Thú Nhân Thiếu Gia Sinh Tồn Nơi Dị Thế


Thạc Diên rời khỏi cành cây đang ngồi, chạy về lãnh địa nhưng không vào nhà mà nằm trên tảng đá bên bờ suối chờ đợi.Đúng như hắn dự đoán, chỉ ít phút sau, Quang Hoắc và Bạt Sử chạy đến.Quang Hoắc lao qua ranh giới nước tiểu, nhảy lên tảng đá túm tay Thạc Diên, mếu máo:- Thạc Diên, chị La La bị bắt đi rồi… Làm thế nào bây giờ.

Một thằng khốn Huyết Lang Sư bắt...!Thạc Diên, làm thế nào bây giờ...Thạc Diên nhìn Bạt Sử, hất đầu ra hiệu cho anh ta tới gần và hỏi:- Kể cho tôi nghe xem có chuyện gì?Bạt Sử thường ngày hiên ngang lẫm liệt, hiện tại ngực quấn vải băng bó, máu thấm ra vải khô cứng lại.

Vết rách trên đầu không băng, máu đã khô lại đóng vảy đen.

Anh ta cúi đầu đi tới, dường như sợ thú độc cư thêm một phần nữa.

Tới gần rồi, Bạt Sử ngồi xuống một tảng đá gần đó, ủ rũ kể:- Chúng tôi đi lấy muối như hàng năm.

Bay ba ngày tới nơi, xúc muối xong đang bay về thì phát hiện bên dưới có kẻ đuổi theo.

Là một con Huyết Lang Sư rất lớn.

Hắn phải to gấp đôi thú hình của tôi.


Hắn chạy dưới đất nhưng không bị bỏ lại là bao.

Vì muối nặng, bay về thường mất tới bốn ngày.

Tôi bay cật lực hai ngày hai đêm không nghỉ cũng không cắt đuôi được hắn.

Đến sáng ngày thứ ba thì tôi kiệt sức.

Chúng tôi phải dừng lại bên bờ suối nghỉ ngơi, ăn uống.

Thế nhưng vừa ăn được mấy miếng hắn đã đuổi tới nơi.Bạt Sử dừng lại nắm hai tay vào nhau, xiết chặt.

Nỗi kinh hoàng ẩn hiện trong đôi mắt:- Hắn to lắm...!Lông đỏ rực, răng nanh chìa ra ngoài.

Hắn giống một con sư tử, lại giống một con sói.

Cậu phải nhìn tận mắt mới hiểu cái tên Huyết Lang Sư hợp với bọn chúng như thế nào.

Trông hắn hung giữ kinh khủng.

Sau đó, hắn biến lại thành nhân hình...!và yêu cầu La La đi theo hắn.

La La sợ đến mức ngã nhào xuống đất.

Tôi bước về phía trước, chưa kịp nói câu gì thì hắn ra tay.

Hắn tát đúng một cú, đánh bay tôi vào tảng đá.

Trước mắt tối đen.


Đến khi tôi tỉnh dậy thì chẳng thấy La La đâu.Bạt Sử vùi mặt vào hai bàn tay, vai rũ xuống tuyệt vọng.Thạc Diên đã từng nhìn thấy Bạt Sử đi săn.

Cỡ như anh ta mà bị tát một cú không kịp phản ứng, ngất xỉu tại chỗ thì tên Huyết Lang Sư kia phải mạnh cỡ nào.

La La rơi vào tay hắn chắc không tốt lành gì.Thạc Diên hỏi:- Huyết Lang Sư ở phía nam mà.

Sao lại chạy lên tận đây?Bạt Sử lắc đầu:- Không biết.

Có thể vì giống cái thiếu quá, bọn chúng phải chạy lên đây tìm.

Phía nam nắng nóng rất khắc nghiệt La La là thú nhân Sư tộc, làm sao chịu nổi.Quang Hoắc ngồi nghe, mắt rưng rưng muốn khóc.Thạc Diên nhịp nhịp tay xuống đá.

Nghĩ một lát rồi nói:- Hai người về đi.

Tôi sẽ đi tìm La La.- Cậu không đi được.

– Bạt Sử lập tức ngẩng lên, lắc đầu – Cậu là Long tộc, là thú độc cư phương Bắc.

Làm sao cậu chịu nổi cái nắng phương Nam.


Chỉ sợ chưa đến phương Nam cậu đã chết nóng mất rồi.Quang Hoắc nghe thấy thế thì nước mắt chảy xuống.- Thạc Diên, làm thế nào bây giờ? Tôi chỉ còn một người chị gái đó thôi.

Thạc Diên...!cha mẹ tôi chết cả rồi...!Làm thế nào bây giờ?Thạc Diên phiền quá, co chân đạp Quang Hoắc ngã khỏi tảng đá:- Cút.

– Hắn quay sang hỏi Bạt Sử - Anh nói xem Huyết Lang Sư kia có chắc chắn là chạy về phía Nam không?- Chắc.

– Bạt Sử gật đầu – Long tộc không chịu được nóng, Huyết Lang Sư không chịu được lạnh.

Chỗ nào mùa đông có tuyết rơi chỗ đó không có Huyết Lang Sư.

Sắp đến mùa đông rồi, tên đó phải chạy về phía Nam, nếu không hắn sẽ chết rét.Thạc Diên đứng dậy đuổi khách:- Hai người về đi, tôi sẽ đi tìm La La.

Lúc tôi không có nhà nhớ để mắt đến tiểu Dĩ, mang thịt tới cho cô bé.

Đừng để bất cứ thú nhân đực lạ nào bén mảng tới gần, nhất là lũ Xà tộc.Không đợi hai người kia đồng ý, Thạc Diên chạy về nhà..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận