“Ngươi nói gì?!” Âm thanh phẫn nộ tựa như tiếng sấm rền vang, chấn kinh mọi người.
“Ta phải trở về, ta muốn tìm Phạm.” Nặc Á siết chặt nắm tay, bình tĩnh lặp lại, không chút sợ hãi nhìn thẳng ánh mắt như sắp ăn thịt người của Sâm.
“Ngươi điên rồi! Ngươi sao có thể trở về đó? Lạc làm sao?”
“Ta sẽ tìm người chăm sóc Lạc! Ta──”
“Ta không đồng ý!” Sâm gầm lên giận dữ, đánh gảy lời Nặc Á, sắc mặt âm trầm như phủ một tầng mây đen: “Ta sẽ không cho ngươi đi! Đặc Lâm nói ngươi cũng nghe rồi, rừng rậm bị phá hư nghiêm trọng đến mức nào không ai rõ, hiện giờ trở lại đó căn bản là đi tìm chết!”
“Cho dù là vậy ta cũng muốn trở về!”
“Nặc Á!”
Sâm túm mạnh bả vai gầy yếu của đối phương, khí thế vô cùng mãnh liệt cứ như hận không thể bổ đôi đầu đối phương ra, nhìn xem rốt cuộc bên trong chứa thứ gì.
“Ngươi rốt cuộc nghĩ gì vậy! Hiện giờ trở về rất nguy hiểm ngươi có hiểu không hả! Cho dù không lo lắng cho chính ngươi thì ngươi cũng phải nghĩ cho Lạc một chút──”
Sâm chỉ tiểu gia khỏa vô tội trong lòng Ngải Nhĩ, lớn tiếng chất vấn Nặc Á.
Lúc Nặc Á nói phải trở về, bảo bảo đã tỉnh lại, bé như có thể cảm nhận được bi thương cùng kiên quyết của mẫu thân, không khóc cũng không nháo, giờ phút này chỉ cắn chặt môi dưới, dùng ánh mắt lo lắng nhìn mẫu thân.
“Ta…”
Nặc Á chậm rãi lui ra sau vài bước, không thể cũng không dám nhìn thẳng vào đôi mắt đứa nhỏ. Trong lòng cậu vừa chua xót vừa thống khổ, đôi chân run rẩy không thể đứng thẳng mà quỳ rạp xuống đất.
“Ta biết… ta đều biết.. chính là ta thật sự không thể nhẫn nại được nữa…” Thực xin lỗi, cậu thực có lỗi với đứa nhỏ, chính là nổi khổ trong lòng cậu có ai hiểu được.
“Chỉ cần nghĩ tới… Phạm hiện giờ sống chết không rõ! Ta, ta liền… vì sao… vì sao rõ ràng không nhớ được, nhưng lòng ta vẫn đau quá. Ta thực hận, ta thực hận chính mình vì sao lại quên y!”
“Ta thật sự không có cách nào… không có cách nào a… Sâm, van cầu ngươi để ta đi đi! Ta chỉ muốn biết Phạm có bình an hay không… ta… ta thích y a! Ta yêu Phạm a… Ô ô…” Hóa ra, hóa ra trái tim cậu nhớ rất rõ đối phương── nhớ thật sâu phần tình cảm chân thành kia! Trái tim cậu căn bản không quên Phạm!
Nặc Á quỳ rạp trên mặt đất, cực kì bi ai khóc lóc cầu xin, tình cảm chân thành của cậu làm Sâm cùng tất cả tộc nhân đều xúc động, thậm chí có vài giống cái xoay mặt đi lén lau nước mắt.
“…cho dù ngươi nói thế nào, ta cũng không để ngươi đi.” Sâm siết chặt nắm tay, khẩu khí thoáng dịu đi. Hắn nhíu mi, thái độ vẫn thực kiên quyết, cho dù biết Nặc Á sẽ vì vậy mà khổ sở thương tâm, nhưng hắn tuyệt đối sẽ không để Nặc Á gặp nguy hiểm!
“Ta sẽ phái người thăm dò tình huống rừng rậm tử vong. Vì Lạc, ngươi cứ an tâm ở lại bộ lạc đi, đứa nhỏ không thể không có ngươi.”
“Không!”
Khóc lóc lắc đầu, tầm mắt quay qua ánh mắt rưng rưng kinh hoảng của tiểu thú bảo bảo, trái tim Nặc Á lại co rút đau đớn, chính là nhớ tới tình huống sinh tử không rõ của Phạm, cậu lại kiên định: “Sâm, ta biết ngươi cùng tộc nhân luôn thương ta, vô luận ta yêu cầu gì, ngươi cũng thỏa mãn ta, ta hiện giờ không cầu gì cả, chỉ cầu ngươi để ta trở về một lần! Ta chỉ muốn biết Phạm có bình an hay không thôi!”
“Không có khả năng! Nặc Á, cái gì ta cũng có thể đáp ứng, chỉ điều này là không được!”
“Vì sao a! Sâm, ta chỉ muốn trở về một lần, ta chỉ muốn biết tình huống của Phạm.”
“Chở trong bộ lạc cũng vậy không phải sao!” Sâm phẫn nộ rống to, sắc mặt có chút xanh mét. Hắn nhắm mắt lại hít sâu vài hơi: “Ta sẽ tự mình trở về tìm Phạm, chuyện này đừng nói nữa.”
“Tộc trưởng!”
“Tộc trưởng, ngươi không thể──”
“Tộc trưởng không thể, rất nguy hiểm!”
Tộc nhân đều tiến lên khuyên can Sâm, tình huống rừng rậm tử vong nghiêm trọng thế nào không ai biết, Sâm thân là tộc trưởng càng không thể tự tiến vào nguy hiểm, cả bộ tộc đều cần hắn.
“Ta đã quyết định.” Âm thanh âm trầm dọa lui nhóm tộc nhân vây quanh, Sâm quét mắt nhìn Nặc Á còn đang sững sờ, cảm thấy không khỏi có chút chua xót: “Ta sẽ tự mình đi tìm Phạm, ngươi không cần lo lắng!”
“Sâm── không thể!” Nặc Á lo lắng quát to: “Ngươi không thể đi, ngươi là tộc trưởng không thể mạo hiểm a!”
“Ta cũng không thể để ngươi đi mạo hiểm!”
“Sâm… ta biết ngươi một mực suy nghĩ cho ta, một mực yên lặng chiếu cố ta. Trên thế giới này, trừ bỏ ca ca, chỉ có ngươi cùng bọn Tát Khắc đối xử với ta tốt nhất.” Nặc Á nghẹn ngào cúi đầu khóc, nước mắt lướt qua gương mặt tái nhợt tràn ngập tuyệt vọng làm người ta không đành lòng nhìn thấy.
“Không chỉ riêng ta, ngươi còn có tộc nhân, còn có đồng bạn, còn có rất nhiều người. Còn Phạm thì sao… y chỉ có hai bàn tay trắng… Ta vẫn còn một chút kí ức… Ta biết, Phạm trừ bỏ ta thì không còn gì nữa…” Nặc Á vừa nói, vừa chậm rãi đứng thẳng lên.
“Vì thế ta nhất định phải tự mình trở về, ai cũng không thể ngăn cản ta.” Lưng Nặc Á ưỡn thẳng, cổ họng nhỏ bé khẽ rung động, đôi mắt đen láy trong suốt nhìn thẳng Sâm đang phẫn nộ.
Ánh mắt kiên nghị toát ra một mạt kiên quyết, nháy mắt túm lấy trái tim mọi người. Nhất thời ai cũng không lên tiếng, bầu không khí trầm thấp áp lực vây quanh quảng trường.
“Sâm, để Nặc Á đi đi.” Trong đám người truyền tới một trận xôn xao, Tát Khắc, Lạc Y Đức cùng nhóm nguyên lão đều đứng dậy.
“Tát Khắc, sao cả ngươi cũng…?” Sâm không hiểu được, hắn nhíu chặt mày, ánh mắt sắc bén như dao đảo qua những người trước mặt. Mọi người rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Chẳng lẽ không biết bên ngoài có bao nhiêu nguy hiểm sao!
Tát Khắc thở dài, tiến tới nhẹ nhàng nâng Nặc Á dậy, hắn rất hiểu Nặc Á, đứa nhỏ này quật cường hệt như ca ca nó, ai cũng không khuyên được, cũng không ngăn cản được. Huống chi hắn có thể hiểu được nổi khổ sở trong lòng Nặc Á, năm đó lúc Lạc gặp chuyện không may, hắn cơ hồ không còn động lực để sống… Nếu không phải thân là tộc trưởng, phải gánh vác trách nhiệm của cả bộ tộc trên vai, hắn đã sớm từ bỏ hết thảy để đi theo bầu bạn…
Nắm chặt tay Nặc Á, cảm giác bàn tay trong tay mình lạnh như băng, Tát Khắc trong lòng khổ sở một trận. Có tình cảm trói buộc con người mới có thể sống sót, không ai nguyện ý rời khỏi bầu bạn yêu thương. Phạm như thế, mà Nặc Á cũng như thế…
Tát Khắc ngẩng đầu đội mặt với Sâm, trong lòng đã có quyết định.
“Ta mang Nặc Á trở về, ta sẽ cam đoan Nặc Á an toàn.” Cho dù trả giá bằng sinh mệnh của mình, Tát Khắc thầm thề trong lòng. Này không chỉ vì lúc trước đáp ứng với Lạc sẽ chăm sóc Nặc Á, mà vì hắn đã sớm xem đứa nhỏ làm người ta yêu thương này như đệ đệ ruột của mình!
Lời vừa nói ra khỏi miệng, mọi người xung quanh đều biến sắc, ánh mắt chuyển qua nhìn Tát Khắc. Nặc Á cũng bị hoảng sợ, ngây ngốc nhìn gương mặt cương nghị nghiêng nghiêng của đối phương mà nói không nên lời.
“Tát Khắc, sao ngay cả ngươi cũng…” Sâm đỡ trán, mu bàn tay nổi gân xanh, cố nén không để cơn giận bùng phát.
“Sâm, ta biết mình đang làm gì. Ta có chừng mực, sẽ không mạo hiểm xâm nhập rừng rậm tử vong.” Tát Khắc cùi đầu liếc mắt nhìn Nặc Á một cái, tiếp tục nói: “Trước khi mùa đông bắt đầu ta sẽ dẫn Nặc Á trở về, mặc kệ có tìm được Phạm hay không, ta đáp ứng ngươi trước khi mùa đông bắt đầu nhất định sẽ trở về.”
“Ngươi đã quyết định?”
“Đúng vậy, ngươi hẳn rõ ràng. Ta đã quyết định thì sẽ không dễ dàng sửa đổi.”
“Chết tiệt! Cả đám các ngươi đều──” Sâm phát ra một tiếng gầm giận dữ, há mồm thở hổn hển! Qua một hồi lâu, cảm xúc kịch liệt cuồn cuộn trong lòng mới thoáng bình phục lại. Hắn siết chặt cơ thể, lồng ngực vẫn như trước phập phồng không ngừng.
“Các ngươi… chết tiệt, hảo hảo tự chiếu cố bản thân! Đáng giận──”
Nóng nảy bỏ lại một câu, Sâm như một trận gió lao ra khỏi quảng trường. Tộc nhân bên người hắn xoay mặt nhìn nhau, một lát sau vội vàng đuổi theo.
Nặc Á ngơ ngác đứng ở đó── Sâm đáp ứng rồi? Thật sự đồng ý để cậu quay về?
Hồi lâu sau, trên mặt truyền tới một trận lạnh lẽo… Nặc Á lúc này mới phát hiện mình vừa khóc, nước mắt vô thức thấm ướt cả gương mặt…
Nặc Á bụm miệng, tiếng thổn thức khe khẽ vì vui sướng nhịn không được bật ra… Thật tốt quá, Phạm, ta sắp tới tìm ngươi rồi, sắp rồi…
Ngươi ngàn vạn lần không thể xảy ra chuyện, nhất định phải chờ ta!
Hoàn Chương 33.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...