Ba Đồ có thể coi như một trong những tấm gương tán “gái” thành công, trong lúc quan hệ giữa tộc Dực Lang và Dực Hổ vi diệu như vậy mà vẫn có thể mặt dày ở lại tộc Dực Hổ, chịu đựng làm khó dễ các loại, đúng là rất giỏi. Nhưng nhẫn nhục chịu đựng như vậy đổi về là toàn bộ lạc Dực Hổ từ từ đổi mới cái nhìn, và Bối Á động tâm. Tư Văn cảm thấy, một thú nhân có chí tiến thủ, cẩn thận, ôn nhu, hàm hậu như vậy, trừ khi là có đại cừu không đội trời chung kiểu như giết cha diệt cả nhà thì rất khó không thích.
Cho dù là làm bạn bè hay người yêu, anh ta đều cực kỳ đủ tư cách, anh cũng rất hy vọng đối phương có thể cưới được Bối Á. Đáng tiếc, thời gian qua lâu như vậy, tuy Bối Á đã động tâm nhưng vẫn chưa thể cưới được người về, anh đúng là hơi hoài nghi IQ của anh ta, nhưng bây giờ cười thành như vậy, chẳng lẽ Bối Á đồng ý?
Anh không đoán sai, Ba Đồ đúng là ôm tin vui đến: “Tư Văn, mấy ngày nữa tôi và Bối Á sẽ cử hành nghi thức, tôi muốn học làm lẩu.”
Tư Văn gật đầu: “Bao giờ cử hành nghi thức?”
Nụ cười trên mặt Ba Đồ chưa từng biến mất, vội vã đáp: “Mười ngày sau.”
“Mười ngày?” Tư Văn lắp bắp kinh hãi. Bây giờ không phải lúc con mồi béo tốt nhất, hai năm này số lượng động vật không quá nhiều, lúc trước mới cử hành một hôn lễ tập thể, con mồi đã bị bắt giết ở quy mô nhỏ, giờ chỉ trong mười ngày lại bắt nhiều từng ấy con mồi, tộc trưởng lại không thể không biết, nếu đã thế sao còn gấp gáp cho bọn họ tổ chức nghi thức. Chẳng lẽ xảy ra việc gì?
Ba Đồ sờ gáy, hơi ngượng ngùng nói: “Ừm, a phụ nói xử lý sớm chút.”
Tư Văn hắc tuyến, nếu trong này không có quỷ thì anh sẽ biến thành quỷ ngay: “Vậy tối nay anh dẫn Bối Á đến chỗ tôi ăn cơm đi, tối nay tôi làm lẩu.”
Ba Đồ tất nhiên là đáp ứng, Tư Văn không nói gì nhìn anh ta cảm ơn xong liền biến mất như một cơn gió, thở dài, tiếp tục công việc chưa hoàn thành. Tiểu mạch mang về Tư Văn chỉ để lại hai gói to để trồng, được khoảng bốn mẫu, mãi đến gần giờ cơm, Tư Văn cũng chưa làm xong. Tuy còn khoảng hai phần ba nhưng chắc thêm ngày mai nữa là xong.
Vì đã đáp ứng Ba Đồ sẽ dạy anh ta làm lẩu nên Tư Văn tính săn một con thú ụt ịt. Anh và Vân thích ăn lẩu dùng xương thú ụt ịt ninh canh nhất. Ngoại trừ thú ụt ịt, Tư Văn còn mang về một ít trái cây cho Vân, vô tình phát hiện quả hạt vàng đang non, nấu ăn vừa lúc, vì thế cũng mang chút quả hạt vàng về. Nhớ ngày xưa, ngô bao tử là món anh thích nhất, hàng năm đến lúc có ngô bao tử, ông nội sẽ nấu cho anh ăn, lúc anh học trung học còn nhờ người mang tới cho anh.
Lúc Tư Văn về, Be đang biến hình hổ nằm trong sân, hai con hổ con chạy tới chạy lui quanh ông, còn trèo lên trèo xuống trên người ông, Vân và Mill thì ngồi cạnh nhìn. Tư Văn vừa vào tới cửa, Khải Khoa giây trước còn đang chạy tới chạy lui bên người con hổ lớn đã nhanh chân chạy đến, xoay quanh chân anh. Tư Văn bị động tác này của bé làm cho đầu đầy mồ hôi, nhìn thế nào cũng thấy giống chó, lại nghĩ đây là con mình, cả người đều không tốt.
Vì thế hổ con bị a phụ nhà mình ôm lên, cũng dưới sự dặn dò ôn nhu của a phụ biến thành bé cưng trần truồng. Tuy giống đực tộc Dực Hổ khi biến thân ít nhất cũng có cái quần do bản thể biến ra, nhưng các thú con thì trần trụi, chỉ sau mười tuổi mới có quần da thú, còn vì sao lại thế thì ai cũng không biết.
Tư Văn đang ôm Khải Khoa thân thiết, Ba Đồ đã khiêng một con thú moo tới, thấy Be đã biến thành người, hơi sững sờ. Anh ta biết Be, anh ta đã theo a phụ và ba mình tham gia vài lần ngày trao đổi, bản thân cũng tự đi vài lần, mỗi lần đi, anh ta đều thích nhất xem tranh đấu giữa các bộ lạc. Có mấy lần Be là đại biểu của tộc Hổ lên đài, anh ta vẫn cảm thấy thực lực của ông rất mạnh, còn muốn tỷ thí với ông, chỉ tiếc đến lúc anh ta lên đài thì Be không biết vì sao đã không còn lên đài nữa.
Tuy anh ta biết Be nhưng Be không biết anh ta, vậy nên anh tuy rằng nghi hoặc nhưng cũng không nói gì. Tư Văn nhìn ra sự kinh ngạc của anh ta, giải thích: “Đây là bạn đời của chú Vân.”
Ba Đồ bừng tỉnh đại ngộ, anh ta ở tộc Dực Hổ lâu như vậy, biết rất nhiều chuyện, việc Vân không phải người tộc Dực Hổ anh ta đã nghe qua nên nhanh chóng hiểu và cũng chấp nhận. Nhiệm vụ quan trọng nhất của anh ta bây giờ là học cách làm lẩu, đúng thời hạn cử hành nghi thức với Bối Á. Tư Văn cũng hiểu được tâm tình anh ta nên trực tiếp đưa người vào bếp.
Giống như Tư Văn nghĩ, con thú moo kia là anh ta mang tới trả thù lao cho Tư Văn. Nhưng vì một lý do nào đó mà Bối Á không thể tới ăn cơm, Ba Đồ tất nhiên phải về ăn cùng cậu ta nên cơm tối chỉ có một nhà Tư Văn. Liên quan đến bạn đời, thú nhân luôn là vô cùng nghiêm túc, vậy nên Tư Văn mới chỉ nói qua một lần, Ba Đồ tập trung cao độ đã nhớ rành mạch. Sau lý luận chính là thực tiễn, việc này cần có kinh nghiệm, không trong phạm vi dạy dỗ của Tư Văn.
Tiễn Ba Đồ, Tư Văn vừa vào nhà liền thấy một quả hạt vàng anh mang về bị bổ đôi, hạt ngô vàng được đá trắng chiếu ra sáng bóng, Vân và Mill mỗi người cầm một nửa cắn ăn. Khóe miệng Tư Văn không khỏi giật giật. Tuy ngô non có thể ăn sống nhưng cách ăn này cũng quá hoang dại rồi.
Thấy anh vào, Vân giơ nửa quả hạt vàng trong tay, cười nói: “Anh có muốn ăn không?”
Tư Văn lắc đầu, đi tới cầm quả từ trong tay cậu, nói với Mill: “Chú ơi, thứ này nấu ăn mới ngon, giờ đừng ăn nhiều, cẩn thận tiêu chảy.”
Mill gật đầu, đặt quả hạt vàng lên bàn, cơm trưa cực ngon đã khiến ông tin tưởng tài nấu ăn của Tư Văn, vậy nên cũng không nghi ngờ mà còn chờ mong vô cùng. Thấy quả hạt vàng mình vẫn tâm tâm niệm niệm bị buông ra, Berg ở bên cạnh nãy giờ vẫn nằm trong lòng a phụ nhà mình cùng với đồng bọn lập tức vươn tay muốn lấy.
Tư Văn vội vàng cầm đi, quát quát mũi nhỏ của bé, nói: “Bé tham ăn, chờ, anh đi làm đồ ngon cho mọi người.”
Ngô Tư Văn luộc một nửa, nấu một nửa. Ngô xào tùng nhân là món ăn mà kiếp trước Tư Văn rất thích, tuy giờ không có tùng nhân nhưng có ngô và cà rốt cũng được. Ngoại trừ ngô và cà rốt thì còn có thanh tiêu, thanh tiêu này là do Tư Văn tự trồng, đầu xuân Tư Văn đã làm một mảnh vườn, trồng rất nhiều rau dưa, đều là những loại thông thường trên Trái Đất, trước kia ông nội anh từng trồng, anh cũng phụ chăm sóc nên mới biết. Hơn nữa giống loài trên thú thế cơ hồ không bị ảnh hưởng bởi thời tiết, bây giờ rất tươi tốt.
Mọi người ăn đến mỹ mãn, nhất là Berg. Bé lớn hơn Khải Khoa mấy tháng, trên cơ bản đã có thể ăn rất nhiều, ngoại trừ không thể ăn quá nhiều thì món nào bé cũng ăn. Khải Khoa còn quá nhỏ nên Tư Văn không dám để bé ăn nhiều thịt quá, ép ăn một bát cháo gạo. Khải Khoa ăn cháo lửng dạ, không thể ăn thêm nhiều, có chút không vui, đang được ba mình ôm vào ngực dỗ dành.
Qua hai bữa cơm, Berg thích ông anh rể ghê gớm, có thể làm ra đồ ăn ngon như vậy, anh rể giỏi nhất! Nhất là cái món vàng vàng lại hồng hồng kia, ăn ngon nhất, anh rể, lần sau lại làm nữa nha!
Đáng tiếc, Tư Văn không nghe được tiếng lòng của bé, vì Berg bây giờ ngoài mấy từ đơn thì còn nói chưa sõi, vậy nên không thể biểu đạt ý của mình, mà động tác bán manh thì Tư Văn không quá hiểu. Thân là ba của Berg, Mill đương nhiên biết, nhưng ông không định giúp con mình nên liếc nhìn bạn đời mình.
Vì thế, vào lúc nào đó, khi Be tỏ ý muốn học nấu ăn, Tư Văn bỗng nhiên minh bạch đạo lý, thân là con người, không ai có thể cự tuyệt mị lực của đồ ăn ngon.
Mill và Be tuy nhìn thấy rất nhiều cảnh chưa từng gặp, ăn rất nhiều đồ ăn không biết tên lại cực đỡ đói nhưng lại chưa từng hỏi lấy một chữ. Vậy nhưng Tư Văn trong lòng vẫn hơi suy tư. Tuy giữa các bộ lạc đều là hữu hảo nhưng mỗi bộ lạc đều có bí mật của riêng mình, không có bộ lạc nào muốn bại lộ tất cả những gì mình có. Huống hồ, bây giờ hòa thuận không có nghĩa là vĩnh viễn hòa thuận, trong lịch sử, chiến tranh giữa các bộ lạc không phải không có, thậm chí còn có rất nhiều bộ lạc vì thế mà biến mất, vậy nên những gì không nên hỏi bọn họ tuyệt đối sẽ không hỏi.
Kết giao với loại người này đúng là khó có thể không thích, huống chi bọn họ còn là người thân của Vân. Kiếp trước, ngoài ông nội thì Tư Văn không còn thân thích nào, nguyên thân cũng là mất song thân, không có họ hàng, người có thể gọi là người thân trong hai kiếp của anh cũng chỉ còn người chú trẻ tuổi này. Anh và Vân đều khát vọng tình thân, anh tin Vân cũng rất muốn nói cách sử dụng mấy thứ này cho họ, nhưng trên thực tế bọn anh không có quyền đó, dù rằng những thứ này là do Tư Văn phát hiện.
Nơi này không có mấy thứ như quyền sở hữu trí tuệ, một thứ một khi đã là công hữu của toàn bộ lạc thì tất nhiên người đầu tiên phát hiện sẽ mất đi quyền tư hữu với thứ đó. Vậy nên mọi người đều hiểu mà im lặng không nói. Tuy vậy nhưng Tư Văn vẫn cảm thấy không được tự nhiên, chỉ có thể đợi lúc nào bọn Mill về sẽ lấy một ít thành phẩm cho họ. Còn về mấy thứ có thể nhận ra như khoai tây thì lấy mấy thứ đã gia công như là miến là được.
Vân biết ý của anh, vui vẻ nhưng cũng hơi lo lắng: “Biếu chú mấy thứ đó được sao anh?”
Tư Văn đặt Khải Khoa hình người đang ngủ say trong lòng anh lên kháng, đắp chăn cho bé, ôm Vân vào lòng nói: “Mấy thứ này dù cho họ thì họ cũng không biết là gì, làm ra thế nào, không cần sợ họ đoán được. Anh tin tộc trưởng sẽ đồng ý thôi. Cùng lắm thì mai anh đi hỏi ông ấy xem sao, nếu ông ấy đồng ý thì chúng ta bắt đầu chuẩn bị.”
Bọn họ dù còn chút miến, nhưng nếu đưa cho nhà Mill thì hơi ít, phải làm thêm.
Sáng sớm hôm sau Tư Văn đến nhà tộc trưởng hỏi. Tộc trưởng rất sảng khoái đồng ý, mấy thứ này cũng không phải nhất định phải giữ bí mật, mà là cần chút thời gian lựa chọn truyền bá. Nếu là cho người nhà chút thành phẩm, tộc trưởng cảm thấy rất an toàn, hơn nữa ông tin Tư Văn sẽ không làm chuyện bất lợi với tộc Dực Hổ.
Hai phần ba cỏ dại còn lại trong một ngày cần cù vất vả cố gắng của Tư Văn bị nhổ hết, khi mặt trời còn một nửa, Tư Văn mang con mồi hôm nay về nhà. Vào cổng liền nghe thấy tiếng cười và tiếng kêu mềm mại của trẻ con truyền ra, mệt mỏi một ngày nháy mắt biến mất vô tung vô ảnh.
Mang con mồi tới cạnh giếng lột da, vừa lột da xong liền cảm thấy có người đến, quay đầu lại nhìn thì ra là Bacon.
“Sao anh lại ở đây?” Tư Văn kinh ngạc hỏi.
Bacon lười biếng mở mắt, đứng cách đó không xa nói: “Ở nhà chỉ có mình Riley, ầm ĩ lắm, vài đứa bé chơi chung thì đỡ hơn. Hơn nữa ở nhà cậu lắm đồ chơi, có thể để nó im lặng chơi rất lâu.”
Tư Văn bừng tỉnh đại ngộ, trách không được hôm qua anh ta lại hỏi thế, thì ra là để chuẩn bị hôm nay tới. Đến đây cũng tốt, Khải Khoa và Berg đều là giống đực, có thêm giống cái điều hòa cũng tốt. Hơn nữa Vân và Cát đã lâu không gặp, nhất định có nhiều điều muốn tâm sự với bạn.
Cơm chiều do Tư Văn, Bacon và Be cùng làm. Lại nói, tuy Tư Văn nấu cơm rất ngon nhưng kỹ thuật nướng thịt lại kém nhất trong tổ ba người, người nướng ngon nhất là Bacon, vậy nên bình thường liên hoan thịt đều do Bacon nướng. Còn Be, Tư Văn có tâm đưa cho ông chút bột mỳ nên tất nhiên phải dạy ông nấu thế nào. Tuy Be rất trầm mặc nhưng Tư Văn cảm thấy năng lực học tập của ông rất tốt.
Mill và Cát ở chung rất vui, quan hệ giữa ba giống cái cực kỳ hòa hợp, ba đứa nhỏ đều là hình người, có lẽ là giống cái trời sinh có lực hấp dẫn với giống đực, Khải Khoa còn chưa nhìn ra, nhưng Berg rất bảo hộ giống cái xinh đẹp nhỏ hơn mình mấy tháng này. Nhưng cuối cùng vẫn là còn quá nhỏ, tầm quan trọng của giống cái với giống đực còn chưa quá rõ ràng cho nên người bé bảo hộ nhất vẫn là thằng cháu Khải Khoa.
Chỉ một bữa cơm, ba gia đình đã có tình hữu nghị thâm hậu, ở chung phi thường hòa hợp, khiến Tư Văn không khỏi cảm thán duyên phận giữa người với người.
Ở đây khoảng năm sáu ngày, nhà Mill liền định về. Ở nhà Be còn có a phụ, lúc ba và a phụ ông một trăm mười tuổi mới có ông, bây giờ ông đã năm sáu mươi tuổi, dựa theo thọ mệnh ở thú thế, dù tính thế nào thì a phụ ông cũng đã rất già. Ba của Be qua đời năm kia, a phụ ông rất nhớ bạn đời của mình, an ủi duy nhất của cụ là hổ con Berg.
Mặc dù ở đây rất thoải mái nhưng họ vẫn rất lo cho a phụ, Tư Văn tất nhiên sẽ không ngăn cản, người già cô đơn là một đề tài được quan tâm ở hiện đại, năm đó lúc anh học đại học cũng rất lo lắng cho ông nội ở nhà một mình. Vì thời gian quá ngắn, bọn Tư Văn không làm được nhiều miến, đành phải đi vay nhà Bacon và Og, còn lấy cho họ cả nấm, bột ngô, bột trắng, bột mỳ. Vân còn định làm cho họ mấy cái chăn bông, nhưng bị Tư Văn ngăn lại. Vốn lúc trao đổi bọn Mill đã đổi không ít đồ, chăn bông thì đợi lúc nào bọn anh đến tộc Hổ rồi mang tới cũng được.
Đợi đến mùa thu, có lương thực và động vật nuôi dưỡng, gánh nặng tồn trữ đồ ăn cũng không nặng, mà Khải Khóc lúc đó đã gần một tuổi, anh muốn dẫn hai cha con đến tộc Hổ chơi. Chờ Khải Khoa lớn thêm chút nữa, gieo trồng, nuôi dưỡng đều đi vào quỹ đạo anh sẽ dẫn Vân đi du lịch khắp thú thế, ngắm cảnh thiên nhiên tươi đẹp ở nơi này.
Sau khi nhà Mill bao lớn bao nhỏ trở về, không qua vài ngày liền đến ngày cử hành nghi thức của Ba Đồ và Bối Á. Vì đây là lần đầu tiên trong nhiều năm tộc Dực Hổ có đám hỏi với tộc Dực Lang nên tộc Dực Lang đến không ít người, thậm chí ngay cả tộc trưởng cũng đến. Nghi thức bạn đời của Ba Đồ và Bối Á là lần náo nhiệt nhất trong vài chục năm trở lại đây của tọc Dực Hổ, thế nhưng cũng có nghĩa là Ba Đồ phải chuẩn bị nhiều thứ hơn bình thường.
Tư Văn cũng không biết Ba Đồ cùng cách nào, dù sao thì đúng ngày cử hành nghi thức anh ta cũng chuẩn bị đủ con mồi, lẩu làm ra nhìn cũng ngon mắt, khiến mấy người tộc Dực Lang nhỏ hết dãi.
Tộc trưởng tộc Dực Lang tới đây không chỉ đơn thuần là tham dự nghi thức của Ba Đồ và Bối Á, nhiệm vụ chủ yếu của anh ta là ngoại giao. Sự phát triển của tộc Dực Hổ trong khoảng thời gian này anh ta đều chú ý, dù là phát hiện thực vật, nuôi dưỡng, gieo trồng hay bông đều liên quan đến sự phồn vinh của bộ lạc, khiến tộc Dực Lang động tâm. Lần này bọn họ đến với mục đích chủ yếu là hy vọng tộc Dực Hổ có thể giúp đỡ một chút, đương nhiên cũng là có điều kiện.
Là người phát hiện kiêm một trong những quân sư của tộc trưởng, lại có danh hiệu thần thú, Tư Văn tất nhiên là bị tộc trưởng gọi đi. Tộc trưởng đồng ý tiết lộ vài thông tin cho tộc Dực Lang. Trước kia những thứ này chưa từng xuất hiện hoặc là mọi người không nghĩ tới, nhưng giờ có ví dụ trước mắt, ngoại trừ mấy thứ quá mức phức tạp như miến thì những thứ khác chỉ cần phí chút thời gian là có thể dễ dàng thực hiện. Vậy nên lúc này nói cho tộc Dực Lang một ít, vừa có thể được ưu việt lại chiếm được hảo cảm của tộc Dực Lang, cực kỳ có lời.
Tư Văn rất tán thành ý của tộc trưởng, nhưng anh cũng không cho rằng người khác không mày mò ra mấy thứ phức tạp như miến. Trong năm ngàn năm lịch sử Trung Hoa, rất nhiều thứ là do dân chúng phát minh ra. Sở dĩ lâu như vậy mà không có ai ở thú thế phát hiện ra những thứ này đều là do người ở đây thường không thiếu ăn, cũng không quá theo đuổi thứ gì. Một khi cục diện này bị phá vỡ, phát triển là tất nhiên, nếu đến lúc đó toàn tộc Dực Hổ thành vật hy sinh thì không bằng bây giờ công khai một phần, khiến mọi người đều có hảo cảm với tộc Dực Hổ.
Vậy nên, tộc trưởng tộc Dực Lang vốn tưởng đàm phán sẽ rất khó khăn, buổi chiều đã nhận được câu trả lời của tộc Dực Hổ rằng bọn họ nguyện ý giao một bộ phận kỹ thuật gieo trồng và nuôi dưỡng cho tộc Dực Lang, hơn nữa cung cấp chỉ đạo kỹ thuật nhất định, điều kiện là trong vòng hai mươi năm tới, lương thực và bông mà tộc Dực Lang thu được phải chia một phần mười cho tộc Dực Hổ, hơn nữa, trong khoảng thời gian đó, bất kỳ thứ gì tộc Dực Lang phát hiện được, tộc Dực Hổ đều có thể cộng hưởng vô điều kiện. Điều kiện này trong mắt Tư Văn tuy hơi hà khắc nhưng hợp tình hợp lý.
Tộc trưởng tộc Dực Lang đương nhiên là hiểu được, nhanh chóng đồng ý. Dưới sự đề nghị của Tư Văn, hiệp nghị này được tế tự viết lại, là hiệp nghị bằng chữ đầu tiên của thú thế. Song phương giai đại hoan hỉ, buổi tối trong nghi thức của Ba Đồ và Bối Á tất nhiên là càng thêm vui vẻ, khiến buổi tiệc vốn đã náo nhiệt nay càng náo nhiệt thêm.
Mà sau khi nghi thức bắt đầu, Tư Văn rốt cuộc cũng hiểu vì sao tộc trưởng yêu cầu Ba Đồ nhanh chóng cử hành nghi thức.
Thú nhân ở thú thế phán đoán một giống cái đã có bạn đời hay chưa là dựa vào khứu giác, nếu trên người giống cái này có mùi của thú nhân khác thì có nghĩa là y đã có bạn đời, ngược lại là chưa có. Mà có thể khiến giống cái có mùi của giống đực chính là nhờ song phương làm lễ chu công (XXOO) nếu không có bước này, giống cái sẽ không thể có mùi của giống đực.
Sự thật đã rõ, cơ hồ mỗi thú nhân đều lộ ra nụ cười hiểu mà không nói, có người thậm chí còn bỡn cượt cười với Ba Đồ, bởi vì trên người Bối Á đã có mùi của anh ta, cũng có nghĩa những gì nên làm và không nên làm hai người này đều đã làm cả.
Tư Văn nháy mắt đã hiểu tâm trạng của tộc trưởng, đứa con mình nuôi nhiều năm như vậy không chỉ kết thành bạn đời với người khác mà còn bị ăn trước khi cử hành nghi thức, thật đúng là không thể nhẫn. Tư Văn tin tưởng, việc tộc trưởng muốn làm hơn là đánh cho Ba Đồ một trận nên thân. Ông không làm như thế hoàn toàn là vì Bối Á, nếu con đã bị ăn thì phải nhanh chóng cử hành nghi thức, đỡ phải nhỡ mang thai thì không xong.
Nếu là trước kia, tộc trưởng hoàn toàn không phải lo lắng chuyện đó, sinh con đối với tất cả thú nhân đều là có thể gặp nhưng không thể cầu, thế nhưng có hai cặp Tư Văn và Bacon hoàn toàn phá hủy hiểu biết của ông, khiến ông không thể không lo lắng chuyện này. Vì thế Ba Đồ hoàn toàn là tự làm bậy không thể sống liền bị ép trong vòng mười ngày phải cử hành nghi thức. Nếu không phải nghĩ lúc cử hành nghi thức mà trên mặt có thương tích thì khó coi, tộc trưởng đã ra tay từ lâu.
Đáng tiếc tránh được mồng một không tránh được mười lăm, ngày hôm sau Ba Đồ liền bị tộc trưởng vốn luôn áp lực nộ khí đánh cho mặt mũi bầm dập. Có một ông bố “chồng” oán hận mình lại còn có giá trị vũ lực cao thật đúng là các loại bị thương. Nhưng những việc đó đều là sau này, hiện tại, tên này đang cười ngây ngô đứng trên tế đài chờ bố “chồng” cũng chính là tộc trưởng đại nhân chúc phúc.
Khải Khoa không có hứng thú với những chuyện trên tế đài, bé đang biến thành một con hổ con theo đuôi báo con nhà tế tự chạy xung quanh a phụ và ba nhà mình. Riley trong lòng Cát thì giơ hai tay trắng trẻo tròn tròn như ngó sen của mình ra, a a kêu với hai tên đang chạy loạn kia.
Vân tựa trong lòng Tư Văn nhìn bọn họ, thỉnh thoảng bật cười, ngẩng đầu thấy Ba Đồ đã biến về hình thú gào thét cõng Bối Á chạy đi, quay đầu lại hôn lên môi Tư Văn một cái, cảm khái: “Em chưa bao giờ nghĩ mình có thể tìm được một thú nhân tốt như anh, sinh ra một cục cưng khỏe mạnh đáng yêu như Khải Khoa. Cảm ơn anh.”
Tư Văn không nói gì, chỉ cúi đầu cùng cậu trao đổi một nụ hôn sâu. Người may mắn không phải là Vân mà là anh mới đúng. Đi qua quỷ môn quan, xuyên đến dị thế kỳ lạ, vạn dặm xa xôi đến nơi đây, gặp được người trong lòng này, tam sinh hữu hạnh.
*tam sinh hữu hạnh là tu ba kiếp mới có được hạnh phúc hôm nay ~
**
Zổ: vậy là hoàn chính văn rồi nhé, còn có 1c phiên ngoại nữa thôi, có ai muốn tỏ tình với tui hông vậy?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...