Thú Nhân Thiếu Gia Sinh Tồn Nơi Dị Thế


Tối hôm đó Thạc Diên ngồi khoanh chân nghiêm chỉnh trên giường nghe tiểu Dĩ phổ cập kiến thức về con đường đi lấy muối.

Tiểu Dĩ chưa bao giờ được đi lấy muối nhưng cô bé đã nghe về nó suốt tuổi thơ.

Năm nào vào mùa thu cũng có người đi lấy muối.

Ban đầu Sư tộc đi thành đoàn để tránh nguy hiểm, bảo vệ lẫn nhau nhưng sau mấy trăm năm, chẳng có nguy hiểm nào tấn công bọn họ, Sư tộc tách ra đi rời rạc, ai rảnh thì đi.Những bộ tộc khác sau khi biết sử dụng muối cũng vậy.

Quanh năm, họ ăn rất ít muối, chỉ dùng một chút ướp đồ ăn cho ngon nhưng đến mùa thu, họ cần muối để ướp một lượng lớn thịt dự trữ cho mùa đông nên thú nhân chọn mùa thu để đi lấy muối.Cánh đồng muối nằm ở gần biển, vào mùa thu, nước biển rút đi, muối phủ trắng xóa cả một vùng, khi đến chỉ cần gom lại mang về, vô cùng nhàn hạ.Con đường đi lấy muối không có động vật ăn thịt hung giữ nào biết bay, các thú nhân ngày bay, đêm tìm chỗ nghỉ, nhàn hạ vô cùng.

Chưa bao giờ xảy ra chuyện thú nhân đi tới cánh đồng muối mà không trở về.Thú nhân ở đây thấy khi nước biển tràn lên bờ, đọng lại, một thời gian sau chỗ nước kia hóa thành tinh thể trắng có vị mặn thì cho rằng thần mặt trời làm phép.

Khi tới lấy muối, dù là thâm thù đại hận cũng không kẻ nào dám gây gổ trước mặt thần mặt trời.


Xung đột dẫn tới đổ máu không thể xảy ra.Thạc Diên chăm chú lắng nghe.

Sau đó phun ra một câu hỏi khiến tiểu Dĩ sững sờ:- Có bộ tộc nào mà thú nhân giống đực hay ra ngoài bắt giống cái tộc khác mang về không?Nhìn cô bé mở to mắt, Thạc Diên nhíu mày:- Bộ tộc nào?- Xà tộc.

– Tiểu Dĩ đưa tay lên miệng cắn – Nhưng mà không phải.

Xà tộc rất ít giống cái, thú nhân xà tộc thường ra ngoài theo đuổi giống cái mà mình thích mùi hương rồi mang về.

Bọn họ theo đuổi, giống cái đồng ý mới mang về.

Em chưa bao giờ nghe nói Xà nhân đực bắt cóc giống cái bộ tộc khác.

Xà tộc là mẫu hệ, giống cái được cung phụng, không phải động tay vào việc gì cả.

Giống đực Xà tộc đã quen với việc thê nô, luôn rất yêu chiều bạn đời.


Mặc dù giống đực Xà tộc khá xảo quyệt nhưng một khi đã lựa chọn kết đôi, sẽ hết lòng vì bạn đời cho đến khi một trong hai người chết đi.Thạc Diên tưởng tượng cảnh La La bị một con rắn to tổ bố quấn quanh người, yêu chiều sủng nịnh thì xém chút nữa nôn cả bữa tối ra.Không phải hắn kỳ thị chủng tộc.

Hắn đặc biệt không thích tất cả những loài trơn trơn trượt trượt...!Thôi thì hắn có họ với Xà tộc nhưng ít ra hắn còn có bốn chân.- Nếu bọn họ theo đuổi giống cái, sủng nịnh như vậy thì sẽ không gây nguy hiểm gì phải không? Họ không tấn công giống cái đấy chứ?- Không bao giờ.

– Tiểu Dĩ lắc đầu – Dù bị giống cái thô lỗ xua đuổi, bọn họ cũng không tấn công.

Cùng lắm là tìm giống cái khác.

Xà nhân tự ái cao, sẽ không đeo bám dây dưa lằng nhằng với người không thích mình.

Giống cái các bộ tộc đều biết điều đó, nếu không thích chỉ cần thẳng thừng từ chối, họ sẽ đi ngay.Không phải bị bắt trên đường, có khi nào bị thú giữ tấn công, bị thương nên về chậm?Thạc Diên nằm xuống giường, suy tư một lát thì ngủ mất.Tiểu Dĩ quay sang, chăm chú nhìn vào môi hắn.Từ khi Thạc Diên làm ra động tác kỳ lạ đó, tiểu Dĩ cứ nghĩ về nó mãi.

Cảm giác thích hơn so với khi được ôm ấp.

Mềm mại, ấm nóng.

Thích nhất là bởi vì khi đó mặt hắn thật là gần, hơi thở phả thẳng vào cô, giữa bọn họ không còn khoảng cách.Thế nhưng sau đó Thạc Diên ra ngoài đi dạo, khi trở lại thì hành động như bình thường, từ đó đến nay chưa từng làm lại động tác ấy, cũng chẳng ôm tiểu Dĩ nữa.Cô buồn bã chạm vào môi mình.Bao giờ anh ấy mới lại làm như vậy đây?.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận