“Thế sau đó, ngươi nói đây chính là trái đất, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
Khải Ân kích động, vội vàng hỏi Diệp. Những chuyện nghe được từ Diệp làm toàn thân Khải Ân lạnh như băng trái tim giống như bị người ta rạch ra một lỗ hổng, máu chảy đầm đìa đau đớn vô cùng, đau đến tận đáy lòng. Sẽ không, đại cầu sẽ không vậy mà bị hủy diệt, nhân loại sẽ không cứ như vậy mà diệt vong!
Ánh mắt Diệp thực đau thương, không khí cũng tràn ngập sầu bi.
“Địa cầu sau khi trải qua tai kiếp đã biến thành một hành tinh chết. Không trung bị một lớp bụi dày bao trùm, ánh sáng mặt trời không thể rọi tới mặt đất, khí hậu biến đổi, tất cả sinh mệnh đều bị diệt vong.”
“Chính là nhân loại vẫn còn chút may mắn, căn cứ bí mật này là tia hi vọng cuối cùng của nhân loại.”
Nói đến đây, ánh mắt Diệp sáng ngời, tụ tập vô số ánh sáng.
“Căn cứ này gọi là ‘hầm băng Polar’, được xây dựng sâu trong lớp băng vĩnh cửu ở vùng núi Bắc Âu. Vốn là một nhóm người xây dự phòng để đề phòng tai nạn bất ngờ mà thiết kế. Kỳ tích, nó không bị chuyển động kịch liệt của vỏ trái đất trong tai kiếp kia ảnh hưởng tới, thành hi vọng duy nhất của nhân loại. Càng may mắn hơn chính là lúc đó có một nhà khoa học đang hoàn thành phần nghiên cứu gen ở đây, bởi vậy mà may mắn còn sống sót. Ông vận hành những cơ sở dữ liệu, đồng thời làm ta sống lại—— đầu não trí năng. Bởi vì ta không có thực thể, nên nhà khoa học đã phục chế một robot Tamas trong căn cứ. Ông suy tính địa cầu đã quay trở về tình trạng nguyên sơ, hơn nữa sẽ tiến vào thời kì biến đổi vì thế ông đặt căn cứ vào thời kỳ ngủ say đến hơn mười triệu năm. Vì thế ông vận dụng hết tất cả thiết bị trong căn cứ để thu thập tất cả nguồn năng lượng trên tinh cầu rót vào năm khối tinh thể để duy trì tồn tại của căn cứ. Làm xong hết tất cả công tác chuẩn bị nhà khoa học cũng từ bỏ sinh mệnh. Ta, Tamas cùng căn cứ này chìm vào ngủ say suốt hơn mười triệu năm, thủy tinh vì duy trì chúng ta mà không ngừng tiêu hao năng lượng.
“Sau khi bụi bặm tan hết, địa cầu giống như nhà khoa học kia phỏng đoán bắt đầu thời kỳ biến đổi buồn chán: các sinh vật trong hải dương bắt đầu sinh sôi, những sinh vật hữu cơ đầu tiên xuất hiện, đại cầu diễn ra một màn sinh sôi phát triển……”
“Sau đó, chúng ta thức dậy trong thời kỳ sinh mệnh đã sinh sôi vô cùng mạnh mẽ. Tamas cùng ta sử dụng gen nhân loại được bảo tồn sáng tạo ra tổ tiên của nhân loại trên tân sinh địa cầu. Nhưng mà lúc này so với những sinh vật khổng lồ thì nhân loại quá mức yếu ớt, nhưng vì để duy trì sự sinh tồn của nhân loại chúng ta bắt buộc phải tham dự vào mặc dù nó có thể sẽ ảnh hưởng tới cân bằng sinh thái. Nhưng kỳ quái chính là những thế hệ sau của nhân loại ngày càng yếu ớt, năng lực sinh sản cũng không ngừng giảm xuống. Tamas cùng ta đều vô cùng lo lắng, cuối cùng chúng ta tìm được nguyên nhân đầu sỏ gây ra——UR. UR nguyên bản đã hãm sâu theo vận động của vỏ trái đất mà trồi lên mặt đất, phát ra tia phóng xạ gây nguy hại cho nhân loại. Ngay lúc chúng ta không có biện pháp đối phó thì Tamas phát hiện ra sinh vật trên tân sinh địa cầu trong quá trình biến hóa đã sinh ra kháng thể với phóng xạ. Vì cứu nhân loại chúng ta kết hợp gen mãnh thú vào một phần nhân loại.”
“Chúng ta thành công, nhân loại có gen kết hợp với mãnh thú sức kháng cự với xạ tuyến ngày càng mạnh. Nhưng bọn họ lại mất đi năng lực mang thai. Vì để bảo hộ những nhân loại còn lại, chúng ta dùng năng lượng thủy tinh cường đại tạo thành một lá chắn ngăn cách xạ tuyến. Chậm rãi, nhân loại bắt đầu ổn định phát triển trên tinh cầu này. Vì để thuận theo tự nhiên, cũng vì để bảo hộ bọn họ nên chúng ta không truyền cho họ những kiến thức của nền văn minh hiện tại mà truyền chúng vào thủy tinh chờ đợi một lúc nào đó sẽ có người đủ năng lực sẽ tiếp nhận mới truyền tải lại. Tamas đảm nhiệm vai diễn người giám hộ, bị mọi người xưng là ‘thần Sáng Thế’. Sự tình cũng phát triển theo phương hướng chúng ta suy đoán, vô cùng thuận lợi. Nhưng chúng ta quá xem nhẹ UR! Việc này đã gây ra đả kích trí mạng cho chúng ta…..”
Nghe vậy, Khải Ân cũng đoàn được bảy, tám phần, trong lòng đột nhiên siết chặt, khàn khàn hỏi: “Là—— trùng tộc sao?”
“Đúng vậy!” Trong mắt Diệp bùng lên ngọn lửa phẫn nộ: “UR một lần nữa đưa tới trùng tộc! Một khối thuộc tinh cầu Dallas vốn đang phiêu tán trên vũ trụ dưới tác dụng của lực hút từ UR rơi xuống địa cầu. Chúng ta vốn tưởng nó chỉ là một thiên thạch bình thường, không ngờ trên đó có trùng tộc đang trong trạng thái ngủ đông! Lực sinh tồn của trùng tộc rất mạnh, gặp hoàn cảnh ác liệt nó có thể đình chỉ tất cả hoạt động để cơ thể tiến vào tình trạng chết giả, một khi gặp hoàn cảnh thích hợp có thể lập tức ‘sống lại’. Không xong chính là, trong số dị hình trùng mà khối thiên thạch mang đến cư nhiên lại có một con trí trùng cao cấp! Đồng thời may mắn là hoàn cảnh của tân sinh địa cầu đã cải biến rất nhiều, nên so ra với khả năng thích nghi yếu của cao cấp trí trùng hiển nhiên không thể thích ứng. Nhưng con trùng tộc tà ác đó hạ một mệnh lệnh vào con chip trong đầu dong trùng. Như vậy, cho dù nó chết đi cũng có thể khống chế dong trùng đi công kích, hủy diệt nhân loại……. Tamas lo lắng cứ như vậy sẽ càng có nhiều thiên thạch của Dallas bị hút tới địa cầu, dứt khoát ra một quyết định……”
Nói tới đây, Diệp khép mắt lại, âm thanh vô cùng đau thương, Khải Ân nghe thấy cũng siết chặt tâm.
“Tamas, nó…. làm sao?”
Trầm mặc thật lâu sau đó Diệp mới chậm rãi mở miệng: “Tamas quyết định tự phá hủy bản thân, cùng UR đồng quy vu tận, đồng thời tiêu diệt đám trùng tộc tụ tập ở phạm vi UR.”
“A——” nghe thế Khải Ân mới nhớ tới chất phóng xạ số 7 phát hiện, có dự cảm bất hảo.
“Tamas …. thất bại?”
“Không, Tamas thành công, nhưng không tiêu diệt được UR và trùng tộc hoàn toàn, một phần nhỏ UR vẫn còn sót lại, nhưng nó cũng không đủ lực hút các thiên thạch khác nữa, bất quá ảnh hưởng đối với nhân loại vẫn còn tồn tại như cũ. Hiệu lực từ UR yếu bớt nên lực ảnh hưởng với trùng tộc cũng yếu đi. Cho dù trùng tộc ở phụ cận UR cũng sẽ không đình chỉ hoạt động. Tamas hi sinh đổi lấy sự cân bằng cho nhân loại và trùng tộc: số lượng trùng tộc giảm mạnh vì thế không còn tạo thành huy hiếp cho nhân loại, song phương vì thế đã sống chung một đoạn thời gian dài, nhưng dã tâm của trùng tộc vẫn chưa bị tiêu diệt hoàn toàn.
Thủy tinh nguyên bản vì duy trì chúng ta ngủ say đã tiêu hao một lượng năng lượng lớn, hiện tại vì duy trì lá chắn mà nguồn sinh lực cũng không còn nhiều. May mắn xạ tuyến từ UR đã không còn cường đại như trong dĩ vãng. Ta đặt trí nhớ của mình bảo tồn trong 5 khối thủy tinh, chuyển phần lớn năng lượng vào khối thủy tinh ở nơi nhân loại tụ tập. Đem 4 khối còn lại dấu vào dưới lòng đất, chờ đợi một ngày có người tìm được chúng.
Làm xong hết mọi việc ta tự hủy diệt mình, bởi vì thủy tinh đã không thể duy trì ta được nữa. Ta vẫn luôn chờ đợi, mãi đến tận hôm nay được gặp ngươi. Thủy tinh tồn trữ tất cả thông tin ngươi bất cứ lúc nào cũng có thể sử dụng.”
Khải Ân hít sâu một hơi, cố gắng tiêu hóa những chuyện nghe được từ Diệp. Trừ bỏ khiếp sợ, càng có nhiều may mắn hơn, có lẽ vì không muốn nhân loại tuyệt mệnh nên một sức mạnh nào đó đã để mình tới nơi này. Nếu không với tình hình hiện tại, nhân loại quả thực còn một con đường vô cùng gian khổ phải đi. Đây cũng là điều Diệp không tính toán được đi, bất quá Khải Ân cũng không tính toán nói chuyện này cho Diệp.
“Nếu không còn nghi vấn gì, ta sẽ đưa ý thức ngươi trở về. Chuẩn bị tốt——”
“Chờ đã——” Khải Ân đánh gãy lời Diệp, hỏi ra nghi hoặc luôn tồn tại trong lòng.
“Từ sau khi ta tiếp xúc với thủy tinh xong thì trong lòng vẫn luôn bất an, còn có cảm giác áp bách. Nó làm ta thực hoang mang, đây rốt cuộc là vì sao?”
Diệp nhìn sâu vào mắt Khải Ân, chậm rãi nói ra đáp án.
“Là khảo nghiệm——khảo nghiệm của thủy tinh.”
“Không phải ai cũng có thể tới được đây. Chỉ có một người có lòng tin kiên quyết mới có thể thông qua được khảo nghiệm, gánh vác sứ mệnh khởi hưng nhân loại.”
Khải Ân trầm mặc, thầm nghĩ, nếu như không có Tây Thụy Tư chính mình cũng sớm đã bị lung lạc. Nhưng mà hiện tại chính mình nếu đã biết hết tất cả mọi việc thì cũng không còn hoang mang gì nữa, trên vai chính là hi vọng của toàn bộ nhân loại, hắn so với bất cứ ai đểu phải kiên cường hơn! Nắm chặt quyền, Khải Ân hít sâu một hơi.
“Ta chuẩn bị tốt rồi, đưa ta trở về đi.”
“Khải Ân, Khải Ân, tỉnh tỉnh!”
Mơ mơ màng màng nghe thấy có người gọi mình, Khải Ân cảm thấy đầu óc dần thanh tỉnh, khí lực toàn thân giống như bị bốc hơi, miễn cưỡng mở mắt ra liền nhìn thấy vẻ mặt vô cùng lo lắng của Tây Thụy Tư.
“Thật tốt quá! Ngươi rốt cuộc tỉnh rồi, ngươi không biết ta lo lắng cỡ nào!” Thấy Khải Ân tỉnh lại Tây Thụy Tư lúc này mới có thể thở dài nhẹ nhõm một hơi, bất quá thấy biểu tình vẫn còn ngơ ngác y không khỏi lo lắng.
“Khải Ân, ngươi không sao chứ! Sao không nói gì, có phải không thoải mái ở đâu không?”
Đầu óc mơ màng, cơ thể cũng nặng nề, Khải Ân sắp xếp lại mớ suy nghĩ hỗn độn, đây có lẽ là di chứng sau khi tiếp nhận tất cả kiến thức đi. Nhìn thấy bộ dáng lo lắng của Tây Thụy Tư, trăm mối cảm xúc trộn lẫn trong lòng Khải Ân, hốc mắt lập tức cay xè. Nhìn thấy Tây Thụy Tư, Khải Ân rốt cuộc không kiềm chế được tình tự không ngừng tràn lan trong lòng: đau lòng, bi ai, tuyệt vọng còn có cả hi vọng tân sinh…..trong lòng có rất nhiều điều muốn nói nhưng trong nhất thời lại không thể nói được gì.
Tây Thụy Tư nhìn thấy nước mắt trên khóe mắt Khải Ân, sắc mặt đều trắng bệt.
“Khải Ân, rốt cuộc làm sao vậy! Ngươi không thoải mái ở đâu? Chúng ta lập tức trở về!” Nói xong vội vàng ôm lấy Khải Ân, chạy về bộ lạc.
Khải Ân không nói gì, tựa đầu chôn sâu vào vòm ngực rộng lớn của Tây Thụy Tư, lắng nghe nhịp tim mạnh mẽ của y. Những cảm xúc bị áp bức toàn bộ bùng phát, chỉ có ôm ấp ấm áp này mới có thể làm hắn buông hết tất cả, mới có thể làm hắn thỏa thuê phát tiết tất cả tình tự!
Tây Thụy Tư cảm nhận được Khải Ân khóc nức nở trong lòng mình, Khải Ân chưa từng biểu lộ yếu ớt như vậy, y ôm chặt lấy Khải Ân tăng tốc tiến về bộ lạc, ngay cả biến thân cũng quên mất.
Khải Ân ôm chặt Tây Thụy Tư không nói gì: giờ phút này cứ để hắn thỏa thê phát tiết đi! Bởi vì về tới bộ lạc, hắn không thể tỏ ra bất an cùng sợ hãi. Hắn phải mạnh mẽ kiên cường hơn bất cứ người nào! Một khi trở lại bộ lạc chính sẽ là một khởi đầu mới!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...