Thú Nhân Thiếu Gia Sinh Tồn Nơi Dị Thế


Thế nhưng tất cả những phiền toái đó gộp lại cũng không bằng mùi của tiểu Dĩ.Ban ngày hắn có thể đi nhưng tối đến không thể không về nhà.Tiểu Dĩ tỏa ra một loại mùi thơm ngòn ngọt tựa như mùi hoa sen pha lẫn chút hương cam tinh Khiết.

Hai mùi này hắn ở thế giới cũ đã đặc biệt thích, hiện tại đêm về ngửi được thì không khác gì tra tấn vì hạ thân cương lên đòi giải tỏa.Nào có tí hôi gì đâu, đây đúng là hành chết người mà.

Mỗi lần ngửi thấy hắn lại cương lên, toàn thân nhộn nhạo, tim đập, chân run.Thật kỳ lạ.Giống đực trong tộc quả thực không ai dám lại gần tiểu Dĩ, ai cũng chê hôi, hắn thì chẳng thấy hôi tẹo nào.

Hắn hỏi mấy thằng nhóc mới lớn, chúng đều nói giống cái và giống đực thích mùi của nhau tỷ lệ thụ thai cực cao.Giống cái thường thích những giống đực mạnh mẽ, khả năng tình dục cao, mùi nồng đậm.

Giống đực lại thích những giống cái xinh đẹp, mùi thơm vì theo kinh nghiệm của tiền nhân, những giống cái nào mùi càng thơm thì khả năng sinh sản càng cao.Đối với Sư tộc, một giống cái nhiều nhất chỉ đẻ được 2 – 3 con, có cặp đôi cả đời chẳng có con.


Việc ghép đôi tạm thời chỉ để giải quyết tình thế, còn muốn ghép đôi vĩnh viễn trừ khi cả hai có tình cảm cực kỳ sâu đậm hoặc là có con chung mới làm.Thạc Diên không về nhà ban ngày khiến tiểu Dĩ buồn bã, mất tinh thần, ít cười.Mùi của hắn tiểu Dĩ có thích hay không hắn cũng không hề biết.Mỗi lần về nhà, thằng cu em của hắn lại dựng ngược lên, hắn nào còn tâm trí để ý những chuyện khác.

Thế nhưng mùa thu, hàng của giống đực dựng lên là chuyện rất bình thường, không dựng mới khiến người khác chê cười, tiểu Dĩ hoàn toàn không để tâm.Thạc Diên đau khổ chết đi được mà cũng không dám ngủ ở ngoài.

Tiểu Dĩ không dưới ba lần, hỏi hắn rằng: anh thấy em hôi lắm phải không? Thạc Diên giả vờ điềm tĩnh mà trả lời: khi nào thấy em hôi anh sẽ ngủ ở ngoài.Nghiệp quật.Thần mặt trời trừng phạt hắn.Hiện giờ hắn về nhà cũng đâu có ngủ được, lại không thể không về.Tiểu Dĩ không tin lời Thạc Diên, cô bé nghĩ hắn chê hôi bởi vì mùa thu vừa đến, Thạc Diên lập tức đi bạt mạng suốt ngày không về, không ôm ấp, không gặm cắn, không dính người như trước nữa.

Dù hắn cũng không nằm phơi nắng nhưng con gái ấy à, một khi đã tin cái gì thì bất chấp logic, bỏ qua chân lý, bẻ cong sự thật, nhất mực tin vào cái mình tin.Hết cách.Hắn phải cắn răng mà chịu đựng.***Chỉ còn 3 tháng nữa mùa thu sẽ kết thúc, một buổi chiều, Thạc Diên quắp một con Ác Vu bay trở về.Ác Vu là một giống sói có sừng và gai nhọn trước mũi, cực kỳ hung ác.


Dù thịt không ngon lắm nhưng tiểu Dĩ ăn thành nghiện, đem Ác Vu về là hí hửng mấy ngày liền.

Một con Ác Vu to gấp rưỡi hình thú của sư tử giống đực trưởng thành.

Lần đầu tiên Thạc Diên cắp con ác vu bay về, thân mình nó che hết cả người hắn, nhìn từ dưới lên giống như Ác Vu mọc cánh bay, thú nhân Sư tộc được một phen hoảng sợ.Thạc Diên không bay thẳng về nhà mà bay về phía thảo nguyên, định bụng săn thêm một con thú ăn cỏ gì đó để ăn trước.

Thực sự hắn không thích ăn thịt mấy con sói mọc sừng này.

Hắn lượn một vòng, đột nhiên nghe tiếng rống thảm thiết, non nớt của sư tử con.

Thạc Diên đổi hướng, bay về phía phát ra tiếng rống..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận