Thú Nhân Chi Tư Văn

Tuy thời gian cử hành nghi thức là buổi tối, nhưng những thú nhân này buổi sáng sau khi đi săn mồi xong đã bắt đầu chuẩn bị. Mấy ngày nay họ không ngừng săn thú, cuối cùng cũng chuẩn bị đủ để dùng trong nghi thức. Đương nhiên, bọn họ không có khả năng khiến toàn bộ tộc nhân đều ăn no, con mồi này chỉ để thú con, người già và giống cái ăn, các giống đực thường sẽ tự mang con mồi của mình đến. Nhưng dù như thế thì con mồi cần cũng rất nhiều, vậy nên để nấu nướng hết bằng đó thì cũng rất mất thời gian.

Mấy thú nhân thanh lý sạch sẽ đất trống quanh tế đài, phân loại và rửa sạch rau xanh, khoai tây rửa sạch, gọt vỏ thái miếng, sau đó liền xử lý con mồi. Lọc xương thú ụt ọt xong, Tư Văn dùng xương bắt đầu làm lẩu, những người khác thì tiếp tục thái thịt.

Dùng nước rửa sạch xương cốt, đun một vại nước lớn, bỏ xương vào, vớt bọt, sau đó bắt đầu làm lẩu. Mấy ngày trước bọn họ đã làm mấy chục cái bếp lò ở xung quanh tế đài, bây giờ sửa sang lại là có thể dùng. Đổ nước và xương đã bổ đôi vào bình gốm, cho thêm các loại gia vị, bắt đầu nhóm lửa hầm. Bây giờ là giữa trưa, dùng lửa nhỏ hầm canh xương đến buổi tối, nhất định sẽ cực kì ngon.

Mùi thơm của canh xương gợi lên cơn đói của các thú nhân, vì thế con mồi săn ban sáng trở thành cơm trong bụng họ. Nghỉ ngơi một lúc, các thú nhân tiếp tục công việc của mình. Thời gian bận rộn trôi qua rất nhanh, màn đêm buông xuống, các tộc nhân tộc Dực Hổ cũng bắt đầu đi từ trong nhà ra, hội họp ở tế đài. Còn các thú nhân làm xong việc liền về nhà.

Tư Văn về đến nhà, như dự đoán mà không thấy Vân. Theo tập tục thú thế, bắt đầu từ một ngày trước khi cử hành nghi thức, giống cái và giống đực không thể gặp nhau. Vậy nên tối qua ba giống cái ngủ ở nhà Sitter. Khóe miệng cong lên, xách nước ấm trên bếp vào phòng tắm để tắm, mặc quần áo Vân tự tay làm vào. Hình dáng quần áo của hai người đều do Tư Văn vẽ, là com-lê. Tuy vẽ đơn giản nhưng rất rõ ràng, vậy nên Vân làm ra cũng khá giống com-lê, chỉ là dùng vật liệu khác nhau mà thôi.

Bộ của Vân là màu trắng, của Tư Văn là màu đen, hết thảy đều rất hoàn mỹ. Chỉ là, dùng da thú làm com-lê đúng là kỳ quái, nhưng da thú dùng làm quần áo đều không có lông mà trơn bóng mềm mại, vậy nên mặc cũng không thấy nóng.

Trước khi nghi thức bắt đầu, các thú nhân phải ở trong một căn phòng nhỏ trong hai căn phòng cạnh tế đài. Lúc Tư Văn đi vào, những người khác đều có mặt. Tư Văn nhìn qua, quần áo của người khác có đủ hình dạng, nào là áo choàng, váy ngắn, áo choàng ngắn. Og mặc một bộ trường bào màu vàng, Bacon là váy ngắn màu xanh lục, chỉ một mình anh là mặc com-lê.


Thấy anh đi vào, mọi người đều chào hỏi. Ánh mắt Og liếc qua quần áo trên người anh một lúc rồi dời đi. Bacon thì ôm vai anh, chỉ vào căn phòng nhỏ không xa ngoài cửa sổ nói: “Vân nhà cậu đang ở trong đó, cậu nói xem quy củ này là do ai đặt ra, cư nhiên một ngày trước cử hành nghi thức bắt đầu không được gặp mặt, đúng là tàn nhẫn.”

Tư Văn cười, đang định nói gì thì tế tự đi vào, phía sau là thú nhân tộc báo trầm mặc.

Tế tự cười cười với mấy thú nhân đang nôn nóng, thú nhân tộc báo bỏ bảy tám bình gốm trên tay xuống, mùi hương nhẹ nhàng tản ra trong phòng. Tế tự chỉ vào mấy cái bình, cười nói: “Thứ này tối nay cần dùng, các giống cái rất yếu ớt, phải cẩn thận, dùng hết thì tìm ta lấy.”

Tư Văn囧, nếu anh đoán không sai thì bình nhỏ đang tỏa ra hương thơm này chắc là KY (dầu bôi trơn), không ngờ ở thú thế thứ này là phân phát thống nhất, người làm ra còn là tế tự. Oán thì oán, Tư Văn vẫn là ngoan ngoãn gật đầu. Tế tự vừa lòng cười, xoay người đi ra ngoài. Tư Văn hơi xấu hổ nhìn những người khác trong phòng, ngoại trừ Og mặt liệt nhìn không ra cảm xúc thì những người khác đều là thản nhiên hoặc hứng thú nhìn vài cái bình nhỏ kia. Tư Văn yên lặng quay đầu, thú nhân hẳn là không có cảm xúc xấu hổ.

Tế tự mới vừa đi, tộc trưởng liền cười ha hả vào tới: “Có vui không hả?”

Bacon cười nhộn nhạo: “Đương nhiên là vui, tộc trưởng, trước kia lúc cử hành nghi thức ông không vui sao?” Những người khác cũng đều phụ họa, chỉ có Tư Văn và Og ngậm miệng, chỉ là một người cười, một người nhăn mặt.


Tộc trưởng gật đầu: “Đương nhiên là vui rồi, sao có thể không vui được. Nhưng vui thì vui, vẫn phải có chừng mực…” Sau đó tộc trưởng thuyết minh tình huống và trình tự đại khái trong đêm động phòng hoa chúc, sau đó thanh thanh thản thản đi ra ngoài.

Tư Văn đã choáng không nói được gì, thì ra mấy người kia không thấy xấu hổ là vì chưa biết làm như thế nào. Anh yên lặng nhìn mọi người đột nhiên hưng phấn nhìn chằm chằm vào bình, quả nhiên, loại chuyện này sao có thể làm bọn họ xấu hổ, sẽ chỉ làm bọn họ hưng phấn mà thôi.

Tộc trưởng đi ra ngoài không bao lâu, nghi thức liền bắt đầu, Tư Văn và các thú nhân khác đi ra ngoài, mọi người cùng đứng trên tế đài, các giống cái cũng đi ra, đứng bên cạnh bạn đời của mình. Vân mặc com-lê trắng, quanh thân là một loại cảm xúc tên là hạnh phúc, Tư Văn nhìn chằm chằm vào khuôn mặt người bên cạnh, hơi hoảng hốt. Ngắn ngủi như thế mà anh đã tới thế giới này lâu đến vậy sao? Thích ứng nơi này, cố gắng tăng thực lực, thành thạo kỹ xảo săn bắn, thật giống như mới là chuyện ngày hôm qua, nhưng chỉ chớp mắt anh đã đứng ở đây, kết thành bạn đời với giống cái thiện lương ôn nhu cứng cỏi này, cùng nhau sống nốt quãng đời còn lại.

Cảm giác như vậy thực kỳ lạ quá, nhưng lại khiến anh rất vui vẻ, người này có lẽ không hoàn hảo, nhưng trong mắt anh lại là người rất phù hợp với anh. Cảm nhận được ánh mắt của anh, Vân nghi hoặc ngẩng đầu lên nhìn anh, Tư Văn cười cười, nâng tay lên muốn vò đầu cậu một phen, nhưng ngại đang cử hành nghi thức nên lại buông tay xuống.

Tộc trưởng đứng trên tế đài, nói mấy câu đúng trường hợp, xoay lưng lại, cao giọng nói với bức tượng Dực Hổ cao lớn đối diện trên tế đài: “Thú thần ở trên cao, xin hãy phù hộ những người trẻ tuổi này.” Sau đó ông đọc một loại ngôn ngữ tối nghĩa khó hiểu, những người khác đều nghiêm túc nghe, chỉ có Tư Văn chăm chú nhìn tượng đá kia, hơi ngẩn người.

Không ai từng nhìn thấy hình dạng của thần thú, bởi vậy nên mỗi bộ lạc trên thú thế đều kiên quyết rằng hình thú của thần thú giống hình thú của bộ lạc mình, ai cũng không thuyết phục được ai, vậy nên thần thú trong từng bộ lạc đều giống hình thú của bộ lạc đó. Chuyện này là do lần đầu tiên nhìn thấy tượng thú thần, anh nghi hoặc hỏi Vân nên Vân nói cho anh, mà bây giờ anh bỗng nhiên muốn biết thế giới này có tồn tại thú thần thật không.


Trước kia anh không tin tưởng những chuyện về tâm linh như vậy, nhưng không những anh được trùng sinh mà còn vượt qua thế giới và chủng tộc mà thành một thú nhân. Ngay tại lúc anh đang miên man suy nghĩ, tộc trưởng đã đọc xong một đoạn dài, dừng lại. Tư Văn cười cười, việc có hay không thì liên quan gì đến anh, việc mà anh nên nghĩ là làm thế nào để người bên cạnh anh có thể sinh hoạt càng ngày càng tốt.

Tế tự tiếp nhận sau khi tộc trưởng đọc xong, ông ôn hòa cười với mấy đôi, nhưng ngữ khí lại vô cùng nghiêm túc: “Tiếp theo, ta nói cái gì thì các ngươi nói lại cái đó, đừng đọc sai.” Ông nói xong, nhìn mọi người một lúc, nhẹ giọng nói một đoạn ngắn bằng ngôn ngữ Tư Văn chưa từng nghe, tuy chưa từng nghe nhưng lại rất dễ nhớ.

Không kịp nghĩ ngợi, Tư Văn lập tức lớn tiếng nói lại đoạn đó như những người khác. Thực kỳ diệu, khi anh nói xong, trong ngực bỗng có một loại cảm xúc kỳ lạ, thích, kích động, chờ mong, các loại tình cảm hội tụ lại. Tư Văn nheo mắt, anh dám khẳng định, đây không phải cảm xúc của mình, vậy nên anh nhìn về phía Vân đang đứng bên cạnh, ánh mắt dịu dàng.

Ý cười trên mặt tế tự càng sâu: “Các ngươi về sau chính là bạn đời, phải hạnh phúc mà làm bạn của nhau. Được rồi, các dũng sĩ, đưa quả lửa cháy mà các ngươi tìm được cho bạn đời của mình ăn đi.” Nói xong còn nghịch ngợm chớp mắt.

Tư Văn đột nhiên cảm thấy không tốt, nhưng không nghĩ ra lý do, ngoan ngoãn đưa quả lửa cháy trong tay ra. Các giống cái không cắn ăn mà cắn một miếng vỏ quả nhỏ, sau đó từ từ uống, quả hỏa diễm xẹp xuống với tốc độ mà mắt thường nhìn thấy được. Tư Văn bình tĩnh nhìn Vân, nơi này nhiều chủng loại thần kỳ quá, anh đã không còn sức để ngạc nhiên.

Các giống cái uống xong, tất cả mọi người đều hoan hô, nghi thức hoàn thành, bắt đầu tiệc tối. Lẩu vị cay lại cực kì thơm khiến mọi người khen không dứt miệng, nếu thú con và giống cái không ăn được cay thì đã có nồi lẩu tôm cá tươi không cay, mỗi người đều ăn cực kì vui vẻ.

Nhưng tất cả những điều này Tư Văn đều không để ý nổi, anh cảm thấy mình rất không bình thường. Vân đứng gần anh, mùi hương từ cậu truyền đến anh, khiến cơ thể của anh đột nhiên nóng lên. Sau đó anh phát hiện mình đã không chịu nổi, điên cuồng muốn tiếp cận Vân, muốn mạnh mẽ hôn cậu, giữ thật chặt cậu, mà sau khi xuất hiện ý tưởng này, anh hoảng sợ phát hiện thân thể anh đã không tự chủ nổi, bởi vì, trong nháy mắt anh liền biến thành một con hổ cực lớn.

Tư Văn cả kinh trong lòng, hơi hơi khôi phục một tia thần chí, vì biến hóa của cơ thể quá lớn nên Tư Văn mới sợ có vấn đề, nhưng anh rất nhanh đã phát hiện Bacon biến thành một con rắn lớn màu xanh lục, quấn quanh người Cát, mà những người khác, ngoại trừ Og, cũng đều đã biến thành hình thú, cọ xát vào giống cái nhà mình. Nhưng đến lúc anh nhìn lại, ngay cả Og cũng đã biến thành một con hổ lớn.


Lúc này anh mới nhẹ nhàng thở phào, sau đó bỗng nhiên phát hiện, không biết từ lúc nào, đuôi của anh đã quấn lên eo lưng Vân, đầu cũng vô thức cọ lên người cậu. Tư Văn triệt để ngơ ngẩn, anh cảm thấy sự xúc động trong lòng anh càng lúc càng mãnh liệt, thậm chí anh còn liều lĩnh muốn xé nát quần áo cậu, vùi sâu mình vào nơi nào đó, mạnh mẽ mà tiến công.

Tiếng hổ gầm xé toạc bầu trời đêm, một thú nhân tru lên một tiếng dài, cuộn giống cái của mình đặt lên lưng, vọt vào màn đêm mịt mờ. Đây như là tín hiệu, các thú nhân cử hành nghi thức bắt đầu liên tiếp đi, Tư Văn chết sống chống cự khát vọng trong lòng, thần chí bắt đầu mông lung.

Vân hơi thấp thỏm nhìn con hổ lớn đang nôn nóng, cái đuôi quấn quanh thắt lưng cậu hơi chặt làm cậu thấy đau, nhưng cậu cảm nhận được Tư Văn đang nóng nảy. Vươn tay ôm lấy cái đuôi triền trên eo, nhẹ nhàng vỗ, muốn an ủi anh, thế nhưng giây tiếp theo, tầm mắt biến hóa, cậu đã bị đặt lên lưng con Dực Hổ, nắm chặt lông dài của nó, cậu cố gắng khiến chính mình thoải mái hơn trong lúc con hổ đang chạy điên cuồng.

**

Zổ: chương sau là gì nào? (*´▽`*)(*´▽`*)(*´▽`*)

Đảm bảo lần này không có cua đồng nha nha nha, lại còn hot lắm nữa ~

Như cũ, 5 ng cmt t sẽ up chương sau (*´▽`*)(*´▽`*)(*´▽`*)


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui