Hắn cũng đọc vô số truyện người hóa thú, có nhiều giả thuyết cho rằng họ sống ở rừng rậm nhiệt đới nào đó, bên trong những kết giới, nơi con người không thể vào được.Có truyện lại nói rằng họ sống trên những hành tinh nguyên sinh chưa phát triển khoa học kỹ thuật.Hắn rùng mình, ao ước giả thuyết thứ nhất thành hiện thực, bởi vì như thế hắn mới có chút hi vọng vẫn đang đứng cùng một hành tinh với người nhà mình.Hắn rất thương ba mẹ, cái viễn cảnh cách họ cả một khoảng mênh mông vũ trụ, không bao giờ được gặp lại khiến hắn khó chịu.Nhìn cậu bé dễ thỏa mãn, vui vẻ ăn thịt thỏ, Thạc Diên quyết định phải hỏi xem đây là đâu.
Muốn hỏi, hắn phải học ngôn ngữ của cậu bé.Buổi tối hôm đó, họ ông nói gà bà nói vịt đến gần nửa đêm, Thạc Diên biết được cậu bé tên là Dĩ Dĩ.Hắn uốn gãy lưỡi mới đọc đúng tên cậu nên quyết định gọi tiểu Dĩ cho nhanh.Hắn học cách gọi tên những đồ vật trong nhà, các bộ phận trên cơ thể.
Tiểu Dĩ hứng thú bừng bừng mà dạy cho hắn, cười không thấy mắt đâu.Ngày hôm sau, tiểu Dĩ đi đâu, làm gì, Thạc Diên đi theo đó.
Tiểu Dĩ đụng vào thứ gì sẽ nói tên thứ đó, làm việc gì sẽ miêu tả thành lời.
Thạc Diên đi theo sau học.
Hắn dụng tâm, nhớ rất nhanh.Cả buổi sáng Tiểu Dĩ chỉ loanh quanh trong khu rừng gần nhà, hái rau dại, quả dại, nhặt quả này khác rụng trên đất, thăm một vài cái bẫy, không thấy cậu đi săn.Trong bẫy không có thú.Thạc Diên nhìn phản ứng của tiểu Dĩ thì đoán được lũ thú nhỏ quanh khu này đã học được cách tránh bẫy, không dễ bắt.
Hình như tiểu Dĩ không biết săn thú, mấy con thỏ sột soạt trong bụi cây xa xa nhưng cậu cũng không nghe thấy.
Có thể tai tiểu Dĩ không thính như tai Thạc Diên.Ngày hôm qua ăn thịt thỏ, sáng nay ăn cháo không, trưa hẳn sẽ lại ăn thịt thỏ, Thạc Diên phớt lờ tiếng sột soạt trong bụi, đi theo tiểu Dĩ nhặt một loại trái cây to như trái dừa, vỏ màu trắng, rụng dưới đất.Chỉ có hai quả rụng, số còn lại mọc tít trên cao, thân cây này thẳng tắp, cao mười mấy mét, tiểu Dĩ không trèo nổi, đứng bên dưới ao ước nhìn lên.Thạc Diên đẩy cậu tránh ra xa khỏi tán cây, co chân đạp vào thân cây rồi bỏ chạy.Thân cây rung lên bần bật, trái rụng xuống rào rào.Tiểu Dĩ tròn mắt nhìn, sau đó nhảy cẫng lên chạy tới nhặt, bỏ đầy gùi.
Vì trái rất lớn, gùi cũng chẳng đựng được bao nhiêu, tiểu Dĩ có vẻ yếu, cõng bốn trái đã khom lưng xuống.Thạc Diên tìm dây leo, buộc cuống từng trái lại, xâu thành một xâu dài vác lên vai mang về.Tiểu Dĩ vui mừng nhảy nhót xung quanh.Cậu không thể leo lên cây hái, lại yếu không lay rụng được, chỉ có thể nhặt những trái tự rụng bên dưới.
Thạc Diên đạp cho nó một cước, trái chín rụng đầy đất, tiểu Dĩ đương nhiên vui vẻ tưng bừng.Họ đi ba chuyến mới khuân hết trái đã rụng về nhà, chất thành đống trong căn phòng bên cạnh bếp mà Thạc Diên đoán đó là cái kho.Tiểu Dĩ lấy một trái dùng dao đá hì hục bổ ra, Thạc Diên được một phen lác mắt.Bên trong quả này tràn đầy hạt gạo.Tôi là ai và đây là đâu?.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...