Rất nhanh, hắn trông thấy một con sư tử nhỏ đang chạy như điên trên thảo nguyên về phía bộ tộc, vừa chạy vừa rống thảm thiết.
Trông thấy Thạc Diên, con sư tử nhỏ lập tức hóa thành một đứa bé 12 - 13 tuổi trần truồng, nước mắt nước mũi chảy giàn dụa.
Nó vừa khóc vừa gào lên:- Chú ơi, cứu cha mẹ cháu với… Ác Phiệt tấn công… Nhiều lắm… Chú ơi, chú cứu cha mẹ cháu với…Thạc Diên lập tức thả con Ác Vu xuống, hỏi đứa nhỏ:- Hướng nào?Thằng bé chỉ về phía nó vừa chạy đến.
Thạc Diên nói:- Chạy về bộ tộc, gọi người đến.- Vâng…Lập tức nó hóa thành sư tử con, vừa chạy về vừa khóc rống.Thạc Diên đập cánh bay vút về phía được chỉ.
Sư tử con ngoái lại nhìn đã không thấy bóng hắn đâu nữa.Hắn bay vút lên cao, giữa thảo nguyên bao la, chỉ một lát đã loáng thoáng nghe thấy tiếng gầm rống của sư tử đực trưởng thành.
Thạc Diên vẫy cánh lao về phía phát ra âm thanh.
Mùi máu tươi theo gió xộc tới.
Tiếng gào rú của Ác Phiệt vừa đến tai thì trước mắt hắn đã xuất hiện một đám đốm đen đông nghịt đang quây tròn lấy 7 đốm vàng.
Máu đỏ vung vãi khắp nơi.Thạc Diên phát ra một tiếng rống, cắm đầu lao xuống.Ở lục địa này lũ kia có được gọi là Ác Phiệt, kỳ thực chúng chính là bọn linh cẩu vằn, có điều, Ác Phiệt to hơn linh cẩu vằn rất nhiều.
Một con Ác Phiệt trưởng thành to bằng một phần ba thú hình sư tử đực.
Chúng đi theo đàn, hiện tại là mùa thu, chúng cũng tích cực kiếm ăn và tích trữ.
Thạc Diên đã từng trông thấy một đàn Ác Phiệt đánh nhau với hai con Ác Vu để tranh chấp con mồi.
Thế nhưng đám Ác Phiệt bên dưới đông nghịt, phải đến hàng trăm con, chúng vây tròn lấy 7 thú nhân sư tử 4 đực, 3 cái.Thạc Diên lao xuống chỗ một thú nhân đực đang bị lũ Ác Phiệt bâu đen như kiến, sắp sửa quật ngã.
Móng vuốt tay chân hắn dài ra, roẹt roẹt bốn đường cắt lòi ruột, đứt đầu mấy chục con Ác Phiệt.
Giống đực kia thoát khỏi vòng vây, rống lên một tiếng, lao sang giúp đỡ giống cái bên cạnh.Sư tộc dù có cánh nhưng bay là bay lên cao, không bay sát mặt đất được như Thạc Diên.
Khi chiến đấu dưới đất, cánh của thú nhân đực phải thu lại, không có tác dụng gì, chỉ vướng víu và trở hành mục tiêu cắn xé cho dã thú.Thạc Diên rống lên đáp trả, lao vào một đám đen kịt Ác Phiệt đang lấy thịt đè người.
Hắn tay vung, chân đá, cánh đập.
Quét tới đâu lũ Ác Phiệt tan xác, phanh thây tới đó.
Máu đỏ bay đầy trời, chảy đầy đất, trông vô cùng khủng bố.
Tiếng gào rú của Ác Phiệt, tiếng gầm của thú nhân Sư tộc vang vọng một phương.Chém giết hồi lâu, Lũ Ác Phiệt chết la liệt, vòng vây giãn dần.
Bảy thú nhân rống vang hưng phấn, đảo ngược tình thế.
Thạc Diên càng chém giết càng hăng.
Lũ Ác Phiệt này quá chậm, quá yếu so với hắn.
Chúng chưa đụng được vào vảy Thạc Diên đã bị móng vuốt chém làm đôi.
Tốc độ của hắn Sư tộc không thể theo kịp, nói đánh nhau với Ác Phiệt, kỳ thực là hắn đang tàn sát bọn chúng.
Họ đánh cho đến khi một giống cái biến trở lại hình người hét lên:- Rút lui.
Máu sẽ đem bọn Ác Điểu tới.Thạc Diên nghe thấy nhưng hắn không dừng lại.
Các thú nhân đực chở 3 giống cái đã hóa lại nhân hình nhanh chóng bay lên.
Hắn lại nghe tiếng hét gọi:- Thạc Diên, rút lui.
Cứ để bọn Ác Điểu dọn nốt chỗ này.Hắn quay đầu lại, nhận ra người vừa gọi là cô Huyễn Huyễn, mẹ của Vỹ Liêu thì lập tức bay vút lên.
Lũ Ác Phiệt nhảy theo nhưng không với tới.
Thấy Thạc Diên nghe lời, Huyễn Huyễn gật đầu ra hiệu cho các thú nhân bay về.Thạc Diên bay lên cao, nhìn thảm máu đỏ chót bên dưới mà lòng ngứa ngáy.
Vẫn còn khoảng bốn mươi con Ác Phiệt nữa đang nhe nanh múa vuốt ở đó.
Máu đã khiến chúng nổi thú tính, giảm thông minh, xông vào một cỗ máy xay thịt như hắn để chịu chết.Nếu không phải bị gọi về, còn lâu Thạc Diên mới tha cho con nào..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...