Ngày từng ngày trôi qua, bụng Vân càng lúc càng lớn, máy thai cũng càng ngày càng rõ ràng. Tuy Tư Văn bỏ lỡ lần máy thai đầu tiên nhưng vài lần sau anh vẫn bắt kịp. Lần đầu tiên cảm thụ bé cưng máy thai, đầu Tư Văn trống rỗng, sinh mạng cường tráng hữu lực cử động dưới lòng bàn tay khiến anh không thốt ra lời, chỉ có thể nhìm chằm chằm vào Vân không dám chớp mắt.
Vân bị anh nhìn đến mạc danh kỳ diệu, nghĩ đến phản ứng người này khi nghe tin mình mang thai thì bỗng hiểu ra. Tư Văn bình thường rất trầm ổn, nhưng phản ứng trong chuyện này thật sự khiến cậu mở rộng tầm mắt, nhưng loại phản ứng vô thố khác thường này ngược lại khiến cậu cảm thấy anh rất đáng yêu.
Bụng càng lớn thì hành động của Vân càng lúc càng không thuận tiện. Tư Văn vốn luôn bất an với việc Vân mang thai nên chỉ có thể nửa tháng liền ôm Vân xuyên qua màn tuyết mùa đông giá lạnh để đến nhà tế tự một lần. Nhờ phúc của việc tin tức xã hội hiện đại nhanh chóng và đa phương tiện, anh vẫn biết mang thai tốt nhất nên đi sản kiểm định kỳ. Ở thú thế, có thể làm sản kiểm cũng chỉ có tế tự.
Thế nhưng ở thú thế không có từ sản kiểm, nên hành động này của Tư Văn trong mắt mọi người liền biến thành anh phi thường yêu thương Vân, bất tri bất giác liền thành đại biểu mới của thú nhân tốt trong bộ lạc. Kết quả chính là rất nhiều giống cái liền bắt đầu bất mãn với bạn đời của mình. Người sinh con rồi nhớ tới ngày xưa liền không nhịn được mà thầm oán vài câu, người chưa sinh liền nhân cơ hội nói vài câu hâm mộ ghen tị hận, hy vọng bạn đời có thể càng thêm cưng mình. Kết quả là Tư Văn cảm thấy gần đây đại bộ phận thú nhân trong bộ lạc nhìn anh rất kỳ quái.
Mà trong đó, phản ứng lớn nhất chính là Bacon. Làm một thú nhân có hình thú là rắn, mùa đông không ngủ đã là một chuyện cực kỳ khó khăn. Cùng kỳ những năm trước, anh đã ngủ đông từ lâu, nhưng năm nay vì Cát mang thai nên Bacon không thể không bỏ bản năng, cố gắng duy trì nghỉ ngơi như thường. Thế nhưng làm một thú nhân có gen dã thú chi phối mà nói, vi phạm bản năng là một việc cực kỳ khó chịu, thế mà vì Tư Văn, anh còn phải nửa tháng ôm Cát đến chỗ tế tự một lần.
Đây đúng là khổ hình! Hơn nữa nhà anh cách nhà tế tự không gần như nhà Tư Văn, vì thân thể của Cát mà anh còn không thể không hóa hình thú, vào những lúc tuyết động quá dầy thật đúng là ý muốn chết cũng có. Vậy nên mấy ngày nay, không khí giữa tổ ba người thường là giương cung bạt kiếm. Tư Văn tỏ vẻ thật vô tội, anh hoàn toàn không ngờ sẽ phát sinh hậu quả như vậy. Nhưng vì thế mà muốn anh bỏ hành động sản kiểm, đùa chắc, vì Vân và con, tuyệt đối không dừng!
Bacon vì sản kiểm mà càng ngày càng thống khổ rốt cuộc nghênh đón giải phóng. Vào một buổi trưa đầy nắng, Cát đang nói chuyện với Sitter và Vân bỗng nhiên cảm thấy đau bụng. Lúc đầu Cát cũng không để ý, cậu tưởng bé cưng trong bụng đá cậu, nhưng rất nhanh cậu liền cảm thấy không đúng, vì chưa có lần máy thai nào mà thường xuyên và kịch liệt như vậy, khiến cậu cảm thấy thống khổ.
Cùng lúc đó, sắc mặt Vân bỗng trở nên trắng bệch vì cậu thấy có chất lỏng màu đỏ đang lan ra trên da thú dưới thân Cát.
“Tư Văn, Tư Văn, mau tìm tế tự, Cát sắp sinh!”
Giọng nói vì hoảng sợ mà run rẩy của Vân khiến thú nhân ngoài cửa lập tức thay đổi sắc mặt. Bacon lập tức vọt vào phòng, khuôn mặt liệt của Og cũng cứng lại, nhìn Tư Văn rồi quay đi. Og nhanh chóng quyết định: “Tôi đi tìm tế tự.” Vân cũng có bầu, Tư Văn là bạn đời nhất định không thể rời đi nên chỉ có thể để Og đi.
Tư Văn gật đầu, đứng dậy vén rèm vào trong. Mùi máu tươi trong phòng đã tản ra, Bacon ở cạnh kháng nắm tay Cát, không ngừng an ủi cậu, thế nhưng bàn tay nắm tay Cát cũng không ngừng run rẩy. Tư Văn ổn định tinh thần, nói với Bacon đang nôn nóng: “Og đi gọi tế tự, không có việc gì. Sitter, em đi nấu nước đi, càng nhiều càng tốt.” Lúc trước anh đã hỏi tế tự về chuyện sinh đẻ nên cũng biết những thứ cơ bản cần dùng
Sitter hoang mang rối loạn chạy đi nấu nước, Tư Văn ôm Vân ra ngoài. Tuy ở ngoài không có kháng nhưng đốt chậu than, cũng rất ấm áp. Nhưng Tư Văn vẫn sợ cậu bị lạnh, lấy áo da thú lớn lại đây bọc quanh Vân, hôn lên môi cậu một cái, an ủi: “Không sao đâu, tế tự tới liền mà, nhất định sẽ không có việc gì. Em xem tế tự lần trước không phải rất thuận lợi sao?”
Lần trước tế tự có thuận lợi hay không, bọn họ căn bản không biết, nhưng vì để an ủi Vân, Tư Văn chỉ có thể nói như vậy. Anh không muốn Vân vì việc này mà sinh non, nhìn sắc mặt trắng bệch của Vân, anh rất lo lắng.
Vân theo bản năng gật đầu, chôn đầu vào lòng anh, rầu rĩ nói: “Nhất định không sao, Cát tốt như vậy.”
Tư Văn không nói gì, chỉ từ từ trấn an cậu, đợi đến lúc cảm xúc của Vân ổn định lại mới dặn dò một phen rồi xoay người xuống bếp. Sitter nấu một nồi nước lớn, lửa rất to, ánh lên mặt cậu đỏ rực, thấy Tư Văn tiến vào, Sitter lập tức hỏi: “Tế tự đến rồi sao?”
Tư Văn lắc đầu, Sitter liền thất vọng cúi đầu, than thở nói:“Og làm gì thế, sao lại chậm vậy !”
Vừa dứt lời, cửa sân liền bị đẩy mạnh, Tư Văn đi ra thì thấy tế tự bọc kín ngồi trên người một con báo đen, trong lòng còn ôm một bao nhỏ, bên trong lộ ra một cái đầu nhỏ đen tuyền. Đằng sau con báo là một con hổ cánh cực lớn, đang bỏ bao lớn trong miệng xuống.
Tế tự trượt từ trên người báo xuống, ôm lấy bao liền vọt vào phòng, chỉ chốc lát sau Sitter bị gọi vào. Vài người ở bên ngoài nôn nóng chờ đợi. Bàn tay Vân nắm tay Tư Văn rất chặt, trong phòng ngoài tiếng gào rú không ngừng của Bacon thì không còn thanh âm nào khác. Thế nhưng chưa đến một khắc, Bacon đã bị tế tự không kiên nhẫn mắng mỏ. Tư Văn không khỏi thở dài, cuối cùng anh cũng biết vì sao lúc sinh con không nên để bạn đời ở bên cạnh, không hỗ trợ được gì lại còn thêm phiền.
Bacon bị đuổi ra ngoài liền quanh quẩn ở cửa phòng nôn nóng chờ đợi. Ngủ đông đã sớm quên đến chín tầng mây, trong phòng ngoài tiếng gọi khẽ của báo con thì không nghe được gì nữa. Báo con đã được hai tháng, tuy chưa biết biến hóa nhưng cực kỳ rắn chắc, trong cơ thể nho nhỏ tựa như có lực lượng dùng không hết, ở nơi xa lạ cũng không khiến bé luống cuống, ở trong phòng chơi bắt đuôi mình vui đến quên trời đất.
Tâm trạng nặng nề của Tư Văn bị hành động này của báo con đùa cho thoải mái hơn, cúi người ôm báo con lên, nhét vào lòng Vân, nhẹ giọng nói: “Em xem này, đáng yêu nhỉ?”
Bé con ngơ ngác nhìn hai người trước mắt, bé không xa lạ nhưng cũng không quá quen thuộc với hai người này, từ lúc bé được sinh ra mới chỉ gặp vài lần. Nhưng bằng vài lần này cũng khiến báo con cảm thấy mùi của họ tương đối quen, cũng không để ý nữa, chỉ ngố ngố kêu mấy tiếng, sau đó quay đầu nhìn a phụ mình. Nhưng thực đáng tiếc, a phụ bé chỉ thản nhiên liếc bé một cái, ngay cả biểu tình cũng ngại cho, báo con tựa hồ cũng quen như vậy, không hề cảm thấy oan ức, liếm liếm ngón tay Tư Văn.
Vân cẩn thận ôm báo con vào lòng, thân thể cứng còng cũng đỡ hơn. Tư Văn cuối cùng cũng có thể thở phào, anh rất sợ Vân sẽ có chuyện, bây giờ còn chưa đủ tháng, sinh non sẽ nguy hiểm đến tính mạng.
Không biết qua bao lâu, trong phòng truyền ra tiếng khóc của trẻ sơ sinh, còn cả tiếng cười của Sitter. Bacon cả kinh ngồi bệt xuống đất, sửng sốt một lúc rồi chạy như gió vào phòng. Mọi người ở bên ngoài đều nhẹ nhàng thở phào, xem tình hình này hẳn là cha con bình an.
Vân hôn báo con trong lòng một cái, lúc này mới triệt để yên tâm. Báo con được hôn vô tội nhìn cậu, lại quay đầu nhìn Tư Văn đang nhìn bé. Bé cảm thấy ánh mắt người này nhìn bé thật kỳ quái nha, nhưng mà cái ôm của người này thì hơi giống a ba, thoải mái quá.
Cát sinh ra một giống cái trắng trắng tròn tròn, rất khỏe mạnh, tay chân rất có sức. Bacon mừng rỡ không ngậm được miệng. Ở thú thế, sinh một giống cái là việc đáng kiêu ngạo hơn sinh giống đực nhiều. Tư Văn cũng nhẹ nhàng thở phào, từ lúc biết tiểu thú nhân được sinh ra với hình thú, mỗi lần Tư Văn nhìn thấy Cát đều thất bất an, nếu cậu mang thai giống đực thì dù sinh trứng hay sinh rắn đều khiến anh cảm thấy sởn tốc gáy.
Giống cái nhỏ không giống trẻ con Trái Đất, vừa sinh ra đã trắng trắng tròn tròn, cực kỳ đáng yêu, khiến tế tự thích ghê gớm, nói sau này báo con nhà ông lớn lên sẽ theo đuổi bé. Bé cưng còn chưa biết mình đã bị mơ ước đang ngọt ngào ngủ, tóc màu xanh lục thưa dính vào đỉnh đầu. Trong mắt người khác là đáng yêu, trong mắt Tư Văn thì hơi kỳ. Quả nhiên, dù có nhìn Bacon bao nhiêu lần thì anh vẫn chưa chấp nhận nổi màu tóc xanh khác thường này.
Xong việc, Tư Văn thức thời dẫn Vân về. Cát vừa sinh xong, cần nghỉ ngơi, dù không nghỉ ngơi thì chắc chắn Bacon cũng có một bụng lời muốn nói. Về đến nhà, Vân ôm bụng, bỗng nhiên nói: “Anh nói xem, trong này là tiểu thú nhân hay tiểu giống cái?”
“Em nghĩ thế nào?”
Vân nhíu mày, buồn rầu nói: “Ừm, nhìn báo con nhà tế tự thì em muốn sinh tiểu thú nhân, nhưng hôm nay nhìn giống cái nhà Cát thì em lại muốn sinh tiểu giống cái.”
Tư Văn bật cười: “Vậy thì dù sinh tiểu giống cái hay tiểu thú nhân thì em đều thích cả, cần gì rối rắm?”
“Vậy còn anh?”
“Chỉ cần là con của chúng ta thì anh đều thích. Nếu con là tiểu thú nhân, anh dạy con đi săn, con là tiểu giống cái, anh sẽ chơi cùng con. Anh tin con của chúng ta nhất định là đáng yêu nhất.” Nói đến đây, Tư Văn cười cười, hôn lên mi tâm Vân: “Như nào cũng tốt cả, được rồi, em có đói không? Anh đi nấu cơm cho em.”
Tư Văn nói xong liền ra ngoài nấu cơm. Rất lâu về sau, mỗi lần nghĩ đến lời mình nói, Tư Văn đều muốn quay lại hô to, con nhà bọn anh là đứa bé không ngoan nhất trên đời!
**
Zổ: đi hội chợ sách gửi xe mất 20K, mua 10K/3q sách tập tô rồi lao ra trời nắng về OTZZZZZ
Thôi lần sau ko có hội hiếc gì hết, ra Đinh Lễ mua cho nhanh.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...