Thú Nhân Thiếu Gia Sinh Tồn Nơi Dị Thế


Tiểu Dĩ cười khúc khích.- Ngoài ăn với ngủ ra anh có hứng thú với cái gì không? Đi đi.

Nếu anh không đi người lớn sẽ nghĩ anh kiêu ngạo đấy.- Còn chưa đủ mang tiếng kiêu ngạo hay sao mà phải sợ?Thạc Diên lầm bẩm thế nhưng vẫn miễn cưỡng đứng dậy, phi ra rìa lãnh địa.Hải Sơn, cha của Vỹ Liêu là một người đàn ông to lớn, nghiêm nghị, cao khoảng 2 mét.

Ông đứng bên cạnh vợ mình Huyễn Huyễn.

Thạc Diên nhìn thấy Huyễn Huyễn lập tức thu lại biểu cảm miễn cưỡng, anh tuấn, tiêu sái mà chào hỏi:- Cô chú tìm cháu ạ?Nhìn cánh tay trái băng bó của Hải Sơn, Thạc Diên đoán ông là thú nhân đã cõng Huyễn Huyễn bay về lúc chiều bởi vì thú hình của thú nhân chỉ cõng vợ con, không cõng giống cái lạ.

Huyễn Huyễn cười:- Tộc trưởng Hải Điền và các bô lão mời cháu tới sân lớn ăn tối.

Đi thôi.Này là tới thông báo, lôi cổ đi, không để hắn từ chối? Thạc Diên vâng ngoan ngoãn, lẽo đẽo theo hai vợ chồng Huyễn Huyễn vào làng.

Trong lòng thầm oán hận.

Thú độc cư vào bộ tộc ăn tối là cái chuyện gì chứ? Hắn ghét nơi ồn ào, hỗn tạp, nồng nặc các loại mùi.


Nhất là hiện tại lại đang là mùa động dục.Thạc Diên miễn cưỡng, Huyễn Huyễn cũng nhìn ra được, bà dịu giọng nói:- Ngồi một lát rồi về.

Cũng không lâu đâu.- Đang yên đang lành kêu cháu qua, không phải tính làm mai đấy chứ?Thạc Diên làu bàu.

Huyễn Huyễn khẽ cười:- Hẳn là vậy đi.

Hồi chiều có cô chú, vợ chồng Ôn Linh, Hạ Hạ, là cha mẹ của thằng nhóc Ôn Hạ đã kêu cứu cháu giữa đường.

Còn một cặp nữa là Thủ Viên và San San, cha mẹ của Mô Mô.

Người đi một mình là tộc trưởng Hải Điền.Thạc Diên xì một tiếng phiền não.- Con nhỏ Mô Mô đó hôi chết đi được.Huyễn Huyễn ngạc nhiên, Hải Sơn thì bật cười:- Đấy nhé, đâu phải chỉ mình anh nói đứa bé Mô Mô kia có mùi.Thạc Diên nhìn Hải Sơn, mắt sáng như sao.

Tìm được tri kỷ nha.

Vỹ Liêu ghét Mô Mô, bố cậu ta cũng thấy Mô Mô khó ngửi, đúng là hợp ý Thạc Diên.


Huyễn Huyễn quay đầu lại hỏi:- Nói đến khó ngửi, Dĩ Dĩ bốc mùi như vậy mà cháu không thấy gì ư? Dạo này đến cô cũng không chịu nổi mùi hôi của con bé.

Tội nghiệp nó.Thạc Diên trợn trắng mắt.

Bốc mùi? Giá như tiểu Dĩ bốc mùi thì hắn đâu có khổ sở như thế này.

Mặt hắn méo xẹo.

Hải Sơn tủm tỉm cười, nhìn hắn bằng ánh mắt hiểu nhưng không nói.

Hắn bĩu môi:- Chú thì hiểu cái gì cơ chứ?- Ngày xưa ấy à – Hải Sơn ngâm nga – Chú theo đuổi cô Huyễn Huyễn cũng gian nan lắm đó.

Ai ngờ bao nhiêu thú nhân cường hãn cô ấy không thích, lại thích mùi của chú.

Nếu cháu sợ mình nhầm, thử câu dẫn con bé xem sao.Huyễn Huyễn không hiểu hai chú cháu đang nói gì.

Đây là lần đầu họ gặp nhau, có biết cũng chỉ thông qua lời kể của Vỹ Liêu, sao trông có vẻ thân thiện như vậy.Câu dẫn? Mắt Thạc Diên lại sáng lên.

Hắn lục trong đầu mấy bộ phim tình cảm cẩu huyết ngày xưa xem, cố nhớ xem nam chính câu dẫn nữ chính như thế nào.Tới gần sân lớn, Thạc Diên thấy hàng trăm người đang tụ tập ở đó, đứng đứng ngồi ngồi.

Người nướng thịt, kẻ tán gẫu, đủ các loại mùi hỗn tạp xộc tới khiến hắn muốn ói hết bữa tối đã ăn ra..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận