Khi hắn rơi xuống, quần áo, giày dép, ba lô, máy ảnh đều ở trên người.
Hắn có riêng một bộ thiết bị thu phát sóng, va đập mạnh như vậy nó đã phải phát tín hiệu cứu hộ oanh động cả quân đội rồi chứ.Cứ cho là quần áo bị cắt nát, ba lô và máy ảnh lăn mất, thế giày đâu?Hay có kẻ nào đó trong đội leo núi biết được hắn rơi xuống, cùng đồng đội đi tìm, thuổng hết đồ đạc rồi bỏ hắn lại.
Đôi giày rách hắn đi bán cũng được hàng đống tiền chưa nói đến những vật dụng trong ba lô như điện thoại, ví tiền, quần áo, thuốc, nước dinh dưỡng…Cũng không đúng.Trong khi hắn mất tích, vật dụng và thẻ của hắn mà bán ở bất cứ đâu cũng sẽ bị phát hiện ngay lập tức.
Ba mẹ, các anh chị vẫn sẽ điều trực thăng đi tìm, thậm chí tự mình tới.Tại sao hiện giờ không thấy?Không phải hắn rơi xuyên qua ruột hành tinh, sang phía bên kia đấy chứ?Ó… ó… ó…Một con quạ bay qua đầu.- Mình ngu thật.
Sao có thể rơi xuyên qua…Tiếng bước chân cậu bé vọng lại.
Thạc Diên không nhìn ra nhưng căn cứ và âm thanh đoán được cậu bé bê chậu vào bếp.
Vì có hai cái, cậu bé đi hai lần.Trong bếp vọng ra tiếng hát líu lo, dân ca gì Thạc Diên nghe không hiểu nhưng âm điệu rất hay.Chỉ một lát sau, mùi thịt nướng thơm lừng tỏa khắp bốn phía khiến hắn phải chồm dậy, lò dò đi vào bếp, bụng réo ầm ĩ.Con thỏ gần chục cân bị phanh làm bốn, trên lò nướng, một tảng thịt tổ bố bằng một phần tư còn treo lủng lẳng, nhỏ mỡ xèo xèo xuống củi.Nhìn miếng thịt, Thạc tiểu thiếu gia nước miếng chảy ròng ròng.Nội tạng thỏ cậu bé cũng lấy rất nhiều, tim, gan, ruột, mỡ bụng đủ cả, đều đã làm sạch.Quả tim được cắt ra ninh cháo.
Nồi cháo gạo hôm nay không có mùi kỳ lạ nữa nhưng mùi kỳ quái lại tỏa ra từ rổ rau tim tím nằm trong góc phòng.
Đến khi cậu bé định lấy rau đi rửa, Thạc Diên dứt khoát giật lấy, lắc đầu:- Hôi lắm.
Đừng nấu.Thấy cậu không hiểu, hắn bịt mũi, làm động tác nôn ọe.
Cậu bé liền hiểu, khua chân múa tay nói cái gì đó, lại làm động tác miêu tả dã thú.Thạc Diên lười chứ không ngu, hắn biết cậu đang nói: ăn cái này dù mùi hơi khó ngửi nhưng dã thú không dám đến gần.
Hắn cứ làm bộ không hiểu, dứt khoát ném cái rổ vào góc, không cho nấu.Cậu bé không làm thế nào được đành phải tìm rau khác bỏ vào cháo.Họ ngồi luôn ở bàn đá trong bếp ăn cơm trưa.Thịt có ướp muối, rất ngon.Bốn ngày chỉ húp súp loãng không có nửa miếng thịt, không ngon mới lạ.Cháo không bỏ rau kỳ quái kia, vị cũng rất tuyệt.Thạc Diên thấy cậu bé chỉ húp một bát tô cháo, ăn một miếng thịt bằng nắm tay là dừng.
Chỗ thịt còn lại trong sự kinh ngạc của hắn, toàn bộ vào bụng hắn.Từ khi nào sức ăn của hắn lại lớn như vậy? Sao cậu bé biết?Ăn thịt xong, cậu còn múc cho hắn một bát cháo đầy.
Thạc Diên nghĩ mình không ăn nổi nữa, ai dè, hắn húp một hơi hết sạch bát cháo, lúc này mới thấy no.Cậu bé cười tít mắt, mang bát đũa nồi đá đi rửa.Thạc phú tứ đại lười biếng đi ra bờ suối, chọn một tảng đá bằng phẳng nằm phơi bụng.
Nắng ấm dễ chịu, gió thổi hiu hiu, Thạc Diên dứt khoát đánh một giấc đến chiều..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...