Thú Nhân Tinh Cầu

“Khải Ân!”

Tây Thụy Tư tức giận ôm cục cưng vội vàng đi tới, Khải Ân vừa rồi vừa làm động tác gì, cư nhiên dám hôn người khác ngoài y!

“Tây Thụy Tư!”

Khải Ân phá lệ hưng phấn một lòng muốn chia sẽ vui sướng trong lòng với Tây Thụy Tư căn bản không hề chú ý tới sắc mặt khó coi của y.

“Ngươi vừa mới làm cái ——”

Không đợi y nói xong, Khải Ân mang vẻ mặt vô cùng vui sướng bổ nhào về phía Tây Thụy Tư.

“Có cách rồi, trời ạ, may mà có số 7! Ta làm sao không nghĩ tới! Ta thực ngốc, kỳ thật ngay từ đầu liền. . . . . . *&%¥#%#@*. . . . . .”

Lời chất vấn còn chưa nói xong đã bị đánh gãy, Tây Thụy Tư nhìn Khải Ân thần thái như đang bay trên mây không ngừng nói những ngôn từ y hoàn toàn không hiểu. Rốt cuộc có chuyện gì đã làm Khải Ân hưng phấn đến vậy?

“Y nha——”

Cực cưng không cam lòng bị lạnh nhạt quơ nắm tay bé xíu muốn Khải Ân ôm một cái. Bé vừa mới bị một đám người nhiệt tình quá mức sờ tới sờ lui, ôm đến ôm đi phiền muốn chết, bây giờ nhu cầu cấp bách nhất chính là muốn ‘mụ mụ’ an ủi.

“Quả nhiên suy nghĩ của ta đúng, chẳng qua lúc ấy còn rất nhiều vấn đề phải cân nhắc. . . . . . %&¥#@%¥&¥#%. . . . . .”

“……………..”


“Y nha —— a —— a ——”

“Phát hiện của số 7 đúng là đã giúp ta rất lớn, hiện tại chỉ cần. . . . . . ¥#@&%¥#@&. . . . . .”

“……………..”

“Y nha! Y——! Nha ——! . . . . . . Ô ô —— ô oa ——”

“Ai nha, cục cưng sao lại khóc.”

Khải Ân rốt cục dừng lại việc thao thao bất tuyệt, nhẹ nhành vỗ lưng thuận khí cho cục cưng, sao đang tốt đẹp lại khóc?

Cục cưng tự đầu qua một bên không thèm để ý Khải Ân còn không ngừng vặn vẹo cơ thể.

“Thật là, Tây Thụy Tư, có phải ngươi làm cục cưng mất hứng. Mau dỗ con, ta có việc phải đi thánh địa, đêm nay không về đâu.”

“Cái gì! Từ từ, Khải——”

Tây Thụy Tư trợn mắt há hốc nhìn Khải Ân tự nói một mớ rồi vội vàng ly khai, đây rốt cuộc là sao a.

“Ô ô ô——” Cục cưng mếu máo tủi hờn nhìn theo bóng dáng Khải Ân rời đi, rốt cuộc nhịn không được khóc to, mụ mụ hảo nhẫn tâm a 555555555.

Tây Thụy Tư bất đắc dĩ cẩn thận vỗ vỗ lưng an ủi cục cưng, lại hung hăng trừng mắt nhìn số 7 ở bên cạnh không ngừng lóe ánh sáng đỏ. Khải Ân tới giờ chưa bao giờ chủ động như vậy, thế mà lần này cư nhiên trước mặt công chúng hôn cái viên tròn quay này! Y mặc kệ viên tròn này có phải là thần Sáng Thế hay không, chỉ cần dám ngấp nghé Khải Ân của y thì dù là người hay thần y cũng không bỏ qua!

Nghĩ như vậy Tây Thụy Tư nhếch khóe miệng thành một nụ cười dữ tợn, dùng mỹ danh ‘đưa thần Sáng Thế trở về’ kỳ thật là kéo số 7 vào một góc tra hỏi.

Cục cưng gào vài tiếng cũng đã ngừng khóc, chớp mắt dùng ánh mắt xanh biếc giống hệt Khải Ân tò mò nhìn viên tròn, có màu bạc trắng.

“Muốn chơi đùa một chút không?” Tây Thụy Tư nhìn số 7 không ngừng chớp động hồng quang nhẹ nhàng hỏi cục cưng, âm thanh kia làm số 7 rùng mình.

“Nha nha~~” Cục cưng hưng phấn kêu to y nha, lộ ra đôi răng nanh sắc nhọn.

“Đừng nôn nóng, chờ ba ba hỏi xong sẽ cho con chơi.”

Dứt lời, Tây Thụy Tư chậm rãi tới gần số 7 đồng thời xuất ra móng vuốt. (Móng tay có thể tự do co duỗi, rất sắc bén nga.)

Số 7 vội vàng lui ra sau, nếu cậu là người nhất định hiện tại đã chảy mồ hôi ướt đẫm! Cảm giác áp bức mạnh mẽ ập tới, điều này làm số 7 không tự chủ nhớ tới máy dò thám số 1 được thả ra hiện tại có thể đã trở thành một đống sắt vụn…….

“Tây, ngài Tây Thụy Tư muốn hỏi tôi cái gì………”


“Không có gì, chính là muốn biết ngươi cùng Khải Ân rốt cuộc có quan hệ gì, vì sao vẫn luôn gọi hắn là ‘thiếu úy’. Đừng nghĩ tới việc đe dọa hay lừa gạt ta, ta cũng không phải đám người tin tưởng cái gì là thần Sáng Thế.”

“Tôi….. này, để thiếu úy tự mình nói ra có lẽ tốt hơn……”

“Nga? Phải không, ta muốn biết đáp án từ ngươi!”

“Tôi, tôi……”

“Tôi cái gì!” Tây Thụy Tư nhào tới trước mặt số 7 không còn đường lui trừng mắt lớn tiếng nói: “Nói mau!”

“Tôi là người hầu của thiếu úy Khải Ân!”

“Người hầu?” Tây Thụy Tư tiêu hóa danh từ này: “Có nghĩa là gì?”

“Nói đúng hơn là tôi nghe theo mệnh lệnh của thiếu úy Khải Ân.”

“Giải thích rõ ràng cho ta.”

“Này……… thực phức tạp.” Số 7 có ảo giác sau ót mình đang đổ mồ hôi.

“Vậy chậm rãi giảng cho ta!”

“…………….” Thiếu úy mau tới cứu tôi với!

Nghe số 7 báo cáo xong Khải Ân vô cùng kích động, trong đầu có rất nhiều ý tưởng vô cùng nôn nóng bắt đầu hành động. Hắn vừa tích hợp lại những tri thức trong đầu mình vừa phân tích dữ liệu trên máy tính, bất tri bất giác một đêm đã trôi qua——

“Cục cưng?”


Nhìn thấy cục cưng say ngủ bị nhét vào trong tay mình, Khải Ân ngẩng đầu lên khỏi đống tư liệu.

“Tây Thụy Tư, sao ngươi lại tới đây? Ta đang bận rất nhiều việc, ta——”

“Số 7 nói hết mọi việc cho ta rồi.”

“A?”

“Ta đã biết hết.” Tây Thụy Tư kéo Khải Ân qua, nhìn thẳng vào hai mắt hắn: “Ta đã biết ngươi làm sao tới được đây, thế giới của ngươi từng gặp phải chuyện gì, còn có cả chuyện của chúng ta. Về thần Sáng Thế, ta đều biết.”

“Tây Thụy Tư —— đã biết? Y làm sao biết được, là số 7 nói sao?

Khải Ân trừng mắt liếc viên tròn tròn đang trốn trong góc phòng giả làm bình hoa, hắn trước đó nói mọi việc cho số 7 biết cũng đã yêu cầu cậu tạm thời không được nói việc này cho các thú nhân biết, lúc này biết chân tướng với bọn họ mà nói là quá sớm.

“Tây Thụy Tư ta không phải cố ý giấu giếm ngươi——”

“Ta biết, những băn khoăn của ngươi ta đều biết.” Tây Thụy Tư mạnh mẽ nhưng lại không mất đi ôn nhu kéo Khải Ân vào lòng. Theo như lời số 7 y biết được những việc không thể tưởng tượng nỗi! Khải Ân thật sự là bảo vật trân quý trời xanh ban cho bọn họ! Y không thể tưởng nếu không có Khải Ân tình cảnh của bọn họ sẽ gian nan cỡ nào! Cơ thể trong lòng y so với bọn họ mà nói rất nhỏ nhắn, nhưng trên vai lại gánh một trọng trách nặng nề như vậy…….

“Khải Ân——”

Tây Thụy Tư nắm lấy tay hắn nhẹ nhàng hạ xuống một nụ hôn, y muốn một lời hứa từ hắn.

“Đáp ứng ta! Về sau phải chia sẽ tất cả với ta!”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui