Thú Nhân Thiếu Gia Sinh Tồn Nơi Dị Thế


Thạc Diên cảm phục cảnh giới có mắt như mù của Quang Hoắc.

La La và Bạt Sử là kiểu bạn thân con chấy cắn đôi, tính cách paste.

Giống nhau đến từng động tác, từng suy nghĩ thì còn khuya như trái đất mới thành đôi được.Thạc Diên không thể tưởng tượng nổi cảnh hai người bọn họ kết đôi xong ngồi trước cửa nhà, bình luận đám con gái đi ngang qua, đứa này mông to đứa kia ngực nhỏ xong cười hô hố khả ố với nhau.La La là do thần mặt trời say rượu nặn nhầm giới tính thôi.

Lẽ ra bả phải là giống đực mới đúng.

Nhìn như hoa hậu mà bựa như lưu manh.

Quen rồi mới biết ấn tượng ban đầu thật là lừa người.Bởi vì có nhiều người trợ giúp nên nhà xây rất nhanh liền xong.

Quang Hoắc đứng nhìn ngôi nhà đã hoàn thành, lòng như lửa đốt.

Thạc Diên hích vào vai hắn:- Làm sao?- Chị La La vẫn chưa về.Quang Hoắc buồn bã trả lời, sự lo lắng nhuộm đen chất giọng:- Bình thường đi lấy muối chỉ bảy ngày là nhiều, hiện tại đã sang ngày thứ chín mà người vẫn chẳng thấy bóng dáng đâu.Thạc Diên gật gù:- Có ai đi cùng không?- Không có.


Đường đi lấy muối rất dễ.

Chỉ cần bay thẳng về hướng đông.

Không có bộ tộc thù địch nào, còn rất đông thú nhân các bộ tộc cũng tới lấy muối nữa.

Nơi đó thuộc về thần mặt trời, không được phép phát sinh mâu thuẫn và ẩu đả, nếu không sẽ bị trừng phạt.

Bình thường thú nhân vừa mọc cánh đã có thể bay tới đó như chuyến hành trình đầu đời.

Bạt Sử và La La phối hợp rất lợi hại, năm nào cũng đi lấy muối, chưa từng bị sao cả.Hay là lang thang ở đâu đó ghép đôi rồi?Suy nghĩ này vừa nảy ra trong đầu Thạc Diên thì lập tức hình ảnh hai người kia ngồi bên suối bình luận về ngực của Mô Mô hiện ra, đè lên trên.Không thể nào.Hắn vỗ vai Quang Hoắc:- Chờ thêm một ngày nữa đi.

Nếu mai vẫn không về, ngày kia tôi sẽ đi tìm.- Cảm ơn cậu.Quang Hoắc gượng cười, lại nhìn về phía trước.Thạc Diên mang nỗi suy tư của bạn theo, ra bờ suối, ngồi ở đầu gió chờ tiểu Dĩ.

Cô bé đang chơi cùng một đám con gái bên suối.


Đôi chân dài trắng muốt nổi bật giữa đám đông.

Nụ cười trong sáng như pha lê lấp lánh dưới nắng chiều.

Thạc Diên nhìn không chớp mắt nhưng tâm trí đang treo ngược trên cành cây.Hắn cũng không muốn La La xảy ra chuyện gì.

Chị ấy là người tốt, tính cách giống chị ba của hắn đến tám phần.

Nếu họ thực sự gặp chuyện, Quang Hoắc sẽ đau buồn lắm.Thạc xấu tính nghĩ ngợi hồi lâu, không biết có nên đi tìm luôn không.

Cứ đi về phía đông à?Hắn suy nghĩ miên man cho đến khi nghe tiếng tiểu Dĩ gọi:- Thạc Diên, về nhà thôi.Thạc Diên đứng dậy, anh tuấn tiêu sái nhảy khỏi tảng đá, đi theo tiểu Dĩ ngược lên thượng nguồn để về nhà.

Đột nhiên, hắn sực tỉnh:- Tiểu Dĩ, em vừa nói gì?Tiểu Dĩ quay lại nhìn hắn mỉm cười:- Em gọi anh về.

“Thạc Diên, về nhà thôi”.Đầu hắn nổ bùm một phát.Lẫn trong tiếng gió thổi và âm thanh róc rách của dòng suối chảy, hắn như quay lại cái ngày cầm máy ảnh, đeo ba lô đứng trên vách đá.

Giọng nói đã gọi hắn chính là giọng của tiểu Dĩ...!“Thạc Diên, về nhà thôi”.

Sau đó mỏm đá hắn đứng gãy ra, hắn rơi xuống vách núi.Là em gọi anh tới đây?Nơi này là quá khứ hay là tương lai của hắn? Những chuyện ở đây đã xảy ra rồi hay chưa từng xảy ra? Tại sao tiểu Dĩ lại gọi được hắn tới? Cô bé thậm chí còn không biến hình được, làm gì có tí sức mạnh siêu nhiên nào.Không đúng.Lúc đó hắn còn chưa biết tiểu Dĩ là ai, sao cô bé biết hắn là ai được mà gọi.

Chẳng nhẽ thần mặt trời gọi hắn qua giọng của tiểu Dĩ, lôi hắn tới nơi này?Thạc Diên nhìn cô bé lạc quan đang cười đến dương quang chói lọi dưới nắng chiều, nhếch mép, chạy tới kẹp cổ tiểu Dĩ:- Ừ, về nhà thôi.Hành động của họ bị đám con gái thu hết vào tầm mắt, trong đó có cả Mô Mô..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận