ngươi hạnh phúc!”
“Ừ.” Tiểu Miêu nhẹ nhàng trả lời, nhắm mắt lại…….Thuấn——Hi Á hiện tại rất hạnh phúc nga, ta cũng vậy, có Á Luân Đặc bên cạnh ta không còn nằm mơ thấy ác mộng nữa, ta tin rằng đoạn kí ức đáng sợ kia một ngày nào đó cũng hoàn toàn biến mất. Thuấn, ngươi ở trên trời nhất định phải phù hộ chúng ta, phù hộ tất cả mọi người được hạnh phúc, vĩnh viễn hạnh phúc——
——-
Con đường nhỏ từ bộ lạc thông với một cánh rừng rậm nguyên thủy, Lôi cùng Liên Hoa sánh vai bước đi, Tiểu Miêu, Thụy Ân cùng thêm Y đang ôm cái bụng béo tròn lén lén lút lút đi theo sau bọn họ.
“Ai nha, sao bọn họ lại đi nhanh như vậy!” Y thở dốc, có chút lực bất tòng tâm.
“Đã bảo ngươi đừng tới rồi.” Thụy Ân ngoài miệng nói vậy nhưng lại săn sóc đi tới đỡ Y.
“Suỵt——” Tiểu Miêu ra dấu im lặng: “Bọn họ dừng lại rồi!”
Thụy Ân cùng Y lập tức bước nhanh tới, ba người núp sau một thân cây to, ló đầu nhìn ra ngoài.
“Sao lại không thấy, người đâu?”
“Kỳ quái!” Tiểu Miêu khó hiểu gãi đầu: “Rõ ràng vừa mới đây mà.”
Tìm một vòng vẫn không phát hiện bóng dáng hai người, Thụy Ân nhụt chí ngồi bệt xuống đất: “Nhất định bị bọn họ phát hiện rồi!”
Tiểu Miêu cũng mệt mỏi ngồi xuống, miệng không ngừng nén giận: “Hừ, ấp trứng thôi cần gì phải chạy xa như vậy, mệt chết ta.” Lần này thì hay rồi, cả người cũng đánh mất.
Liên Hoa ngồi trên chân che miệng cười trộm, muốn cắt đuôi các ngươi cũng không đơn giản, nếu bị các ngươi đuổi kịp lúc Lôi ấp cục cưng còn không phải bị các ngươi phiền chết sao!
“Đi tiếp thôi!”
Lôi nhìn về phía một cây đại thụ ở xa xa ánh mắt sáng rực, xòe cánh mang theo Liên Hoa bay qua. Trước tiên hắn bay một vòng trên không đại thụ, chọn địa điểm tốt nhất sau đó mới đáp xuống, dùng nhánh cây và lá cây tạo thành ổ.
Liên Hoa ngồi bên cạnh nhìn hắn bận rộn, một lát sau một cái ổ giản dị tự nhiên đã hoàn thành. Liên Hoa nhu nhu mắt, còn chưa kịp nhìn rõ thì trước mắt đã hiện ra một con kiêu ưng thật lớn——mắt màu xám tro, mỏ vàng nhạt, phần gáy cổ có một vòng lông chim vàng nhạt, bên trên là lông vũ trắng toát, phía dưới cổ là lớp lông màu đen, rực rỡ ónh ánh ánh kim. Hình thể tráng kiện, Cánh rộng đuôi dài, móng vuốt đen thùi sắc bén.
Đẹp quá a! Liên Hoa đánh giá kiêu ưng cao ngất trước mặt, kìm lòng không được tiến tới gần. Ánh mắt dụng phải mớ lông chim trên bụng Lôi, Liên Hoa nuốt nước miếng, thoạt nhìn có vẻ rất mềm nga. Cậu vươn tay chậm rãi xoa thử, quả nhiên mềm mại hệt như tưởng tượng! Liên Hoa nhịn không được hoan hô một tiếng, ôm cổ Lôi, cùi đầu dùng sức cọ cọ ngực hắn —— mềm mại quá! So với chăn làm từ lông thiên nga còn thoải mái hơn!
Lôi sủng nịch nhìn Liên Hoa, cúi đầu dùng mỏ nhẹ nhàng chạm vào má cậu, tùy ý cậu làm mớ lông trước ngực mình loạn thành một đoàn. Đột nhiên, Liên Hoa đang cọ không ngừng bật cười ha hả, Lôi khó hiểu nhìn cậu, không biết Liên Hoa đang tính toán nhổ chút lông của hắn để làm một chiếc ‘áo lông’, như vậy dù là mùa đông phương bắc cũng không sợ lạnh!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...