Thú Nhân Tinh Cầu

[Cáo] Chuyện tình cảm của Arcelor&Ngang, Panda&Arthur, An&Lạc Khắc, và 1 cp nữa của bộ 7 là Bội Ân & Cách Tát Tư có thể nói là xảy ra cùng 1 thời gian ^^, chỉ chênh lệch 1 chút téo teo thui, nhưng tác giả viết thành từng bộ riêng, nên trong truyện có thể sẽ gặp vài tình huống quen thuộc trong các bộ kia, đừng khó hiểu nhé ^^!

*****

Sáng sớm mặt trời tỏa sáng nhu hòa, từng tia sáng lóng lánh mang theo ấp áp mê người.

An xoa xoa thắt lưng, đẩy cửa, bộ lạc thú nhân đã bắt đầu một ngày mới bận rộn.

Các dũng sĩ chuẩn bị vũ khí sắc bén, tốp 5 tốp 3 cùng nhau ra ngoài săn thú; một vài thú nhân thấy An, chào hỏi một tiếng sau đó lại vội vàng li khai.

An nhớ dược vật làm thuốc cầm máu không còn bao nhiêu, nhưng trong thánh địa vẫn còn một mớ thảo dược chất chồng chưa được phân loại, nghĩ nghĩ, cậu quyết định đi xử lý số thảo dược kia trước.

Tiểu ốc An đang ở bây giờ là do Địch Đặc lưu lại, hắn cùng Mục Pháp Sa đã rất lâu không quay về bộ lạc thú nhân. Tuy có chút cô đơn, bất quá An cũng quen rồi. Song thân trước kia có quá ít thời gian gặp mặt, hiện tại đã có cậu thay thế Địch Đặc làm y sư trong bộ lạc, coi như là chút hồi báo của đứa con dành cho song thân đi.

Xa xa, một thiếu niên ước hừng 16 tuổi chạy tới.

Mái tóc đen bóng của thiếu niên xõa dài tới tận thắt lưng, nhẹ nhàng lay động, thân thể mảnh khảnh bó chặt dưới lớp áo trắng tinh tinh xảo, lộ ra thắt lưng nhỏ gầy cùng bắp đùi trắng noãn.

“Sớm a ~~ An.”

An dừng lại, mỉm cười: “Sớm, Nhược Hải.”

“Ngươi muốn đi thánh địa sao?”

“Đúng vậy.” An vừa nói chuyện vừa sóng vai thiếu niên đi tới: “Ta muốn phân loại nốt số thảo dược chồng chất ở đó.”

Ánh mắt Nhược hải lóng lánh, hưng phấn hỏi: “Ta có thể giúp được gì không?”

“Cam thảo cùng khố lạc hoa đã hết, ngươi có thể giúp ta thu thập một ít không?”

“Không thành vấn đề ~~” Nhược Hải lập tức đáp ứng: “Thế giờ ta đi Tây sơn.”

“Đừng gấp.” An kéo cậu ta lại: “Tới thánh địa giúp ta phân loại thảo dược cái đã.”

Thánh địa bộ lạc thú nhân nằm ở vị trí Đông Bắc khoảng 1 km, lối vào là một huyệt động thiên nhiên, bên trong cấu thành hơn 10 hang đá hình trứng lớn nhỏ bất đồng.

Trước khi trùng tộc bị tiêu diệt, thánh địa là lá chắn vô cùng quan trọng của bộ tộc thú nhân, dùng để an trí tộc nhân né tránh trùng tộc đánh bất ngờ. Thánh địa còn đặt một khối thủy tinh năng lượng khổng lồ, trong thời kì khó khăn, đây là nơi duy trì nguồn sinh lực cho bộ lạc cùng cung cấp năng lượng cho các nghiên cứu của Khải Ân. Hiện giờ nơi này đã được cải tạo thành kho hàng dự trừ cùng phòng an dưỡng, bình thường rất hiếm có người tới, chỉ có tộc nhân trọng thương cần an dưỡng mới đưa tới đây.

An mang Nhược Hải vào thạch thất sâu nhất trong thánh địa, nơi này không chỉ có rất nhiều dược liệu trân quý, còn tồn trữ rất nhiều loại thuốc khẩn cấp Khải Ân lưu lại.

An thấy Nhược hải rất có hứng thú với thảo học, cũng cố ý chỉ đạo. Nhược Hải là một tộc nhân khá đặc biệt, tính ra thì cậu không phải thú nhân giống cái —— đôi chân của Nhược Hải lúc tiến vào nước sẽ hóa thành ngư vĩ màu đen vô cùng xinh đẹp, là tộc nhân của bộ tộc nhân ngư tít ngoài biển sâu.

Lúc tới giờ ngọ, thiên phú về thảo dược của Nhược Hải làm An giật mình, cậu biết nhân ngư có trí thông minh co hơn thú nhân bình thường rất nhiều, trí nhớ cũng đặc biệt tốt, nhưng người như Nhược Hải trong vòng nửa ngày đã ghi nhớ công dụng cùng đặc thù của 30 loại thảo dược quả thực không nhiều.

“Không tệ.” Im lặng đứng bên cạnh Nhược Hải, những lọn tóc đen dài óng ả tùy ý rũ xuống bờ vai. An hơi nghiêng đầu, lộ ra gương mặt gần như hoàn mỹ: “Xem ra trong lúc ta rời khỏi bộ lạc, sức khỏe của tộc nhân giao cho ngươi hoàn toàn không thành vấn đề.”

