Thú Nhân Thiếu Gia Sinh Tồn Nơi Dị Thế


Đột nhiên, một thằng bé con lao thẳng về phía Thạc Diên, ý ới gọi:- Chú ơi, chú ơi…Thạc Diên nhận ra đó là Ôn Hạ, con sư tử con chạy về cầu cứu lúc đó.

Hắn đưa tay ra, Ôn Hạ thuận thế ào tới.

Thạc Diên nhấc bổng nó lên, bế trên tay, nhếch mép cười:- Nhóc con.

Có tinh thần ghê.- Chú ơi, cảm ơn chú… Nếu không có chú, ba mẹ cháu đã chết rồi… Oa oa oa…Nói rồi òa lên khóc.

Thạc Diên trợn mắt, hóa đá.

Phút trước còn tốt, phút sau sao đã khóc rồi.

Hắn đang bối rối không biết dỗ thế nào thì một cặp vợ chồng băng bó đầy người đi tới.

Người đàn ông kia giống Ôn Hạ đến tám phần, Thạc Diên đoán hai người này là cha mẹ Ôn Hạ.

Ôn Linh đặt nắm tay phải lên ngực trái, gật đầu chào.

Thạc Diên gật đầu chào lại.


Hạ Hạ không dám tiến tới nhưng đưa tay ra với Ôn Hạ:- Con làm gì thế? Tới đây với mẹ.Ôn Hạ nức nở khóc, ôm cổ Thạc Diên:- Chú ơi, bố cháu kể, lúc chú tới bố cháu đã sắp bị Ác Phiệt vật ngã xuống đất rồi.

Chỉ chậm vài giây thôi sẽ không cầm cự được.

Oa oa oa… Sau này Ôn Hạ lớn thành thú nhân cường hãn sẽ bảo vệ tiểu thú nhân nhà chú… bảo vệ cả chú nữa… oa oa…Thạc Diên bật cười, chùi nước mắt cho Ôn Hạ:- Ôn Hạ ngoan lắm.

Nhất định phải lớn lên cường hãn nhé.

Sau này tiểu thú nhân còn chưa biết có ra đời hay không nhà chú trông cậy cả vào nhóc đấy.- Dạ.Ôn Hạ không biết là Thạc Diên chỉ trêu nó, gật đầu chắc nịch.- Cảm ơn cậu.

– Ôn Linh lên tiếng, giọng hơi cao, tràn đầy biết ơn.Thạc Diên mỉm cười, gật đầu, bế Ôn Hạ đi theo Hải Sơn tới chính giữa sân lớn.Giữa sân đốt một đống lửa, ngồi ở vị trí chính giữa là tộc trưởng Hải Điền và một người phụ nữ trông rất giống tiểu Dĩ.

Nụ cười trên môi Thạc Diêu héo đi.

Bà kia hẳn là Lệ Lệ, mẹ đẻ của tiểu Dĩ đi.

Da thú mặc trên người thật là đẹp, trang sức cũng loảng xoảng hơn người, chỉ có ánh mắt lạnh lùng là không ưa nổi.Ngồi phía tay phải bọn họ là những bô lão đức cao vọng trọng, bên trái là chỗ cho những đôi vợ chồng dũng mãnh thiện chiến.


Hải Sơn và Huyễn Huyễn cũng có một chỗ ở rất gần tộc trưởng.

Đám trẻ vị thành niên như Vỹ Liêu, Quang Hoắc thì ngồi tít vòng ngoài, bên những đống lửa khác.Thạc Diên đặt tay phải lên ngực, cúi đầu chào.Hải Điền gật đầu chỉ một vị trí bên cạnh Hải Sơn.Thạc Diên vẫn bế Ôn Hạ trên tay, lững thững ngồi vào vị trí, liếc nhìn Lệ Lệ với ánh mắt sắc lẹm không thèm che giấu.

Một người mẹ đẹp như vậy mà lòng dạ thật sắc đá, ném con ra ngoài tự sinh tự diệt, một chút thịt cũng không bố thí cho.

Cũng may tiểu Dĩ chỉ giống bà ta một chút vẻ ngoài, nội tâm thì hoàn toàn không giống.Hải Điền nhìn thấy vẻ mặt và ánh mắt thay đổi của Thạc Diên thì ngạc nhiên quay sang nhìn vợ mình, không hiểu vì sao tên thú độc cư Long tộc kia lại có ác cảm với Lệ Lệ.

Bà ta chỉ liếc hắn một cái, cũng chẳng để tâm đến thái độ thù địch.Mô Mô bưng khay gỗ đựng sáu chiếc bát gốm đựng rượu, nhẹ nhàng đi tới trước mặt tộc trưởng đưa khay ra.

Ông bưng một bát lên, nói với Thạc Diên:- Ta là Hải Điền, tộc trưởng Sư tộc.

Chúng ta gặp nhau nhiều lần nhưng chưa có cơ hội chào hỏi.

Hôm nay mời cậu tới đây coi như chính thức làm quen.

Cảm ơn cậu hồi chiều đã tương trợ Sư tộc đánh đuổi Ác Phiệt.- Giúp một tay thôi ạ.

Cũng không có gì đáng kể.

Cảm ơn ngài đã coi trọng.

– Thạc Diên khách sáo đáp lại.Mô Mô đưa khay qua chỗ các vị bô lão.

Xảo Xảo bưng khay rượu tới trước mặt Thạc Diên mỉm cười duyên dáng:- Mời dùng..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận