Bàn tay này hẳn sẽ thành bóng ma tâm lý trong cuộc đời kênh kiệu 20 năm chân không chạm đất của hắn.Đời kị và đời cụ Thạc Diên là địa chủ hùng cứ một phương.
Đời ông bà nội ngoại hắn đều là tư sản.
Sang đến đời cha mẹ hắn cơ ngơi đã được liệt vào hàng ngũ đại tài phiệt của đất nước Cộng hòa nhân dân Hoa Long.Thạc Diên và 5 người anh chị em mình là đời thứ 4, được mệnh danh là thế hệ phú tứ đại vàng.Anh cả, anh hai thông thạo 8 thứ tiếng, kinh doanh chuỗi siêu thị, nhà hàng, buôn bán bất động sản, điều hành tập đoàn sản xuất cung ứng thiết bị y tế lừng lẫy cả nước, là những con sói hàng đầu trong lớp doanh nhân trẻ.Chị ba thông thạo 7 thứ tiếng, hoạt động trong quân đội, không rõ làm gì, đi về có xe bọc thép đưa đón, thỉnh thoảng được dùng trực thăng vận tải để đi chơi.Chị tư là thiên tài ngôn ngữ, 12 tuổi đã có thể sử dụng 10 thứ tiếng để đàm phán kinh doanh, hiện đang làm cho bộ ngoại giao.Anh năm thì khỏi nói.
IQ của ổng là con số mà một tên đầu óc ngu si, tứ chi phát triển như hắn không dám nhìn.Ba mẹ hắn là chủ của tập đoàn sản xuất ô tô, xe máy khổng lồ, có chi nhánh ở 29 quốc gia và vùng lãnh thổ.Từ khi sinh ra, số phận hắn đã định sẵn là một kẻ tới để được cưng chiều.Bao nhiêu ước mơ thuở thiếu thời của ba mẹ anh chị hắn còn dang dở đều ký thác cho hắn thực hiện.
Không những cơm bưng nước rót tận miệng, tay không chạm nước, chân không chạm đất, tuyệt đại thiếu gia đây còn không biết tiền là cái gì, có hình dạng như thế nào.
Tất cả đều là thẻ kim cương.Tuyệt đại thiếu gia chỉ dùng thẻ kim cương lúc này đang điên cuồng dùng cát và sỏi dưới suối để chà bàn tay dính cớt vẫn còn cảm giác ơn ớn.Chà tróc nửa tầng da, đỏ ửng cả tay, Thạc Diên lại điên cuồng chà chín tầng ghét mười tầng tế bào chết do bốn ngày không tắm tích tụ, vì phải tránh những miệng vết thương đang khép nên chà lâu ơi là lâu.Từng mảng từng mảng đen thui cứ thế lả tả rụng xuống bất chấp dưới hạ du của dòng suối có người lấy nước uống hay không.Thời tiết mùa thu se lạnh mấy hôm trước đã không còn, thay vào đó là cảm giác nóng nực như những ngày đầu hè.Cảm tạ chúa trời, nếu không thân thể ngọc ngà không bao giờ chịu khổ này sao chịu nổi cái lạnh của nước suối thu.Sột soạt.Có âm thanh của thứ gì đó trong bụi cỏ xa xa đằng kia.
Hắn mặc kệ.Bụng hắn réo ọc ọc… Hắn mặc kệ.Chà nửa tiếng mới tạm coi là sạch, hắn đuối sức, lảo đảo đi lên.Sột soạt.Thứ trong bụi cỏ xa xa không buông tha hắn, nó cứ sột soạt bên tai bực cả mình.Hắn nhặt một hòn sỏi lớn như nắm tay lên, nhấc chân ném một cú bóng chày tiêu chuẩn.Một tiếng bang vang lên, thứ sột soạt kia dính chưởng, hết sột soạt.Hắn cầm một cành cây khô tiến đến gần, vừa dắt chim đi dạo vắt vẻo vừa lẩm bẩm:- Mày trông chờ gì vào một thằng phú tứ đại bị nuông chiều từ bé? Tao cho mày hay, thứ gì quá cũng không tốt hen.
Tính tao vừa kiêu ngạo, vừa bất cần, vừa lạnh lẽo, vừa vô tình.
Chị tư bảo nếu tao không có cái mã, không có gia cảnh, không có thẻ đen, thẻ vàng, thẻ kim cương trong ví thì chó nó hít nha.
Mày sột soạt chọc tức tao, đừng trách tao xấu tính.Lấy gậy vạch lá cây ra, Thạc Diên thấy trong bụi có một con thú lông xù to gấp 5 lần con thỏ đang nằm hấp hối.
Viên đá táng trúng đầu nó, máu chảy ròng ròng.Lòng trắc ẩn thoáng qua đã bị tiếng réo ục ục từ bụng nhấn chìm.
Thạc Diên nhân đạo dùng cành khô tiễn sinh mệnh mong manh kia đi nhanh một chút, đỡ đau đớn, rồi kéo nó ra ngoài nhìn..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...