Thú Nhân Thiếu Gia Sinh Tồn Nơi Dị Thế
Thạc Diên bị mùi của cô ta hun đau cả mũi, nhấc một bát rượu đỏ sậm lên ngửi.
Nghe Ôn Hạ nuốt nước miếng đánh ực, Thạc Diên nhếch mép cười.
Thủ Viên ngồi cách Thạc Diên không xa, cao giọng khoe khoang:- Chắc cậu không biết, đây là rượu, một loại đồ uống do Mô Mô nghĩ ra.Thạc Diên nhấp một ngụm.
Là rượu trái cây thông thường mà thôi.
Phú tứ đại như hắn rượu hảo hạng ủ trăm năm uống chơi như uống nước, loại rượu này...Thạc Diên nhìn Thủ Viên, gật đầu:- Uống cũng được ạ.Nói rồi đặt bát xuống.Mô Mô bưng rượu mời các bô lão chưa hết lượt đã hết rượu, hận sao cái khay nhỏ như vậy, chỉ đặt được sáu bát làm cô ta không thể đưa tận tay Thạc Diên mà đến lượt Xảo Xảo đưa.
Hiện tại Thạc Diên nhấp một ngụm đã đặt xuống khiến bao nhiêu hi vọng thấp thỏm đùng một phát biến thành thất vọng.Rượu trái cây rất được tộc nhân ưa thích, từ người già trẻ nhỏ đến phụ nữ, đàn ông thì khỏi cần nói.
Thế mà Thạc Diên chỉ uống có một ngụm, lại thờ ơ chơi với cái răng nanh trên vòng cổ của Ôn Hạ.Không chỉ Mô Mô, giống đực Sư tộc nhìn thấy như vậy đều rất ngạc nhiên.
Hải Sơn hỏi:- Cháu không thích rượu trái cây à?Thạc Diên lắc đầu:- Rượu này rất nhẹ.
Ở Long tộc, rượu nặng và ủ lâu năm mới mang ra uống.
Uống rượu vừa ủ cháu không quen.Không khí im lặng quỷ dị bao trùm.
Mặc dù giọng Thạc Diên không lớn nhưng vì hắn là khách lạ, lại là kẻ mạnh trong mắt mọi người nên nhất cử nhất động của hắn đều được mọi người để ý.
Họ giả vờ nói chuyện, nướng thịt như thường, thực ra vẫn dỏng tai nghe từng lời hắn nói.Hóa ra Long tộc cũng có rượu.Mặt Mô Mô tái đi.
Hải Điền ngớ ra vì điều mà họ tự hào bao lâu nay, Long tộc đã có từ rất lâu rồi.
Hải Sơn vỗ đùi:- Ra là vậy.
Phải ủ lâu uống mới ngon đúng không? Hèn gì ta thấy mấy mẻ rượu cũ dễ uống hơn hẳn.
Huyễn Huyễn thì cứ khăng khăng ủ xong phải uống luôn kẻo hỏng.Hải Điền nhíu mày, đưa cái bát không lên:- Long tộc có đồ gốm không?Thạc Diên lắc đầu:- Thứ đó dễ vỡ lắm.
Bọn cháu không dùng được.Nói rồi mặc kệ sự sửng sốt của mọi người, bưng bát rượu đút cho Ôn Hạ uống.Ôn Hạ đã thèm đến nhỏ cả dãi ra rồi, được Thạc Diên cho phép thì bưng uống từng ngụm, cười không thấy mặt trăng.Hắn nói như vậy nghĩ là Long tộc cũng biết làm đồ gốm, chẳng qua không dùng.
Một vị bô lão thốt lên:- Sao ta nghe nói Long tộc đã gần như tuyệt diệt vì thiếu giống cái? Tộc nhân của cháu còn bao nhiêu người?Thạc Diên thờ ơ nhìn vị thú nhân già nhăn nheo kia.
Long tộc ở đây thì hắn không biết nhưng hành tinh của hắn con gái tràn đầy, còn lâu mới tuyệt diệt.
Hắn nói dối:- Đông lắm ạ.
Cháu cũng không biết có bao nhiêu người.
Toàn bộ vùng cực Bắc quanh năm băng tuyết bao phủ đều là lãnh địa của Long tộc.Nói đến đây, các thú nhân Sư tộc khiếp sợ mà im lặng.Vùng cực bắc là đất chết đối với các thú nhân phương Nam.
Họ không thể tới đó dù là mùa hè bởi vì thời tiết quá lạnh, sẽ chết cóng.
Không tới được, làm sao nhìn thấy người của Long tộc.
Không nhìn thấy, làm sao biết Long tộc tuyệt diệt hay không.Nghe Thạc Diên nói như vậy, bọn họ nghĩ những lời trước đây đều là tin đồn nhảm truyền tai nhau mà thôi.
Hiện tại chính người Long tộc đã nói còn rất nhiều tộc nhân, sao mà sai được.Bảo Đề, cha của Phàn Tiếu đổ người về phía trước nhìn Thạc Diên:- Long tộc quanh năm ở phương Bắc, sao cháu sống được ở phương Nam? Ta thấy cháu không giống thú độc cư phương Bắc lắm mà giống hệt thú độc cư phương Nam.Thạc Diên nhún vai.
Hắn nghe tiểu Dĩ nói như vậy vài lần rồi nên không nao núng, bịa ra một lời nói dối trong tích tắc:- Cháu không thích khí hậu phương Bắc nên chạy khỏi đó, đi về phía Nam tìm lãnh địa mới.
Anh chị em đều gọi cháu là kẻ lập dị.Một con rồng không thích lạnh.Lập dị.Tộc nhân sư tộc nhiều người thở phào nhẹ nhõm.
Chỉ một Thạc Diên thôi đã khiến họ không rét mà run rồi.
Nếu nhiều thú nhân Long tộc cũng khác biệt, không thích lạnh mà chạy về phương nam chiếm lãnh địa, vậy bọn họ phải ở đâu?.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...