Thạc Diên ăn sơ sài rồi đứng lên xin phép về trước.Sư tộc biết hắn là thú độc cư, không ưa chỗ đông người nên cũng không giữ.Thạc Diên như được tháo xích, nhón chân chạy biến về nhà mình.Chạy được một đoạn thì dừng lại vì thấy Phàn Tiếu đuổi theo phía sau.
Hắn đợi Phàn Tiếu bên bờ suối.
Phàn Tiếu xông đến, chỉ tay vào mặt hắn lắp bắp:- Cậu...!cậu thích Lạc Lạc?Thạc Diên nhìn bộ dạng quẫn bách không có tiền đồ, chẳng còn vẻ trầm ổn khỉ gió gì nữa thì khoái chí trong lòng, cười nhạt:- Sao? Cậu định thách đấu với tôi?Phàn Tiếu nhìn chằm chằm vào khuôn mặt như phát sáng dưới ánh trăng của Thạc Diên, giật mình.
Không còn là kẻ lười biếng nằm ườn trên tảng đá, hiện tại trông Thạc Diên vừa kiêu ngạo kinh đời, vừa oai phong hấp dẫn.
Thách đấu Thạc Diên ư? Chưa kịp thách, nếu hắn muốn cậu đã bị xé làm đôi rồi.Phàn Tiếu hạ tay, rũ vai, ngồi phệt xuống bờ suối trông vô lực một cách tội nghiệp.Phía rừng cây có động, mùi giống cái thoảng qua.Có người.Thạc Diên đi tới bên cạnh Phàn Tiếu.
Thằng bạn hắn không nhận ra có người đến, vẫn rũ vai nhìn trân trối vào hư vô.
Hắn hất hàm hỏi:- Nếu tôi cướp Lạc Lạc khỏi tay cậu, cậu định thế nào?Phàn Tiếu im lặng hồi lâu rồi ngước lên nhìn hắn, ánh mắt vô hồn:- Thạc Diên, hay là cậu đem tôi tới một vách núi nào đó, quẳng xuống trước đã...!Tôi chết rồi, cậu muốn làm thế nào thì làm.
Bảo tôi nhìn Lạc Lạc kết đôi với người khác, tôi không chịu nổi đâu.
Hiện tại, mới chỉ tưởng tượng thôi đã thấy đau đớn lắm rồi.Phàn Tiếu đặt tay lên ngực, mắt long lanh như sắp khóc.- Thạc Diên...!cậu mạnh như vậy, tôi đánh không lại.
Cậu sẽ đối xử tốt với Lạc Lạc đúng không? Cậu sẽ bảo vệ Sư tộc chứ? Còn cha mẹ tôi...Thạc Diên cáu.
Co chân đạp lên người Phàn Tiếu, xì ra một tiếng.Cái thứ không có tiền đồ này.Phàn Tiếu làm bạn với hắn cũng được một thời gian, hiểu được vài phần tính cách và biểu cảm trên mặt hắn, đần thối ra mở to mắt nhìn.Thế nhưng người núp sau lùm cây kia không biết.
Thấy Thạc Diên đánh Phàn Tiếu thì lập tức nhào ra ôm lấy cậu ta che chở, trừng mắt quát hắn:- Không được đụng vào anh ấy.Phàn Tiếu đột nhiên bị ôm, mặt đỏ rực lên.Hừ, sướng rồi nhé.Thạc Diên cười khẩy bơm dầu vào lửa:- Lạc Lạc, thằng này yếu xìu, bảo vệ bản thân không nổi, sao có thể bảo vệ em.
Tới đây với anh.
Anh sẽ đảm bảo tương lai cho cả em, cả Sư tộc.Trong mắt Lạc Lạc hiện lên sát ý.
Cô tức giận quát:- Tôi không cần ai bảo vệ, tôi có thể tự bảo vệ bản thân mình.
Thạc Diên, thế còn Dĩ Dĩ thì sao? Anh ở nhà của Dĩ Dĩ, nuôi bạn ấy, vẽ lãnh địa xung quanh khiến bạn ấy hi vọng.
Giờ anh lại mời gọi tôi.
Dĩ Dĩ sẽ phải làm thế nào đây?Thạc Diên thấy ấn tượng với cô bé này, đúng là kiểu nữ cường tốt bụng.
Không tỏ ra thánh mẫu, không thả thính lung tung, không bị giao động trước mỹ nam mạnh mẽ và quyền lực hư vô hão huyền.
Đẩy thuyền này là thằng bạn không tiền đồ của hắn vớ bở rồi.
Đã đẩy, dứt khoát đẩy cho mạnh:- Tiểu Dĩ là ân nhân của anh, cả Sư tộc đều biết.
Anh nuôi có tiểu Dĩ cả đời cũng là báo ân, hợp tình hợp lý, chắc bạn đời tương lai của anh không ý kiến gì đâu.
Lạc Lạc, em chẳng những chưa kết đôi, chưa có bạn đời mà còn chưa từng ghép đôi tạm thời, chưa bao giờ có quan hệ thân mật với bất cứ giống đực nào.
Em là mục tiêu khiến bao nhiêu kẻ thèm khát.
Đừng oán hận và khinh thường anh, đừng có nhìn anh như vậy.
Nếu em oán hận thì em phải hận tất cả đám thanh niên trai tráng đang thầm thương trộm nhớ em nữa.
Khi nào em còn chưa ghép đôi, khi đó người khác còn có quyền theo đuổi..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...