Nhược Hải ‘a’ một tiếng, tầm mắt rời khỏi đám thảo dược đủ màu sắc, đôi mắt màu lục nhạt tràn ngập nghi hoặc cùng khó hiểu.

“An, ngươi phải đi đâu sao?”

An vừa định trả lời thì một âm thanh trầm thấp lạnh lùng đột nhiên vang lên——

“Chuẩn bị xong chưa? Sắp tới giờ rồi.” Thạch thất trống trải đột nhiên vang lên âm thanh mạnh mẽ như vậy quả thực làm người ta cảm thấy hoảng sợ.

Nhược Hải kinh ngạc ngẩng đầu nhìn về phía phát ra âm thanh——chỉ liếc mắt một cái thôi cậu đã thấy được thú nhân trẻ tuổi đang lười nhát dựa vào cạnh cửa, lập tức hệt như bị sét đánh cương cứng tại chỗ, gương mặt nhỏ nhắn củng dần dần đỏ bừng, hồng tới tận mang tai.

“Thuấn…… Thuấn……..”

An bị biểu tình khoa trương của Nhược Hải chọc cười, cậu vỗ vỗ bả vai thiếu niên, sau đó mới vẫy tay với thú nhân trẻ tuổi đứng bên cửa.

Thú nhân tên Thuấn kia liếc mắt xem thường, ngay cả nhìn cũng không thèm nhìn Nhược Hải lấy một cái, lạnh lùng quăng cho An một câu, xoay người trực tiếp li khai thạch thất.

“Mau lên, ta chờ ngoài cổng bộ lạc.”

Cảm thấy cơ thể thiếu nhiên lại càng cứng ngắc hơn, An bất đắc dĩ lắc đầu—— tiểu báo này tính tình không thay đổi chút nào, vừa thối lại cứng, thực không biết Nhược Hải rốt cuộc nhìn trùng điểm nào.


“Nhược Hải, Nhược Hải——” An liên tục gọi vài tiếng, thiếu niên mới chầm chậm hồi phục lại tinh thần, vẻ mặt mờ mịt cùng bất lực nhìn cậu.

“A? Nga….. sao cơ…….”

“Bộ lạc hạ du sông Tề Tháp Nạp xuất hiện một căn bệnh kì quái, tộc trưởng bọn họ hướng bộ lạc thú nhân cầu viện, ta phải rời đi vài ngày. Thời gian ngươi theo ta học tập cũng không ngắn, nhất định có thể đảm nhiệm chức vụ y sư. Thời gian này liền giao tộc nhân cho ngươi, giúp ta hảo hảo chiếu cố bọn họ.”

“Nga, được……. A, từ từ——” Thiếu niên đột nhiên trợn to mắt, thoáng chốc đã hoảng sợ tới mức nói lắp.

“Ta ta ta ta ta ta……….. ta không được……. ta…… ta…….”

“Không sao đâu, phải tin vào mình chứ.” An dịu dàng cổ vũ Nhược Hải: “Cái ngươi thiếu chính là kinh nghiệm mà thôi, nên tin tưởng vào mình.”

“Chính là, chính là——”

“Quyết định vậy đi.” An nói xong lập tức lấy một rương gỗ nhỏ giản dị trong góc thạch thất, bỏ một chút dược vật cần thiết vào. Có vẻ cậu đã chuẩn bị sẵn, Nhược Hải biết mình trốn không thoát.

Cậu khổ sở hé ra gương mặt nhỏ nhăn nhó đi theo sau An, kì thực không phải Nhược Hải không tin tưởng mình, chỉ là trời sinh tính cách cậu rất nhút nhát, nói với người ta vài câu thôi đã bắt đầu nói lắp. Bình thường còn tốt, cậu chỉ cần đi theo làm trợ thủ, hiện tại phải một mình đối mặt với tất cả tộc nhân, cậu…… cậu thật sự không làm nổi a!

“Không sao đâu mà, ta sẽ bảo Tác Lan Đặc tới giúp, còn có hai anh em Arthur cùng Aggreko, ta cũng bảo bọn họ bớt gây chuyện một chút.”

Nghe An nói thế, Nhược Hải không cảm thấy được an ủi chút nào, biểu tình cứ như sắp khóc mất rồi. Tên Tác Lan Đặc kia mà giúp cậu mới ghê; Aggreko thì khỏi bản, tên này chả hứng thú với ai, đáng sợ nhất chính là Arthur, An mà đi rồi thì nhất định không còn ai quản nổi hắn! Arthur nếu nháo lên thì tộc nhân chỉ sợ không phải bị chút tiểu thương đơn giản đi!

Ô ô ô, trời cũng muốn cậu chết a!

Nói tạm biệt với Nhược Hải đang nước mắt lưng tròng, An vẫn giữ nụ cười thản nhiên vốn có của mình, cùng Thuấn tập hợp sau đó xuất phát tới bộ lạc cầu viện—— bộ lạc Sơn Báo.

Bộ lạc Sơn Báo là một bộ lạc nhỏ nằm ở hạ du sông Tề Tháp Nạp, tộc nhân có thể thú hóa thành loài sơn báo hung mãnh, đây cũng là nguyên nhân An mang theo Thuấn. Đại đa số các bộ lạc thú nhân rất bài xích ngoại tốc, đối với thú nhân thuộc chủng tộc khác trên lãnh địa của mình, thường biểu hiện địch ý rất mãnh liệt. Hình thái dã thú của Thuấn là hắc báo, cũng có thể xem là đồng loại, so ra thì bộ lạc Sơn Báo cũng dễ tiếp nhận hơn.

………

Trước lúc mặt trời lặn, An cùng Thuấn đã thuận lợi chạy tới bộ lạc Sơn Báo.

Lại nói tiếp, bộ lạc thú nhân có qua lạc với bộ lạc Sơn Báo cũng vì An—— thượng du bộ lạc Sơn Báo là rừng rậm hoang vu, ca ca Lam Tát Tư của An cùng bầu bạn Lai Nhân cư ngụ ngay bên cạnh rừng rậm hoang vu. Một năm trước trên đường tới thăm ca ca, An đã cứu được tộc trưởng trẻ tuổi của bộ lạc Sơn Báo bị rắn cắn bị thương. Vì thế An cũng không xa lạ với bộ lạc Sơn Báo, bất quá mang theo bảo tiêu cũng an toàn hơn, tộc trưởng Sơn Báo kia…….

“An!” Tiếng hô vô cùng phẫn nộ đột ngột rống lên.

Đúng là xui xẻo, mới nghĩ tới thì đã xuất hiện ngay…… An kinh hãi lùi về sau, nhưng tốc độ người tới rất nhanh, phút chốc đã vọt tới trước mặt An.

“Ngươi cuối cùng cũng tới!”

Tộc trưởng trẻ tuổi của bộ lạc Sơn Báo tên là Ai Tác Nhĩ, hắn có làn da rắn chắc, cơ thể cường tráng cao to, mái tóc ngắn vàng óng chói mắt, làm người ta vô thức nghĩ tới mặt trời nóng bỏng; kết hợp với nụ cười thẳng thắng nhiệt tình, gương mặt anh tuấn nhìn như vô hại, thực dễ dàng làm người ta mất cảnh giác.

Bề ngoài chỉ là thứ gạt người.

An bất động thanh sắc né khỏi cái ôm của Ai Tác Nhĩ, bắn ánh mắt về phía Thuấn, thú nhân nhận nhiệm vụ bảo tiêu lập tức tiến tới ngăn cản tộc trưởng sơn báo quá nhiệt tình.

Tầm mắt giao nhau, sát khí không ngừng bùng lên trong không khí……. Qua một hồi lâu, Ai Tác Nhĩ mới không tình nguyện lui lại, hiện tại quan trọng nhất là chữa khỏi bệnh cho tộc nhân, hắn cũng không muốn đắc tội bộ lạc thú nhân vào lúc này.

“Đưa ta đi xem người bệnh.” An ra lệnh, tộc trưởng sơn báo lập tức ngoan ngoãn dẫn đường.

Tình huống vẫn chưa quá xấu, tộc nhân nhiễm bệnh không nhiều lắm, đa số người bệnh là giống cái yếu ớt, bệnh trạng cũng không quá nghiêm trọng, tổng thể mà nói thì không quá tệ như An tưởng.

Theo phán đoán của An thì đây là trường hợp bị ngộ độc thức ăn, sau khi cẩn thận kiểm tra thức ăn cùa tộc nhân, cậu đoán có lẽ nguồn nước đã xảy ra vấn đề.

Các bộ lạc sơn báo không xa có một dòng suối thiên nhiên, mùa mưa năm nay đặc biệt lớn, nước suối có lẽ đã bị thứ gì đó ô nhiễm. Ai Tác Nhĩ đưa An tới chỗ nguồn nước, Thuấn cùng tộc nhân khác lưu lại trong bộ lạc.

An vòng quanh dòng suối cẩn thận quan sát một vòng, quả nhiên phát hiện một ít bào tử nấm màu tím rất nhỏ.

“Tìm được rồi.” Nhíu mi, An nhặt lên một ít nấm độc màu sắc rực rỡ tản mát ở gần dòng suối: “Đây là một loại nấm độc, bình thường chỉ sinh trưởng trong rừng rậm hoang vu, phỏng chừng là bị nước mưa kéo xuống hạ du.” [ở vùng núi, nếu mưa to, thì lượng nước lớn sẽ chảy xuống hạ du, có thể gọi là lũ]  

Ai Tác Nhĩ  tiếp nhận cây nấm lớn cỡ bàn tay từ tay An, cảm thấy thực khó tin: “Là cái thứ bé xíu này hại tộc nhân ta sinh bệnh?”

“Đúng vậy, nói đúng hơn là trúng độc.”

Ai Tác Nhĩ nghe thấy vậy lập tức khẩn trương: “Có nghiêm trọng không?”


“Không chết được.” An phủi phủi tay đứng lên, nói tiếp: “Trong rừng rậm hoang vu có một loại thực vật gọi là ‘độc lung’, rễ của nó có độc tính nhưng lại có thể trung hòa độc của loại nấm này.”

“Độc lung? Hình như ta từng nghe qua, tế ti bộ lạc chúng ta hẳn là biết loại thực vật này.”

“Vậy thì tốt, độc lung tìm không khó, phụ cận rừng rậm hoang vu cũng có. Tìm được độc lung thì cắt phần rễ củ của nó, đun sôi cho tộc nhân ăn là được.”

“Này thì dễ, ta lập tức bảo dũng sĩ bộ tộc đi tìm loại thực vật này.”

An gật gật đầu, lại căn dặn Ai Tác Nhĩ.

“Nước trong con suối này tạm thời không thể uống, qua khoảng 3 đến 5 ngày nữa có lẽ chất độc đã bị tẩy sạch, lúc đó có thể uống.”

“Được, ta sẽ bảo tộc nhân uống tạm nước sông.”

“Như vậy không còn vấn đề gì nữa, chúng ta trở về…….”

An dặn dò xong, hàng mi mảnh nhíu lại nhìn Ai Tác Nhĩ——bàn tay thô ráp của thú nhân sơn báo đột nhiên vươn tới, túm được tay cậu.

“Ai Tác Nhĩ, ngươi có ý gì.”

“Ý gì sao……..” Âm thanh Ai Tác Nhĩ tràn ngập phấn khởi cùng kích động, hắn thở hổn hển, bàn tay to hung hăng giữ chặt cổ tay thon dài trắng nõn của An, tay kia thì vươn tới áp lên thân cây sau lưng cậu, hình thành tư thế giam cầm.

An dùng sức vung tay, nhưng sức mạnh song phương cách biệt quá lớn, cậu không thể đẩy Ai Tác Nhĩ, ngược lại còn bị thú nhân ôm chặt.

“An……..” Ai Tác Nhĩ gầm nhẹ một tiếng, có chút kích động không thể khống chế lực đạo làm cánh tay An xuất hiện bốn dấu tay đỏ ửng.

“Ngươi hẳn là biết ý tứ của ta! Ta thích ngươi, từ lần đầu tiên thấy ngươi ta đã thích ngươi rồi!”

“Thế thì ngươi định làm gì?” An nghiêng đầu nhìn Ai Tác Nhĩ, bên dưới hàng mi dài cong vút là đôi mắt dị sắc——tả lục hữu kim. Ánh mắt này thậm chí còn long lanh biến hóa theo ánh sáng, so với bảo thạch quý giá nhất thế gian còn chói mắt hơn.

“Định dùng sức mạnh?” Nhếch khóe môi, An tựa tiếu phi tiếu, cậu biết gương mặt mình có thể làm đa số thú nhân động lòng. Bất quá, bề ngoài chỉ là thứ gạt người mà thôi.

Hô hấp Ai Tác Nhĩ có chút dồn dập, gân xanh trên cổ đều hằn lên, hận không thể lập tức đẩy An ngã xuống đất mà chiếm đoạt!

“An, An! Ta chờ ngày này đã rất lâu.” Hắn vội vàng rống lên, giữ chặt tay An trên đỉnh đầu. Vết ấn hằn đỏ ửng hiện rất rõ trên làn da An, càng làm người ta không thể nhịn được dục vọng muốn hung hăng chà đạp.

“Tha thứ ta, An! Ta nhịn không được, trở thành bầu bạn của ta đi!” Đầu óc bùng nổ, Ai Tác Nhĩ mạnh mẽ ôm chặt lấy An, cứ như muốn kéo cậu nhét vào cơ thể mình. Miệng hắn không hề biết nặng nhẹ cắn mút phần cổ duyên dáng cùng xương quai xanh của An, bàn tay được một tấc lại muốn tiến một thước vói vào trong quần áo An, tham lam vuốt ve da thịt bóng loáng nhẵn nhụi.

An khẽ mỉm cười, tiếng cười bất đồng với tiếng cười dịu dàng của cậu, không phải âm thanh lạnh lùng cố ý giữ khoảng cách với người khác, nó mang theo chút ngọt ngào cùng tràn ngập từ tính hấp dẫn, nụ cười làm người ta mềm nhũn tới tận xương tủy.

Ai Tác Nhĩ liếm liếm đôi môi khô khốc, cơ thể khô nóng khó chịu.

Hắn biết An rất đẹp, An là giống cái xinh đẹp có lực hấp dẫn nhất đến nay hắn gặp được; hơn nữa lúc An lộ ra nụ cười phiến tình lại mị hoặc này, phỏng chừng ngay cả thánh nhân cũng chống đỡ không nổi.

“Tay rất đau………….” An hơi ngẩng đầu lên, phần cổ mảnh khảnh tạo thành một đường cong duyên dáng. Cậu liếc mắt nhìn Ai Tác Nhĩ, ánh mắt dị sắc lóe lên vẻ phong tình động lòng người: “Buông tay ta ra đi, ta muốn chạm vào ngươi.” Cái miệng duyên dáng nói xong, khóe môi còn khẽ nhếch lên, tản mát ra sức quyến rũ chết người.

Ai Tác Nhĩ cứ như bị mê hoặc, tự động buông lỏng đôi tay đang bị giam cầm của An.

Nụ cười bên môi ngày càng liều lĩnh cùng mị hoặc, An năng tay vòng lấy phần cổ tráng kiện rắn chắc của thú nhân.

“AI Tác Nhĩ, ngươi rất có dũng khí. Tộc nhân của ta chưa bao giờ dám làm như vầy với ta a.” Cậu dán mặt bên tai thú nhân, chậm rãi cọ xát.

Điện lưu sung sướng như cây roi quất vào cơ thể, Ai Tát Nhĩ nhịn không được nuốt vài ngụm nước miếng: “Bọn họ ngu ngốc hết rồi sao? An, ngươi xinh đẹp như thế……….”

Ai Tác Nhĩ còn chưa nói hết lời, An đột nhiên vươn ngón tay áp lên môi hắn: “Tộc nhân của ta không ngu ngốc. Bọn họ không dám làm thế, bởi vì——” Lời nói ngọt ngào lại như độc dược trí mạng, âm thanh êm tai cùng ý cười quyến rũ nhất nhất chảy vào tai Ai Tác Nhĩ.

“Ta rất nguy hiểm.”

Điện quang nhóe lên trong chớp mắt, An đột nhiên đưa tay luồng vào tóc túm chặt đầu Ai Nhĩ Tác, cùng lúc này đầu gối cong lên, đập mạnh vào phần khí quang đang phấn khởi giữa hai chân hắn!

“!”


Ai Nhĩ Tác đau tới mức ngay cả kêu lên thảm thiết cũng không được, ‘đông’ một tiếng quỳ xuống đất. Hắn bụm hạ thể, từng ngụm, từng ngụm thở, đôi môi run run không ngừng, sắc mặt tái nhột giống như tuyết đọng ngàn năm không tan.

Bộ vị yếu ớt bị thương nặng, mùi vị này so với chết đuối còn kinh khủng hơn, giống như bị cắt đi một miếng thịt. Ai Tác Nhĩ té xuống đất mà run rẩy, môi run căn bản không thể nói được một câu hoàn chỉnh.

Chuyện càng đáng sợ hơn vẫn còn nằm sau đó, Ai Nhĩ Tác phát hiện cơn đau ở hạ thân không giảm dần theo thời gian, ngược lại càng ngày càng tăng lên, rất nhanh cơn đau này cứ như bệnh truyền nhiễm lan khắp toàn thân!

Ai Tác Nhĩ mở to mắt, hoảng sợ trừng An.

Biết hắn muốn nói gì, An hất tóc, chỉnh lí lại quần áo tán loạn, giơ một chân giẫm lên lưng Ai Tác Nhĩ giống như đang giẫm lên một đống rác rưởi.

“Ta ghét nhất là hai loại người.” Cậu vươn ngón tay thon dài trắng nõn quơ quơ trước mặt Ai Nhĩ Tác: “Một là loại người thích dùng sức mạnh không để ý ý nguyện người khác như ngươi; hai là không biết phân biệt tôn ti, dám động thủ động cước có ý đồ quấy rối trưởng bối!” Lúc nói tới loại thứ hai, An nghiến răng nghiến lợi, gương mặt thực dữ tợn, gương mặt hoàn mĩ xuất hiện một vết rách.

“Ai Tác Nhĩ, ngươi hẳn là nên cảm tạ vì ta đã lưu tình.” An lại đá đối phương vài cái, thực hưởng thụ cảm giác thống khoái từ trên cao nhìn xuống, giẫm thú nhân trong lòng bàn chân.

“Lần này chỉ cho ngươi một chút giáo huấn, trong vòng hai ngày ngươi đừng mong đi nổi, hơn nữa——khóe miệng An nhếch lên một nụ cười lạnh, ngón tay có mục đích du di tới lồng ngực trần của Ai Tác Nhĩ, từng chút khiêu khích hai vật nhỏ mẫn cảm trước ngực thú nhân.

Cảm giác mãnh liệt theo đầu ngón tay An truyền tới hạ phúc, Ai Tác Nhĩ thở hổn hển, trán đổ đầy mồ hơi lạnh, cơ bụng hắn nhịn không được khẽ run, thứ giữa hai chân đột nhiên co rúm mãnh liệt——

Trong nháy mắt, cơn đau đớn lại tăng thêm lúc nãy vài lần, như thủy triều ập tới! Ai Tác Nhĩ ôm hạ thể lăn lộn, cơn đau này ngay cả khí lực để rên cũng không có.

An ngả ngớn gảy cái đuôi xù lông sau mông thú nhân, sau đó mới nhẹ nhàng nói: “Trong vòng 10 ngày tiếp theo, nếu ngươi dám có ý nghĩ xấu xa gì với ta, cơ thể ngươi lập tức sẽ có được cảm giác thống khổ lúc này. Nghe rõ chưa?”

Ai Nhĩ Tác siết chặt hàm dưới, gian nan gật đầu.

“Bất quá ngươi yên tâm, ta thực nhân từ, sẽ không vì sai lầm của ngươi mà giận chó đánh mèo đổ tội lên đầu bộ tộc Sơn Báo. Ta sẽ nói cho bọn họ phương pháp giải độc, còn ngươi——”

An lạnh lùng hừ một tiếng: “Ngươi nằm đây hai ngày hảo hảo mà thanh tỉnh đi.”

……….

Sau khi trở lại tộc Sơn Báo, An nói lại chuyện phát hiện nấm độc cho tộc nhân tộc sơn báo, đồng thời còn bảo họ trong vòng hai ngày đừng tới gần dòng suối. Vì bào tử độc có thể thông qua không khí truyền vào đường hô hấp, tộc trưởng Ai Tác Nhĩ của bọn họ lúc này rất chăm chỉ mà lau dọn số độc khuẩn ở phụ cận nguồn nước.

“Tộc trưởng đại nhân không có việc gì chứ?” Một giống cái bị nhiễm bệnh chớp mắt, nhỏ giọng hỏi.

“Yên tâm.” An lộ ra nụ cười tươi rói: “Cơ thể thú nhân có sức đề kháng rất mạnh, loại bào tử độc này đối với bọn họ căn bản không có vấn đề gì.”

Nghe An nói thế, tất cả tộc nhân sơn  báo đều an tâm. Bọn họ không có chút nghi ngờ nào, trong mắt họ, An là người đáng tin cậy nhất ngoài Ai Tác Nhĩ.

Vào đêm, mấy dũng sĩ tộc sơn báo mang độc lung từ rừng rậm hoang mạc về. An dạy tế ti tộc sơn báo làm thế nào để điều chế lượng dược, sau đó mới phân thuốc đã nấu tốt cho các tộc nhân nhiễm bệnh.

Kết quả sau một đêm nghỉ ngơi, những giống cái sinh bệnh đều khôi phục rất khỏe mạnh. Con người mới đã được trải qua quá trình ưu hóa gen, tuy tố chất cơ thể không bằng thú nhân, nhưng vẫn có năng lực chữa trị rất mạnh.

Sau bữa cơm trưa, An cùng Thuấn cáo biệt tộc sơn báo. Trên đường trở về bộ lạc thú nhân, gương mặt An vẫn duy trì nụ cười sung sướng, nhìn qua có vẻ rất khoái trá.

Thuấn không phải kẻ ngốc, đại khái hắn cũng đoán được một ít: phỏng chừng tên tộc trưởng sơn báo Ai Tác Nhĩ kia đã dám làm gì An nên đã bị hung hăng chỉnh một phen. Bởi vì mỗi lần chỉnh người xong, tâm tình của An đặc biệt tốt!

“Thật sự là tên ngược đãi cuồng.” Thuần nhỏ giọng thì thầm.

An nhướng mi, hiển nhiên là nghe được: “Ngươi nói gì?”

“Không! Ta bảo sắp tới rừng rậm hoang vu rồi——” Thuấn biết tình huống không ổn lập tức lảng sang chuyện khác: “Cũng lâu rồi không gặp Lam Tát Tư với Lạc Khắc, có muốn đi……..”

Thú nhân trẻ tuổi đột nhiên nhớ ra gì đó, lập tức ngậm miệng, hoảng sợ lui lại mấy bước. Đáng chết, suýt chút nữa đã quên mất! Trước mặt dám nhắc tới đứa cháu Lạc Khắc kia tuyệt đối là tự tìm tử lộ!

“Làm gì mà sợ thế?” An nhíu mày trừng tiểu hắc báo đang phản ứng quá khoa trương: “Ta là quái vật ăn thịt người sao?”

Thuấn vội vàng lắc đầu, thầm nghĩ, ngươi quả thực không ăn thịt người, bất quá ngươi còn đáng sợ hơn cả quái vật ăn thịt người.

“Lam Tát Tư a, ta đúng là đã lâu không gặp hắn.” Nhớ tới ca ca, khóe miệng An lộ ra nụ cười. Trước đây đây cậu từng ở lại rừng rậm hoang vu một thời gian. Bởi vì tuổi tác kém quá lớn nên Lam Tát Tư cùng Lai Nhân quả thực sủng cậu tới tời, ngay cả Lạc Khắc cùng Maya cũng không được hai vị song thân yêu thương tới vậy!

Nếu không có đứa cháu Lạc Khắc cứ thích bám dính người ta kia, An nghĩ mình nhất định thực tình nguyện đi gặp ca ca lâu ngày không gặp.

“Bất quá hiện tại tiến vào rừng rậm hoang vu cũng không gặp được.”

“A?”

“Ngươi quên là mùa mưa vừa qua à?” An nhướng mi, hảo tâm nhắc nhở tiểu hắc báo: “Mùa mưa nước sông Tề Tháp Nạp sẽ dâng lên cao, mà phần lớn rừng rậm hoang vu là đầm lầy và đất thấp, hai ba tháng tiếp theo sẽ bị ngập nước sông.”

Được An nhắc, Thuấn mới nhớ ra cứ tới mùa mưa, Lam Tát Tư cùng Lai Nhân sẽ quay về thôn. Khoảng thời gian này căn bản không có kẻ nào tiến vào rừng rậm hoang vu. Đương nhiên, không có kẻ nào ngoại trừ Lạc Khắc, tiểu gia khỏa thích khiêu chiến cực hạn thú nhân.

“Hắc hắc, ta quên.” Thuấn cười gượng, sờ sờ mũi, hắn vốn không định đi rừng rậm hoang vu, vừa nãy nói vậy cũng chỉ muốn lảng chuyện mà thôi.

Nhưng lời tiểu hắc báo lại nhắc nhở An—— nếu tiếp tục đi tới một đoạn nữa sẽ tiến vào phạm vi rừng rậm hoang vu, nơi đó là lãnh địa của Lạc Khắc, cậu phải cẩn thận hơn mới được.


“Không đi nữa, đêm nay qua đêm ở đây.”

Thuấn dừng lại, nghi hoặc liếc mắt nhìn An. Hiện tại cách lúc mặt trời lặn vẫn còn một đoạn thực dài, không phải cậu ta thực vội vã quay về sao?

Tiểu hắc báo đơn thuần đương nhiên không hiểu tâm tư An. An quả thực muốn nhanh chóng quay về bộ lạc thú nhân, bất quá cậu càng không muốn Lạc Khắc phát hiện hành tung của mình. Vì thế An tính toán ở lại đây một đêm, hôm sau sẽ đi vòng qua rừng rậm hoang vu, theo sơn đạo đi tới. Lộ trình như vậy sẽ dài hơn gấp đôi, bất quá vẫn tốt hơn nhìn mặt đứa cháu chọc người ta ghét kia.

Nhân tiện nhắc tới, An cùng Thuấn lúc xuất phát khỏi bộ lạc là dùng thuyền xuôi dòng theo sông Tề Tháp Nạp, vì thế chỉ dùng nửa ngày là tới nơi. Bởi vì mùa mưa vừa qua, nước sông Tề Tháp Nạp rất siết, nếu vẫn chọn đường thủy nhất định phải đi ngược dòng; đường bộ tuy phí nhiều thời gian nhưng so ra thì an toàn hơn nhiều.

Tuy ôm một bụng nghi hoặc nhưng Thuấn vẫn ngoan ngoãn đi tìm nơi thích hợp để qua đêm. Bởi vì Mục Pháp Sa cùng Địch Đặc nên Thuấn là một trong số ít người trong bộ lạc rất nghe lời An.

Trong bộ lạc thú nhân địa vị cậu rất đặc biệt, không những là y sư bộ lạc, còn được tộc trưởng Khải Ân ra sức đề cử, là một trong những người sẽ kế nhiệm chức vị tộc trưởng tiếp theo. Bất quá trừ bỏ Khải Ân, phần lớn dũng sĩ thú nhân đều không đồng ý để An là giống cái mà đảm đương chức tộc trưởng. An quả thực rất có năng lực, bất quá cậu không thể thay đổi sự thật mình là giống cái vô lực yếu ớt. So với An thì tộc nhân càng ủng hộ kẻ bất cần đời như Arthur làm tộc trưởng.

Tộc trưởng Khải Ân hiện giờ không có trong bộ lạc, bất quá trước khi đi hắn đã nói: giống cái hay thú nhân cũng vậy, mặc kệ là ai, chỉ cần có năng lực thống lĩnh thú nhân thì có thể trở thành tộc trưởng.

Từ ngày đó bắt đầu, không khí hòa bình trong tộc cải biến rất rõ ràng. Các dũng sĩ thú nhân kiêng kị An bắt đầu giở vài trò mờ ám, muốn An tự động rời khỏi cuộc tranh cử tộc trưởng. Đối với hành vi này, nhóm trưởng bối đều nhắm một mắt mở một mắt——An muốn làm tộc nhân tin phục, nhất định phải xuất thực lực tương ứng. Đối với giống cái không có ưu thế cơ thể mà nói vốn là chuyện phi thường khó khăn!

Trong thế giới thú nhân, chỉ có thể nói chuyện bằng sức mạnh cùng nắm đấm!

Vì thế An lựa chọn rời khỏi bộ lạc thú nhân cũng có nguyên nhân——cậu muốn nhân cơ hội này để bình tĩnh một chút, hảo hảo suy nghĩ đối sách.

An không phải một người tự mãn, cậu có dã tâm cùng năng lực, cậu không nguyện ý khuất phục thú nhân luôn cậy mạnh vì sức mạnh của mình! An tin rằng nếu cậu làm tộc trưởng sẽ làm cuộc sống của tộc nhân tốt hơn, làm bộ lạc thú nhân càng cường đại hơn nữa! Bất quá điều kiện tiên quyết là cậu có thể thuận lợi trở thành tộc trưởng.

Không bao lâu Thuấn đã tìm được chỗ thích hợp qua đêm. Hiệu suất của tiểu hắc báo không tồi, trong rừng vòng vo vài vòng, rất nhanh đã săn về một đầu đại sừng lộc.

An kiếm chút lá cây khô trở về nhóm lửa, Thuấn phụ trách lột da xử lý con mồi, hai người ngồi bên đống lửa thỉnh thoảng cũng trò chuyện vài câu. Thuấn trên danh nghĩa có thể xem là cháu An, bất quá hai người bọn họ không có quan hệ huyết thống. Phụ thân Tây Trạch của Thuấn được Mục Pháp Sa cứu về từ rừng rậm, sau đó nhận là con nuôi.

“Đúng rồi, tộc trưởng sơn báo kia rốt cuộc là làm gì ngươi a? Hai người không phải đơn giản là tra xét nguồn nước đi?” Thuấn tò mò muốn chết, hắn đại khái chỉ có thể đoán được một ít. Trong bộ lạc cũng không phải không ai theo đuổi An, chỉ là cho tới giờ chưa ai thành công mà thôi.

An nhếch khóe môi hừ lạnh, biểu tình đạm mạc: “Còn có thể làm gì, không biết tự lượng sức mà thôi.”

Thuấn kìm lòng không đậu ‘a ha’ một tiếng, bắt đầu đồng tình với tộc trưởng sơn báo đáng thương. An là người gặp mạnh thì càng mạnh, ngươi càng muốn cứng với cậu ta thì lại càng thê thảm.

“Hắn cư nhiên dám dùng bạo lực với ngươi, chậc chậc!” Thuấn cao thấp đánh giá An vài lần, làm bộ làm tịch mà ngẩng đầu: “Gương mặt ngươi đúng là gạt người, Ai Tác Nhĩ là tên thứ mấy rồi? Ta nhớ Lộ Duy Khắc bị ngươi chỉnh nửa năm không lên nổi, sau đó bộ lạc không còn ai thèm nhỏ dãi sắc đẹp của ngươi nữa, ngay cả đám dũng sĩ có hảo cảm với ngươi, thấy ngươi cũng phải đi lùi ~~ ha ha!”

“Ngươi nhớ cũng thật rõ a, tiểu hắc ~~” An nheo mắt, quả nhiên nhìn thấy gương mặt Thuấn trong nháy mắt lộ ra biểu tình kinh hoảng, thậm chí còn bị sặc nước miếng của chínhmình.

“Này này—— nói bao nhiêu lần rồi, đừng có gọi ta là tiểu hắc!” Sắc mặt Thuấn phi thường khó coi, đây là vết nhơ lớn nhất của hắn. Toàn bộ trách nhiệm cũng vì mẫu thân dễ xúc động kia của hắn, làm gì không làm, lại lấy tên chồng trước đặt cho mình; làm hại phụ thân sống chết không chịu gọi tên hắn! Không chịu gọi thì thôi đi, phụ thân ngu ngốc kia cũng không thèm đặt tên khác, cứ luôn miệng gọi ‘tiểu hắc, tiểu hắc’, khó nghe muốn chết!

“Tiểu hắc, tên này rất đáng yêu a~~ hơn nữa còn rất hợp với hình tượng của ngươi. Hay là….. ngươi không phải hắc báo là là báo đốm? Tiểu hoa thì sao, so với tiểu hắc càng đán yêu hơn nga~~ tiểu hoa, tiểu hoa ~~”

“………..” Gân xanh bên thái dương lồi lên, Thuấn bóp nát nhánh cây trong tay, cố kiềm chế xúc động muốn đánh người.

“Ha hả ~~” An chuyển biểu tình, không tiếp tục đùa giỡn tiểu báo đáng thương nữa. Tiểu tử này tính tình rất nóng nảy, lỡ như không cẩn thận chọc hắn bạo lên, đêm nay không còn ai gác đêm a.

“Thuấn, ngươi thấy Nhược Hải thế nào.” Giả vờ lơ đãng hỏi, đồng thời bất động thanh sắc quan sát phản ứng thú nhân. Tiểu nhân ngư xấu hổ thẹn thùng kết hợp với tiểu hắc báo táo bạo, quả thực là tổ hợp mới lạ a.

“Nhược Hải?” Thuấn nghĩ hơn nửa ngày mới nhớ ra trong bộ lạc có người này: “…….. là con cá cứ hay đỏ mặt, đi đường cứ cúi đầu, còn nói lắp kia?”

“Phốc——” An đang uống nước nhịn không được, một ngụm phun tới: “Khụ, khụ, con cá nói lắp? Thế mà ngươi cũng nghĩ ra được~ ha ha!” Thật mất hình tượng, chẳng qua tiểu hắc báo không biết, Nhược Hải trước mặt người khác rất bình thường, chỉ có lúc đối mặt với hắn mới nói lắp mà thôi.

“Ta có nói sai đâu, tiểu tử kia nói một câu cũng mất hết cả buổi sáng, không phải con cá nói lắp thì là gì! Hơn nữa ——”

Lời nói đột nhiên dừng lại, Thuấn xoay người nhảy dựng lên, đồng thời nắm tay An kéo cậu ra sau lưng minh.

An không hỏi nhiều, lập tức lấy ra ít dược vật tê liệt thủ sẳn. Cậu biết thú nhân lúc đối mặt nguy cơ trực giác rất chuẩn, Thuấn nhất định đã cảm giác được gì đó!

“Là sơn báo.” Thuấn thấp giọng nói: “Ai Tác Nhĩ đuổi tới!”

An hơi sửng sốt, rõ ràng cậu đã hạ đủ lượng thuốc, người trúng chiêu phải nằm suốt hai ngày không nhúc nhích nổi mới đúng! Hiện tại mới một ngày mà thôi…… Không xong! Sao cậu lại quên mất, bên cạnh Ai Nhĩ Tác là dòng suối, nước có thể làm độc tính giảm đi.

“Bọn họ có bao nhiêu người?” An khẩn trương hỏi, trong lòng âm thầm ảo não mình đã quá sơ ý, Ai Tác Nhĩ cũng không phải người lương thiện gì!

Thuấn cắn răng không nói lời nào, bất quá không cần hắn nói. Một tiếng rống trầm thấp vang lên, trong rừng đột nhiên lao ra hơn mười con sơn báo trưởng thành.

Ai Tác Nhĩ chậm rãi bước ra khỏi gốc cây, sắc mặt vẫn còn chút tái nhợt, miệng lộ ra nụ cười đắc ý, tựa hồ đang nói với An ‘ngươi chạy không thoát đâu’.

An căm giận trừng mắt liếc đối phương, đồng thời đầu óc nhanh chóng xoay chuyển, suy nghĩ phương pháp chạy trốn.

Nhưng mà sau đó một tiếng cười cực kì càn rỡ lướt qua màng tai mọi người.

“A~~” Trong rừng rậm trống trải im ắng, âm thanh phá lệ đột ngột. Rõ ràng thấp tới mức không thể nghe, nhưng lại rành mạch truyền vào tai mỗi người.

Biểu tình Ai Tác Nhĩ trong nháy mắt trở nên nghiêm túc. Tương phản, Thuấn thực thả lỏng. Còn An, nghe thấy âm thanh quen thuộc kia trong nháy mắt đã cứng đờ!

Hoàn Chương 1.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui