Ba ngày sau, Bội Ân cùng Y Cách Tát Tư thuận lợi rời khỏi địa bàn săn kiêu, may mắn là dọc đường đi cũng không có thú nhân săn kiêu chạy tới tìm bọn họ gây phiền toái. Bội Ân biết này khẳng định không thoát khỏi liên hệ với Kiara, bất quá hiện giờ cậu cũng không còn sức lực quản chuyện Kiara cùng tộc trưởng săn kiêu Augus nữa, ca ca cậu không phải người dễ bắt nạt, tộc trưởng săn kiêu phỏng chừng đang bị ca ca xoay mòng mòng đi.
“Chúng ta đi đâu?” Thương thế trên người không sai biệt lắm, Bội Ân không để Y Cách Tát Tư ôm cậu đi nữa. Nếu không cứ tiếp tục ‘làm biếng’ như vậy, phỏng chừng ngay cả đi đường thế nào cậu cũng quên bén đi mất.
“Phía trước là địa bàn của hùng tộc, rừng rậm Ấn Gia.”
Quay đầu lại, Bội Ân tò mò đặt câu hỏi: “Ngươi từng tới nơi này?”
“Ân, trước kia lúc tìm mãnh sư có đi ngang qua.”
“Vậy… hùng tộc là người thế nào?”
Y Cách Tát Tư nhíu mày suy nghĩ một hồi, sau đó mới chậm rãi mở miệng, xem ra ấn tượng của y đối với hùng tộc không tốt lắm.
“Thú nhân hùng tộc khí lực rất lớn, bộ tộc chỉnh thể cũng không kém.” Tiếp đó lại bổ sung thêm một câu: “Bất quá bọn họ rất bài ngoài, thực chán ghét các thú nhân khác xâm nhập lãnh địa của mình.”
Như vậy a, xem ra hùng nhân tính tình cũng rất táo bạo a.
“Chúng ta tốt nhất là đừng kinh động hùng tộc.” Bội Ân nghĩ nghĩ, cảm thấy không xung đột thì tốt hơn, dù sao Y Cách Tát Tư cũng nói hùng tộc không kém.
“Không sao, lá gan của hùng nhân kì thật rất nhỏ.”
Y Cách Tát Tư đi phía trước đột nhiên quay đầu lại, ánh mặt trời chiếu sáng gương mặt tuấn lãng của y, vẻ mặt mang theo ý cười, biểu hiện phần kiệt ngạo cùng ngang tàn của mãnh sư vô cùng nhuần nhuyễn.
“Ta chính là mãnh sư.”
Một câu thản nhiên lại làm Bội Ân có cảm giác lóa mắt.
“Y Cách…” Không chút suy nghĩ, Bội Ân đột nhiên vọt mạnh tới, làm Y Cách Tát Tư không hề phòng bị lảo đảo một phen.
“Cẩn thận một chút! Thật là.”
Một tay vòng lấy bầu bạn đỏ bừng mặt chui vào lòng mình, Y Cách Tát Tư vẫn bất đắc dĩ bế cậu lên—— thật sự là không thể sơ ý phút nào.
“Y Cách… Ta phát hiện một chuyện.”
“Cái gì.”
Bội Ân chớp chớp mắt, bộ dáng thực hưng phấn, còn Y Cách Tát Tư thì khá lười biếng. Một đoạn thời gian ở chung, y cũng tạm hiểu được tính cách của Bội Ân—— Bội Ân thường xuyên làm ra những hành động ‘mờ ám’ làm y khó lòng phòng bị, nói những lời làm y xấu hổ, may mắn hiện giờ y đã muốn quen rồi, không còn luống cuống tay chân như lúc đầu bị bầu bạn trêu đùa nữa.
“Ta phát hiện ngươi hảo suất a.” Ngồi trong lòng ngực thú nhân, xấu xa cọ tới cọ lui, Bội Ân nghiêng đầu, khóe môi hơi cong lên, tựa tiếu phi tiếu nhìn ngắm đối phương, con ngươi trong trẻo tràn ngập phong tình.
“Ân hừ.” Hừ một tiếng trong mũi, Y Cách Tát Tư cúi đầu, hung tợn cắn một ngụm lên cần cổ tuyết trắng lộ ra của bầu bạn.
“Thương không sai biệt lắm đi.” Y Cách Tát Tư cười xấu xa, nghĩ thậm, còn chưa khỏi hẳn đã dám xằng bậy, quả nhiên bị mình chìu hư.
Bội ân âm thầm thè lưỡi: không xong a, quên mất thương lành sẽ không thể lấy cớ được nữa. Cậu nghiêng đầu, ai oán dựa vào đầu vai Y Cách Tát Tư, hai mắt chớp chớp nhìn đối phương, riu ríu nói: “Vẫn còn đau lắm…”
Từ trên cao nhìn xuống bầu bạn đang chột dạ, Y Cách Tát Tư lười biếng nhìn xuống, cố ý đưa tay dùng sức xoa bóp mông Bội Ân.
“Biết đau thì đừng nghịch lửa.”
Sắc lang! Bội Ân thầm ai oán một câu. Đúng là điển hình của câu sẹo lành liền quên đau, cũng không ngẫm lại rốt cuộc là ai suốt ngày nghĩ biện pháp câu dẫn Y Cách Tát Tư. Nếu không phải bận tâm cơ thể cậu vẫn chưa hồi phục, với giọng điệu đầy tình ý, ánh mắt quyến rũ của Bội Ân thì Y Cách Tát Tư đã sớm đè cậu xuống, ăn sạch ngay cả xương cốt cũng không chừa!
“Y Cách, ta đói bụng.” Tìm một vị trí thoải mái trong lòng thú nhân tựa vào, Bội Ân ngáp một cái, cơ thể mềm nhũn hệt như mèo con không xương.
“Lại đói?” Y Cách Tát Tư có chút giật mình, ngẩng đầu nhìn sắc trời, chỉ mới quá trưa một thời gian.
Y bước nhanh hơn, tuy trong lòng có chút khó hiểu nhưng vẫn ngoan ngoãn đi tìm thức ăn—— để bầu bạn chịu đói, đối với thú nhân mà nói chính là chuyện vô cùng mất mặt! Càng miễn bàn tới Y Cách Tát Tư còn là mãnh sư có lòng tự trọng rất lớn!
Nếu ngay cả bầu bạn cũng dưỡng không được thì tự sát đi cho rồi! Bất quá nói tới thì, Bội Ân gần nhất có phải càng lúc càng lười không a? Xem xét Bội Ân đã dựa vào lòng ngực mình, nhắm mắt ngủ say, Y Cách Tát Tư lại rất thích đối phương tiếp tục ‘lười’ như vậy.
Chiếu cố bầu bạn của mình đối với thú nhân mà nói chính là chuyện thiên kinh địa nghĩa, Y Cách Tát Tư rất muốn cứ vậy mà sủng Bội Ân, chỉ cần có thể ở cùng một chỗ với Bội Ân, y có thể vui vẻ chịu đựng.
…
Ngủ một giấc liền ngủ cả buổi sáng lẫn buổi trưa, Bội Ân bị cơn đói đánh thức.
Cậu dụi dụi mắt ngồi dậy, Y Cách Tát Tư không ở, đại khái chắc có chuyện gì nên rời đi. Sờ sờ cái bụng đói đang kêu càu nhàu, Bội Ân đột nhiên nhận ra có chút không thích hợp.
Từ lúc nào cậu trở nên ‘lười’ như vậy?—— cơ thể giống như bị rút hết sức lực, mềm nhũn không muốn làm gì; tinh thần cũng dần dần trở nên uể oải. Tuy tình huống này chỉ ngẫu nhiên mới xuất hiện, trước mắt cũng không quá rõ ràng, nhưng Bội Ân vẫn nhạy bén nhận ra.
Chẳng lẽ bị thượng một lần đã hao phí quá nhiều tinh lực, vẫn chưa khôi phục lại sao? Lắc lắc đầu, Bội Ân chỉ có thể dùng nguyên nhân này để giải thích giai đoạn khác thường này. Cậu nhìn xung quanh, phát hiện mình đang ở trên đỉnh một đại thụ xum xuê. Quả thật là tác phong mãnh sư, thích ở chỗ cao.
Không bao lâu, Y Cách Tát Tư ôm một đống hoa quả tươi mới ngon miệng bay trở về.
“Tỉnh?” Buông thức ăn, Y Cách Tát Tư đưa tay ôm Bội Ân ngồi lên đùi mình: “Đến ăn chút gì đi, ngươi thật có năng lực ngủ a.”
Ha hả cười khan vài tiếng, Bội Ân liếc nhìn đống hoa quả bên cạnh: “Chỉ có vậy sao? Chính là ta muốn ăn thịt.” Cậu hiện giờ không có thịt là không vui, Bội Ân hoài nghi mình sắp thành động vật ăn thịt rồi.
“Phụ cận có hùng tộc, ta không muốn kinh động bọn họ.” Y Cách Tát Tư thản nhiên giải thích, sau đó lấy một quả có mùi hương mê người nhét vào lòng Bội Ân.
“Ăn tạm đi, chờ buổi tối ta lại đi săn.”
Được rồi. Nhìn nhìn quả thực không biết tên đang cầm trong tay, Bội Ân há mồm cắn một ngụm, hương vị cũng không tệ lắm. Cậu vừa ăn vừa hỏi, theo miệng Y Cách Tát Tư tìm hiểu tình huống khu rừng này.
“Ngươi nói phụ cận có hùng tộc, chẳng lẽ là hùng nhân đi săn thú?” Thú nhân luôn phân chia khu vực săn bắn cố định trong lãnh địa của mình, có lẽ bộ lạc hùng tộc cũng không ngoại lệ.
“Không phải, chỉ là một đám giống cái.” Cuối cùng, Y Cách Tát Tư lại bộ sung thêm một câu: “Trên người bọn họ có mùi hùng.”
“Giống cái? Thấy ở đâu?”
Không biết có phải Bội Ân ảo giác hay không, cậu tựa hồ thấy một mạt đỏ sậm khả nghi trên mặt Y Cách Tát Tư.
“Chính là…” Y Cách Tát Tư hơi quay đầu đi, có vẻ có chút không được tự nhiên cùng xấu hổ: “Chính là… ở bên hồ nước.”
“Nga?” Âm cuối nhướng cao, Bội Ân hơi nheo mắt, gương mặt lập tức áp sát mặt Y Cách Tát Tư: “Hồ nước? Bọn họ đang làm gì nga?”
“…”
“Ta đoán thử xem… ngươi nhìn lén bọn họ tắm?”
“Ta không!”
Y Cách Tát Tư gấp tới độ suýt chút nữa nhảy dựng lên, căng cuống họng rống to, trừng mắt, gương mặt tuấn tú đỏ bừng, nhìn thế nào cũng thấy đáng yêu.
“Ta chỉ là nghe thấy bọn họ hình như nhắc tới mãnh sư, ta mới… ta không phải cố ý muốn xem…” Y Cách Tát Tư nhỏ giọng lầm bầm, y thật sự không muốn xem đám giống cái kia! Trước kia nhiều năm như vậy y vẫn luôn có một người, hiện giờ có Bội Ân thì lại càng không thèm liếc mắt tới những người khác lấy một cái.
“Phải không?” Tròng mắt Bội Ân đảo tròn: “Kia bọn họ nói mãnh sư gì?”
“Chỉ nhắc tới một chút, hình như nói vài năm trước có mãnh sư xâm nhập bộ lạc hùng tộc.” Y Cách Tát Tư cười khổ, này giống như những lời đồn trước kia y nghe thấy. Cho dù mãnh sư từng xuất hiện ở bộ lạc hùng tộc, nhưng đã nhiều năm như vậy biết tìm kiếm ở đâu? Ngay cả chút manh mối cũng không còn.
“Nếu từng xuất hiện, hẳn sẽ lưu lại manh mối.”
Nhìn vẻ mặt cười cười giảo hoạt của Bội Ân, Y Cách Tát Tư thầm có dự cảm bất hảo: “Ngươi muốn làm gì?”
“Đương nhiên là trực tiếp đến hỏi nga.”
“Không được!”
“Vì cái gì?”
“Rất nguy hiểm, lỡ như bị hùng tộc…”
“Y Cách ngu ngốc, đều là giống cái có gì nguy hiểm.” Liếc nhìn bầu bạn đang đỏ mặt tía tai, Bội Ân mềm mại dựa vào lòng ngực y: “Chỉ cần không kinh động hùng nhân là được. Chúng ta có thể giả bộ như người lữ hành đi ngang qua rừng rậm Ấn Gia. Giống cái không thể so với thú nhân, bọn họ sẽ không phát hiện.”
“Chính là…”
“Nếu ngươi không yên tâm có thể đi cùng ta a, vừa lúc ngươi là ‘giống đực’ của ta.”
“Ta chính là mãnh sư!” Y Cách Tát Tư ảo não gầm nhẹ, người thường nhìn tới y không biết sẽ bị dọa thế nào nữa!
“Không biến hình thì nhóm giống cái không nhìn ra đâu.” Bội Ân cười tủm tỉm kéo cánh Y Cách Tát Tư: “Giả làm ưng nhân không phải được rồi sao. Ưng tộc vài năm nay thanh danh cũng không tồi, ít nhất cũng không gây khủng hoảng.”
“Này…” Y Cách Tát Tư cắn răng suy nghĩ một hồi, cuối cùng vẫn gật đầu đồng ý. Lâu lắm rồi, y vẫn luôn một mực tìm kiếm tung tích đồng bạn—— ngày qua ngày, năm qua năm, điều này nghiễm nhiên đã trở thành một loại trách nhiệm của y, nhưng mặc kệ cố gắng tìm kiếm thế nào, cuối cùng vẫn chỉ là thất bại.
Trên phiến đại lục rộng lớn này, thật sự còn mãnh sư sao?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...