Thú Nhân Thiếu Gia Sinh Tồn Nơi Dị Thế


Sáng hôm sau, cậu ta trở lại, mang theo 2 người nữa.

Bọn họ đứng ở ngoài lãnh địa của hắn, Vỹ Liêu gọi với vào:- Thạc Diên đi săn quái thú mình giáp không?Thạc Diên không trả lời.

Vỹ Liêu thấy hắn không trả lời, tiếp tục gọi:- Thạc Diên, đi săn quái thú mình giáp đi.

Dĩ Dĩ thích ăn thịt quái thú mình giáp lắm.Thạc Diên hé mắt nhìn.

Hai thanh niên đứng cạnh Vỹ Liêu cũng chỉ tầm tuổi cậu ta, một người tóc ngắn trông cực kỳ trầm ổn, người còn lại gần như trọc đầu, nhìn có vẻ hào sảng.

Thạc Diên từ từ ngồi dậy:- Ba người rồi còn gì.- Ba người săn không nổi.

Mấy hôm trước bọn tôi thử rồi.

Cậu đi cùng đi.

Nghe nói cậu lợi hại lắm mà… Đi thôi.Hắn chần chừ.


Nghĩ tiểu Dĩ thích ăn liền đứng lên.

Dù sao hắn cũng không biết bọn quái thú mình giáp là con gì.

Đi cùng một lần biết rồi, lần sau hắn tự săn.Vỹ Liêu hớn hở giới thiệu:- Đây là Quang Hoắc, còn đây là Phàn Tiếu.Quang Hoắc là người gần trọc đầu.Bọn họ gật đầu chào Thạc Diên, rồi cả ba hóa thú hình, chạy trước.

Thạc Diên vào nhà báo cho tiểu Dĩ một tiếng rồi tiêu sái chạy theo sau.Bốn người băng qua rìa làng, chạy ra khỏi khu rừng, tiến về phía đồng cỏ ở tít bên kia.Ba con sư tử to lớn phía trước chưa có cánh, Thạc Diên nhẹ nhàng chạy phía sau, không hề rớt lại nửa bước.

Thú hình của Sư tộc to gấp 3 lần sư tử ở hành tinh của hắn.Trên đường, họ lướt qua vô số thú nhân của tộc, mấy con sư tử con ầm ừ chào hỏi, Thạc Diên chỉ nhìn, cũng chẳng biết ai với ai.Ra đến đồng cỏ, họ hướng về phía dãy núi đen đen đằng xa.Thạc Diên nhớ qua dãy núi đen kia là nơi hắn từng bắt trâu rừng.

Thế nhưng khi mới băng qua nửa đồng cỏ, Vỹ Liêu đã ra hiệu dừng lại.Bọn họ núp sau một quả đồi, theo dõi một đàn thú đang gặm cỏ rào rào.Thạc Diên nghiêng đầu nhìn.Là một loại động vật cực lớn vừa giống tê giác vừa giống lợn rừng, mình đầy vẩy nâu.

Chiếc sừng trên mũi nó rất dài, nhọn hoắt.

Thân nó to, dài, chắc nịch, cơ bắp chân cuồn cuộn, có vẻ chạy rất nhanh.


Con đực trưởng thành còn to hơn thú hình của Vỹ Liêu.Mấy con sư tử ra dấu với nhau, Thạc Diên thấy bọn chúng nhắm vào một con đực thơ thẩn ngoài rìa đàn.

Ba con sư tử hạ thấp người thủ thế rồi đồng loạt chồm ra khỏi chỗ nấp.

Đàn quái thú mình giáp lập tức bỏ chạy tán loạn.

Thạc Diên đoán đúng, chúng chạy so với báo và sư tử cũng chẳng thua kém gì.Ba con sư tử lùa theo con mồi được nhắm trước, đuổi nó chạy tách khỏi đàn.Thạc Diên chạy theo, cạn lời.Con quái thú chạy còn nhanh hơn bọn sư tử con.

Chẳng mấy chốc nó đã bỏ lũ nhóc kia một đoạn xa.Hắn chạy vượt qua bọn sư tử, thả lại một tiếng cười nhạo, guồng chân lao như tên bắn bắt kịp con quái thú mình giáp, chạy song song với nó.

Đầu nó cao đến vai hắn.

Hắn vung móng vuốt tát một cú cật lực vào đầu con vật.Con quái thú bị cú tát quật rầm xuống cỏ, đất cát bị cày tung lên.

Nó choáng váng, loạng choạng đứng dậy.Ba con sư tử thừa dịp nó chưa định thần vây lấy nhảy lên cắn cổ, bụng, chân.

Con quái thú mình giáp bị cắn vào toàn chỗ hiểm, giãy dụa như điên.

Ba con sư tử con chật vật một lúc mới cắn chết được nó.

Thạc Diên đứng bên cạnh xem.Đến khi Vỹ Liêu hớn hở máu me đầy người biến lại thành nhân hình, hắn mới hỏi:- Sao lại bắt con đực?- Nếu tấn công con cái và con non, những con đực khác trong đàn sẽ xúm lại bảo vệ.Thạc Diên gật gù, thong thả chạy về trước, mặc kệ ba con sư tử con tha lôi con mồi to tổ bố về làng..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận