Sáng hôm sau, tiểu Dĩ đúng giờ thức dậy nấu cơm.Thạc Diên ngủ đến ê ẩm mình mẩy mới dậy.
Hắn như mọi khi, vào bếp lục đồ ăn, bưng sang kho vừa ăn vừa xem tiểu Dĩ kẽo kẹt dệt vải.Cái kho hiện đã chất đầy quả gạo, khung cửi của tiểu Dĩ bị đẩy ra sát cửa, ngồi chênh vênh một cách thảm thương.
Thạc Diên nghĩ đến việc xây một gian nhà đá khác để làm kho chứa đồ.Nghĩ là một chuyện, làm được hay không lại là chuyện khác.Nhà đá ở đây xây cũng thật khéo.
Từng viên từng viên đá được cắt vuông vức, gắn nhựa cây khít đến nỗi tạt nước không lọt.
Mái nhà được làm bằng một phiến đá mỏng khoét hình vòng cung, cao ở giữa, hơi cong xuống hai bên, gắn nhựa khít vào tường.
Mái là đá phiến nguyên khối.Thạc Diên nghiên cứu hồi lâu, dứt khoát quyết định rằng mình không bao giờ làm được một ngôi nhà đá như vậy.Hắn chạy vào núi, chọn một tảng đá to như cái nhà kho, dùng móng vuốt vẽ một cái cửa, tiêu sái khoét từ cửa vào trong.Cách này hắn đọc trong truyện, lúc đó còn nhăn mặt khinh thường nhân vật phí sức.
Không ngờ…Hắn dùng nguyên một ngày khoét rỗng tảng đá thành một căn phòng, mài nhẵn vách tường trong ngoài.
Khi thành hình, tảng đá trông giống như một cái hộp vẹo bên này, lồi bên kia.Làm xong, vấn đề là phải khiêng về như thế nào.Loanh quanh hồi lâu, hắn quyết định khoét hai rãnh ở góc lồi bên ngoài của tường.Hắn đẩy nghiêng ngôi nhà, chờ trời tối hẳn thì biến hình, dùng móng xuốt sắc nhọn ở hai chân, quặp lấy rãnh đã khoét, vỗ cánh thử bay lên.Nhà bằng đá so với sức lực của hắn cũng không nặng là bao nhưng cồng kềnh khó bay.
Hắn điều chỉnh lực, nghiêng người từ từ bay về.Căn nhà của tiểu Dĩ nằm khuất dưới tán cây cổ thụ, Thạc Diên không có cách nào đặt được phòng đá cồng kềnh này xuống bên cạnh nhà, đành phải đáp xuống bên bờ suối.Trời đã tối, tiểu Dĩ dù nghe tiếng động cũng sẽ không chạy ra ngoài.
Thạc Diên thu lại cánh, lạch bạch vừa tha vừa lôi vừa vần căn phòng đá lên dốc, đặt vuông góc với nhà kho.Hắn chưa làm cửa nhưng hôm nay mệt chết hắn, mai làm tiếp.Nghĩ vậy Thạc lười nhác chạy ra suối tắm rồi vào bếp lục ăn.
Xong xuôi mới gõ cửa phòng ngủ gọi tiểu Dĩ.Cửa đá của phòng ngủ làm thành hình tròn, đặt giữa hai rãnh trượt trên dưới, khi mở thì lăn phiến đá tròn sang một bên, lúc đóng lăn phiến đá tròn che kín cửa, cài chốt đá vào lỗ bên dưới.Loại cửa này khiến Thạc Diên sửng sốt cảm thán trí thông minh của thú nhân nơi này.
Dã thú muốn phá cửa, trừ khi có sức mạnh phá sập cả căn nhà, bằng không đừng hòng mà vào được.Kho và nhà bếp không làm loại cửa tròn, chỉ gắn cửa gỗ thông thường.
Thú nhân sẽ không trộm cắp, đề phòng mấy con thú nhỏ gặm nhấm thì dùng cửa gỗ là được.Tiểu Dĩ đang nương theo ánh sáng của bếp lò để may áo, mở cửa cho hắn xong liền hỏi:- Anh đi đâu vậy? Có phải anh mang cái gì về không? Em nghe thấy tiếng động lạ.Thạc Diên nhún vai:- Mấy khúc gỗ vớ vẩn thôi.
Mai anh chẻ củi đun.
Sắp hết củi rồi.Tiểu Dĩ không nhìn ra hắn đang nói dối, cười tít mắt.Thạc Diên lăn lên giường liền ngủ.
Bảo một tên lười nhớt thây đào đá cả ngày, mỏi chết hắn rồi.Sáng hôm sau, Thạc Diên bị tiếng rú kinh hỉ của tiểu Dĩ làm tỉnh.
Hắn kéo hai mí mắt đang yêu nhau dữ dội ra, nhìn thấy tiểu Dĩ lao vào phòng, nhảy lên bụng hắn ngồi..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...