Thú Nhân Tinh Cầu

Sáng sớm hôm sau, Nặc Á cùng Tát Khắc lập tức xuất phát tới rừng rậm tử vong.

Trước khi đi, Nặc Á đã giao Lạc cho Tát Lan Tạp cùng Sâm. Tiểu thú bảo bảo tựa hồ cảm thấy được gì đó, từ buổi tối đã bắt đầu khóc nháo, suốt một đêm không chịu ngủ, bàn tay nhỏ bé túm chặt góc áo Nặc Á không chịu buông.

Tuy trong lòng vạn phần không muốn nhưng Nặc Á vẫn nén lòng chia lìa với bảo bảo. Cậu hiểu chuyến trở về lần này phi thường nguy hiểm, tuyệt đối không thể mang Lạc theo. Lỡ như cậu gặp phải bất trắc gì, tin rằng Sâm cùng tộc nhân sẽ hảo hảo chăm sóc Lạc lớn lên.

Sau khi nói lời từ biệt, Nặc Á theo Tát Khắc rời đi. Phía sau không ngừng truyền tới tiếng kêu la thảm thiết của tiểu thú bảo bảo, Nặc Á quyết tâm không quay đầu lại, cậu biết chỉ cần mềm lòng một chút thôi thì quyết định thật vất vã mới làm ra sẽ lập tức hỏng mất.

Lạc… thực xin lỗi, hãy tha thứ cho sự ích kỷ của ta.



Tình huống ngọn núi so với tưởng tượng còn nghiêm trọng hơn. May mắn trước đó có bọn Đặc Lâm dò đường nên bọn họ cũng tránh được việc lãng phí thời gian. Nhưng mặc dù vậy trên đường vẫn bị cây cối gãy đổ cùng núi đá sụp lở cản đường.

Tát Khắc dọc theo đường đi đều vô cùng cẩn thận, ngọn núi sau khi bị động đất có thể thấy rất nhiều động vật bị thương cùng đám dã thú thừa cơ xuất động săn mồi. May mắn đều là các loại mãnh thú nhỏ, vừa nghe thấy tiếng gào rống uy hiếp của Tát Khắc thì không dám tiến tới công kích.

Sau vài ngày chạy đi, Tát Khắc mơ hồ cảm thấy có chút không thích hợp, cứ cảm thấy phía sau hình như có thứ gì đó chạy theo bọn họ. Tát Khắc cũng không xác định lắm, sau cơn động đất, rừng rậm, đất đai, con sông, thậm chí là dòng khí cũng bắt đầu biến đổi, đối với cảm quan nhạy bén của thú nhân tạo thành một ít ảnh hưởng.

Xác định đối phương cũng không có ác ý công kích, Tát Khắc dựa theo kế hoạch tiếp tục xuống núi, nhưng vẫn âm thầm đề phòng ‘vị khách không mời mà tới’ ở phía sau.

Ban đêm, đốt một ngọn lửa lại ấm áp sưởi ấm.

Vận khí tốt lắm, mấy hôm nay Tát Khắc cuối cùng cũng bắt được một con vật còn sống. Hắn thuần thục lột da con mồi đặt lên kệ nướng, sau đó im lặng ngồi bên cạnh đống lửa, trong đầu lại ẩn ẩn lo lắng cho bộ tộc. Sau trận động đất, rất nhiều động vật đều trốn sâu vào trong núi rừng, hiện giờ lại đang là mùa dự trữ lương thực, bộ tộc khuê báo có thể bình yên vượt qua cửa ải khó khăn này không? Bọn Sâm hẳn là không thành vấn đề đi.

“Tát Khắc, suy nghĩ gì đó?” Nặc Á nhìn ra Tát Khắc đang lo âu, nhẹ nhàng hỏi.

“Không có gì.” Lắc đầu, Tát Khắc đưa tay lật thức ăn, mỡ béo nhiễu xuống đống lửa phát ra tiếng xèo xèo, không khí nhất thời tràn ngập mùi thơm ngào ngạt mê người.


“Thơm quá…” Nặc Á xoa xoa bụng, dọc theo đường đi bọn họ chỉ toàn gặm thịt khô nhạt nhẽo vô vị, đã lâu không được ăn ngon một bữa.

“Suỵt──”

Đột nhiên Tát Khắc ra hiệu im lặng, Nặc Á vội vàng ngậm miệng lại, thật cẩn thận nhích tới gần một hướng. Xung quanh là một mảnh tối đen, vô cùng im lặng, làm người ta không khỏi sinh ra cảm giác bất an.

Chẳng lẽ, có dã thú?

“Kỳ quái…” Tát Khắc nheo mắt lại, tầm mắt khóa chặt hướng một lùm cây, thì thào: “Ta còn tưởng là một đại gia khỏa! Nhưng nghe động tĩnh lại không quá giống, chẳng lẽ là tiểu thú lạc đường?”

Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, Tát Khắc vừa buông con mồi trong tay, đột nhiên bước nhanh về phía lùm cây xa xa, nhưng không đợi hắn triển khai hành động, tiểu hắc ảnh đã có động tác nhanh hơn, ‘sưu’ một tiếng mạnh mẽ vọt ra, lao thẳng tới món thịt nướng thơm ngào ngạt──

“Lạc──!”

Nặc Á sợ hãi kêu một tiếng, không dám tin nhìn tiểu thú màu đen trước mắt── tuy bẩn hề hề cùng gầy hẳn một vòng lớn, nhưng da lông đen thui này, tông mao vàng nhạt, cái đuôi này, rõ ràng chính là đứa con của cậu hiện giờ nên ngoan ngoãn ở bộ lạc mới đúng!

Tát Khắc hiển nhiên cũng bị dọa, liền tiến tới xách tiểu thú lên. Tiểu gia khỏa phỏng chừng rất đói bụng, ‘ngao ô’ nức nở cắn chặt chân lộc nướng không chịu buông.

“Trời ạ…” Tát Khắc nhịn không được đỡ trán rên rỉ, sau khi xác nhận chính xác là Lạc, bất đắc dĩ ném tiểu gia khỏa vào lòng Nặc Á.

“Lạc!” Nặc Á vội vàng ôm lấy đứa con tỉ mỉ kiểm tra một phen, thấy tiểu thú không thiếu tay thiếu chân, trừ bỏ gầy hẳn một vòng thì vẫn rất khỏe mạnh, trái tim treo cao vì hoảng sợ mới thả lỏng. Sau đó là một trận lửa giận vô danh bùng lên trong lòng──

“Ai cho phép ngươi chạy tới đây!” Nặc Á tức muốn chết, giơ bàn tay đánh vào cái mông tròn vo của tiểu gia khỏa một trận.

“Ngao ô── ô… Ô ô ô…” Tiểu thú ủy khuất kêu la, ánh mắt xanh biếc đáng thương hề hề nhìn Nặc Á. Ô ô ô, bé thật oan ức a, vì sao mẫu thân bỏ bé lại đi một mình chứ.

“Ai… ngươi!” Nhìn đứa con làm người ta vừa yêu vừa hận ở trước mắt, cơn giận của Nặc Á cũng dần tiêu tan. Cậu hiểu Lạc không muốn bị bỏ lại nên mới một đường đuổi theo bọn họ. Tiểu gia khỏa này mới lớn bao nhiêu a, không biết làm thế nào chạy đi được. Nhìn dáng vẻ của bé con hẳn trên đường cũng ăn không ít đau khổ, nếu không phải bị Tát Khắc phát hiện đúng lúc… Nặc Á thật không dám nghĩ tiếp nữa.


Ai, hiện giờ phải làm sao đây!

Nặc Á u sầu, nhìn Tát Khắc cũng đồng dạng nhăn mi nhíu mày. Tiểu gia khỏa này không có chút ý thức nguy hiểm, ‘phì phò phì phò’ ôm chân lộc nướng ăn tới quên cả trời đất.

“Tát Khắc, trước đưa Lạc trở về đi?”

“Không được, nếu vậy sẽ lãng phí rất nhiều thời gian, ngươi quên chúng ta phải trở về trước mùa đông sao?”

“Thế làm sao bây giờ?” Nặc Á khổ sở, trong lòng loạn thành một đoàn.

“Không có biện pháp, đành phải mang Lạc đi cùng thôi.”

“Cái gì!” Mở to hai mắt, Nặc Á theo bản năng ôm chặt tiểu thú bảo bảo trong lòng. Lạc còn nhỏ như vậy, trên đường lại có bao nhiêu nguy hiểm, sao cậu an tâm được!

Tát Khắc cũng không có cách nào, buông tay: “Muốn trở về hay tiếp tục đi tới, ngươi tự chọn lựa đi.”

“Ta…” Nặc Á hít sâu một hơi, nhìn tiểu gia khỏa vô tội trong lòng, nội tâm kịch liệt tranh đấu một phen, cuối cùng khẽ cắn môi quyết định.

“Tiếp tục đi.” Không tìm được Phạm, cậu sẽ không chết tâm.



Sau khi gặp phải việc bất ngờ này, ba người một đường hữu kinh vô hiểm chạy tới bên ngoài rừng rậm.

Tình huống giống như lời Đặc Lâm, rừng rậm bị tàn phá rất nghiêm trọng── khắp nơi đều là những khe nứt do cơn địa chấn để lại, cây cối bị nhổ bật gốc ngã chồng chất lên nhau, còn có rất nhiều thi thể động vật phơi xác dưới ánh mặt trời, giờ phút này rừng rậm tử vong quả thật giống hệt một bãi tha ma, mai táng đủ loại sinh linh!


“Thực không xong… trời lại sắp mưa rồi.” Tát Khắc ngẩng đầu, không trung là một mảng mây đen ngòm, dự báo một trận thời tiết ác liệt sắp ập tới.

Bộ dáng Nặc Á có chút kì quái, từ một khắc bước vào rừng rậm, cả người cậu dường như bị đóng đinh, ngơ ngác đứng một chỗ không nhúc nhích.

“Nặc Á, ngươi không sao chứ?” Tát Khắc bước tới, giữ chặt đối phương.

“Không…” Nặc Á lắc đầu, dần dần khôi phục tinh thần. Nháy mắt vừa nãy, trong đầu cậu xuất hiện rất nhiều hình ảnh, cả người đều chấn động, những kí ức đã quên lục đục quay trở lại…

“Tát Khắc, ta tựa hồ nhớ ra một việc…” Cậu đưa tay tự ôm chặt chính mình, âm thanh vì quá kích động mà không ngừng run rẩy: “Ta nhớ được tình cảnh lần đầu tiên gặp Phạm…” Tuy không phải kí ức tốt đẹp gì nhưng lại làm cậu vô cùng xúc động.

“Ngươi… nhớ lại?” Tát Khắc có chút giật mình, tiện đà đăm chiêu nhìn Nặc Á── rừng rậm tử vong quả nhiên không đơn giản, nơi này rốt cuộc còn che dấu bao nhiêu bí mật!

“Quên đi, phải tìm nơi an toàn. chúng ta tìm một chỗ trú tạm, phỏng chừng thời tiết sắp thay đổi.”

“Ta nhớ… bên kia có một sơn động.” Nặc Á chỉ về hướng đông, kí ức biến mất dần dần rõ ràng hơn, cậu nhớ mình cùng Phạm từng ở cạnh nhau trong rừng rậm tử vong một đoạn thời gian.

“Tốt lắm, đêm nay chúng ta trú tạm ở đó.”



Rất nhanh, Nặc Á dựa vào kí ức tìm được sơn động. Khoảnh khắc bước vào trong động, Nặc Á có chút thất vọng, bởi vì bộ dáng sơn động có vẻ đã lâu không có ai ở.

Phạm cũng không ở trong này.

“Đừng nản chí.” Tát Khắc nhìn ra sự mất mát của cậu, ôn nhu an ủi: “Chúng ta còn thời gian, sẽ tìm được Phạm mà.”

Nặc Á gật gật đầu, mệt mỏi nhắm mắt lại, trong đầu tinh tế hồi tưởng lại khoảng thời gian ở cùng Phạm, ngọt ngào có, thống khổ có… Mặc dù một phần kí ức đã trở lại, nhưng đầu óc vẫn trống rỗng một phần lớn.

Chỉ có tiểu Lạc không hề phiền não chút nào, bé con nhảy tới nhảy lui, tò mò thăm dò sơn động. Cũng không biết bé kéo một tấm thảm da cũ từ đâu, lúc này đang duỗi tứ chi, vui vẻ lăn tới lăn lui trên mặt đất, thỉnh thoảng còn phát ra tiếng kêu la hưng phấn.

“Lạc, im lặng nào.” Nặc Á bất đắc dĩ ôm lấy đứa con, tiểu gia khỏa hôm nay có chút kì quái, quá hưng phấn. Thú nhân bình thường tiến vào rừng rậm tử vong luôn bị bầu không khí khủng bố nơi này dọa hoảng, tiểu gia khỏa này lại tương phản, chẳng lẽ thật sự là phụ tử thiên tính?


Tiểu gia khỏa thè lưỡi, im lặng nằm úp sấp trên tấm thảm, đôi mắt to vẫn như cũ không an phận nhìn nhìn khắp nơi.

Không bao lâu, từ xa xa đột nhiên truyền tới một tiếng rống quái dị… Giống như tiếng gào khóc thống khổ, trong ban đêm yên tĩnh có vẻ đặc biệt quỷ dị.

Tát Khắc lập tức đứng dậy dập tắt đống lửa, đến bên cửa động cẩn thận đề phòng.

“….xảy ra chuyện gì?” Nặc Á cũng bị tiếng kêu thê lương kia dọa hoảng, cậu ôm chặt đứa con vào lòng.

“Không rõ, có chút không thích hợp.” Tát Khắc nhíu mày trầm tư, quyết định ra ngoài điều tra một chút.” Các ngươi ở yên trong động đừng đi đâu, ta lập tức trở lại.”

“Tát Khắc!” Nặc Á gọi hắn, trong lòng ẩn ẩn có chút bất an: “Cẩn thận một chút.”

Gật đầu, thú nhân nháy mắt biến hóa thành hình thú, yên lặng lủi sâu vào rừng rậm──



Trong bóng tối, thời gian từng giây từng phút trôi qua── đêm, đã rất khuya.

Gió đêm gào thét, không biết từ khi nào bắt đầu trở nên mạnh mẽ, gió thổi mạnh bạo như trâu rừng, rừng rậm theo sự càn quét của nó mà rung động, xào xạc!

Gió cuốn cát đập vào vách động, phát ra tiếng vang sàn sạt sàn sạt. Nặc Á mơ mơ màng màng đang ngủ bị trận gió rét đột nhiên ập tới đánh thức, buồn ngủ cũng biến đi hơn phân nửa.

Nặc Á dụi dụi mắt, kinh ngạc phát hiện tiểu thú thích ngủ nhất, giờ phút này đang mở to đôi mắt, đừng sừng sững chăm chú nhìn cửa sơn động.

“Ngươi đang… gác đêm?”

Nặc Á suýt chút nữa bật cười thành tiếng, thật muốn kéo đứa con vào lòng hảo hảo yêu thương một phen. Nhưng ngay giây tiếp theo, cậu cảm giác được Lạc đang khẩn trương cùng bất an──

Tiểu gia khỏa căng cứng cơ thể, cổ họng phát ra tiếng gầm gừ dọa nạt. Bé con đè thấp chi trước bày ra tư thế tiến công, nhếch môi, nhe ra răng nanh sắc bén──

Hoàn Chương 34.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui