Sau khi những người được tộc trưởng phái đi trở về, thú triều được chứng thực, các bộ lạc xung quanh đều xuất hiện những mãnh thú lớn khác nhau. Một ít bộ lạc có hình thú không quá cường đại như tộc Hồ Ly và tộc Mèo Rừng đều bị thương rất nhiều thú nhân. Những tộc trưởng của các bộ tộc đó cũng rất bất đắc dĩ, bọn họ bị hạn chế của hình thú, không cường đại như tộc Dực Hổ nên phái người đến tộc Dực Hổ xin được che chở.
Tộc trưởng không lập tức đồng ý, tuy trong lòng ông cũng rất đồng tình với bọn họ, nhưng tộc Dực Hổ tuy cường đại nhưng cũng không thể bảo vệ quá nhiều người ngoài bộ tộc của mình, người của tộc Mèo Rừng cũng không ít, nên chuyện này vẫn cần suy xét thêm. Người của tộc Mèo Rừng và Hồ Ly rất thất vọng, nhưng cũng hiểu được nên thành thành thật thật vào phòng mà tộc Dực Hổ an bài để chờ đợi kết quả.
Người của tộc Mèo Rừng vừa đi, tộc trưởng liền quay đầu hỏi Tư Văn, Og và Bacon đang đứng bên cạnh. Việc cạm bẫy và khoai tây trước đó đã khiến tộc trưởng bắt đầu coi trọng Tư Văn và Og, hỏi ý kiến họ trong rất nhiều việc cho nên tộc trưởng đã cho người gọi họ tới ngay từ đầu. Còn Bacon, ngượng ngùng nha, là thú nhân có hình thú là rắn, gen dã thú trên người anh rất rõ ràng, cực kì khôn khéo giảo hoạt, chưa từng chịu thiệt trong giao dịch với tộc khác nên tộc trưởng rất coi trọng ý kiến của anh.
“Các ngươi cảm thấy thế nào?”
Tư Văn nhìn xuống, không nói gì. Og là mặt liệt ít lời, cũng không mở miệng. Bacon thì không cố kỵ gì, cười he he nói: “Tộc trưởng, chúng ta có thể giúp bọn họ. Tộc Mèo Rừng tuy không mạnh, nhưng lại linh hoạt, đồ ăn cũng không giống trong bộ lạc chúng ta, chủng loại đồ ăn sẽ nhiều hơn. Bọn họ tới đây cũng sẽ đi săn thú, tuy không phải con mồi loại lớn nhưng trung bình thì vẫn có thể săn được. Còn nữa nha, tộc Mèo Rừng này không ít giống cái, biết đâu qua thú triều sẽ có vài người ở lại, thú nhân của bộ lạc chúng ta rất cường tráng mà.”
Mắt tộc trưởng cũng phát sáng, giống cái! Giống đực tộc Mèo Rừng không quá khỏe, thế nhưng giống cái nhiều nha, cũng gần bằng tộc Dực Hổ, mà thú nhân thì lại không bằng. Nếu thật sự có thể khiến vài giống cái ở lại thì đúng là quá tốt. Còn đồ ăn thì như Bacon nói, nhiều chủng loại hơn thì đồ ăn cũng nhiều hơn, mọi người cùng cố gắng thì vẫn có thể đủ.
“Nhưng sức chiến đấu của thú nhân tộc Mèo Rừng khá thấp, chúng ta không bảo vệ được nhiều người như vậy.” Tộc trưởng hơi tiếc nuối, tuy tốt nhưng không thể dùng tính mạng của tộc nhân mình mạo hiểm!
Bacon híp mắt, cười nói: “Tộc trưởng, cạm bẫy có thể dùng để bắt động vật nhỏ, vậy nếu đào hố lớn hơn, cọc gỗ bên dưới nhọn hơn thì không phải cũng có thể bắt mãnh thú? Hố đào sâu hơn thì tôi tin chúng nó cũng không thể nhảy ra.”
Tư Văn yên lặng liếc Bacon một cái, thú nhân nơi này đều thuần phác không có tâm kế, tuy cũng rất thông minh nhưng thông minh như Bacon có thể từ cạm bẫy nghĩ đến hố sâu như vậy cũng không phải thông minh bình thường. Nghĩ như thế, anh lại thêm phần tán thưởng thú nhân tóc xanh này.
Mắt tộc trưởng sáng lên, vội vàng hỏi: “Phương pháp này tốt lắm, ngươi biết làm như thế nào sao?”
Bacon tiện tay cầm quả trám cắn, vừa ăn vừa mơ hồ nói: “Tôi cũng không biết, cạm bẫy là do Tư Văn nghĩ ra, tộc trưởng hỏi cậu ta ấy.”
Tư Văn nhìn Bacon cười mỉm nhìn sang, không nói gì nhìn trời, anh đây là bị tính kế sao? Nghĩ như thế nhưng trên mặt ra vẻ trầm tư một lúc lâu mới nói: “Chúng ta có thể đào một cái rãnh sâu xung quanh khu an toàn, bên trong cắm cọc gỗ vót nhọn, như vậy thì dã thú rơi vào cũng không thể trèo lên, chúng ta chẳng những có thể đối mặt ít dã thú hơn mà còn có thể có thêm đồ ăn.”
Còn tường vây, anh cũng muốn xây nhưng không có chuyên*, gỗ thì chưa chắc đã hữu dụng. Nhưng chuyên phải dùng loại đất gì, nung như thế nào thì anh hoàn toàn không biết, cho nên chỉ có thể không đề cập đến.
Tộc trưởng lập tức sang sảng cười to: “Tư Văn à, ngươi còn lợi hại hơn a phụ ngươi đó. Chuyện này giao cho ba người các ngươi đi làm. Ngươi và Og còn chưa khỏi hắn, chú ý chút, còn Bacon, ngươi làm nhiều hơn đi.”
Ba người đi ra nhà tộc trưởng, Bacon nắm tay đập đập vào bả vai Tư Văn, cười nói: “Tôi đã so với Og rồi, tôi thắng, ngày mai chúng ta so đi.”
Trong giọng nói không hề có ý nghi vấn, giống như chắc chắn Tư Văn sẽ đáp ứng. Khóe miệng Tư Văn giật giật, mặt không thay đổi nói: “Tôi còn chưa khỏi, ngày mai Vân muốn đi hái trái cây, tôi sẽ đi cùng, Og cũng đi cùng Sitter. Nếu anh không có việc gì, không bằng đi làm đào hố đi.”
Bacon sờ sờ mũi, quả nhiên, người này vì chuyện vừa nãy mà mang thù, đúng là hẹp hòi! Nhưng việc này là do chính mình gây ra, cũng không trách được người ta, cho nên tên này tiếp tục dùng khuôn mặt tươi cười nói: “Vậy thì cùng nhau đi đi, vừa vặn mai Cát cũng đi hái trái cây, tôi cũng muốn đi với em ấy.”
Tư Vă từ chối cho ý kiến, Og lại hơi nhíu mày, nói: “Cậu không định kết thành bạn lữ với Bối Á?”
Bacon kinh ngạc mở to hai mắt: “Ai nói tôi muốn thành bạn lữ với Bối Á? Bạn lữ của tôi là Cát, Cát tốt nhất.”
Quả nhiên, thú nhân dù thông minh, hào sảng hay mặt than thì đều là thê khống…
Nhớ tới việc vừa bị tính kế, tuy trong lòng cũng không quá mang thù nhưng Tư Văn vẫn không nhịn được mở miệng: “Người trong bộ lạc đều biết anh và Bối Á muốn cử hành nghi thức bạn lữ, tộc trưởng và bạn lữ của ông ấy đều đồng ý.”
Mặt Bacon lập tức đen xì, lẩm bẩm nói: “Thảo nào mình về cũng không muốn để ý đến mình…” Lời sau càng nói càng nhỏ, không biết nói những gì, xoay người chạy nhanh như chớp.
Tư Văn vừa lòng cong môi, giương mắt thấy Og đang quỷ dị nhìn anh, giật giật mi, sao chứ?
Og không đáp lại, yên lặng nhìn anh một lúc, nói: “Sáng mai tôi chờ cậu ở khu an toàn.” Tuy thương tích của họ chưa khỏi hẳn nhưng vẫn có thể đánh mấy con mồi bình thường.
Tư Văn gật gật đầu, hai người đi mỗi người một ngả. Og tất nhiên là đi tìm Sitter, Tư Văn lại không đi tìm Vân mà đi tới chỗ tế tự.
Tế tự là một giống cái một trăm hai mươi tuổi, bạn lữ của ông là thú nhân tộc Báo, trước đây lúc giao dịch bộ lạc thích tế tự liền cùng ông về tộc Dực Hổ, chỉ là theo đuổi rất lâu mới khiến tế tự gật đầu. Ở thú thế, giống cái tuy trân quý nhưng vẫn có thể kết thành bạn lữ với thú nhân của bộ tộc khác, còn sau đó ở đâu thì không quy định.
Chỉ là thân phận, trách nhiệm của tế tự đều trọng đại, cũng có ý nghĩa bất đồng với bất kì thú nhân nào nên không thể đến bộ lạc khác, cho nên thú nhân tộc Báo này liền sống ở tộc Dực Hổ cùng tế tự. Việc này cũng không hiếm gặp trong lịch sử thú nhân, chỉ là vì thường xuyên tiếp xúc với dược vật và thường phải nếm thử dược thảo nên thân thể của tế tự cũng không dễ dàng thụ thai.
Tế tự bây giờ cũng chưa có con, nhưng ở thú thế, a phụ và a ba tuy rất chờ mong sinh mạng mới nhưng cũng không vì thế mà tổn thương tình cảm, huống chi tế tự mới một trăm hai mươi tuổi, vẫn có thể mang thai, nói không chừng vài năm nữa sẽ có.
Tế tự thấy Tư Văn đến, cũng không kinh ngạc. Mấy ngày nay, vì Vân lo lắng nên anh thường đến đây cho tế tự kiểm tra để Vân yên tâm. Lúc kiểm tra theo thông lệ, thú nhân tộc Báo kia vẫn đứng ở bên cạnh coi chừng, ánh mắt chăm chú nhìn tế tự, lại nói đây vẫn là lần đầu tiên anh gặp đối phương, nghe nói đợt trước ông về tộc Báo.
“Đã gần khỏi rồi, nhưng vẫn cần nghỉ ngơi thêm mấy ngày.” Tế tự cười vui mừng, thân thể đứa bé này rất tốt, Vân cũng không cần lo lắng nữa, cảm tình của hai đứa đúng là tốt.
“Cảm ơn tế tự, tôi muốn nhờ ngài một việc.” Tư Văn không nhanh không chậm nói, sắc mặt rất nghiêm túc, tay đặt hai bên hơi hơn run rẩy.
Tế tự kinh ngạc nhìn anh một cái, lo lắng hỏi:“Có chuyện gì?”
“Ngài hẳn là cũng nghe tộc trưởng nói, năm nay nói không chừng sẽ có thú triều, tôi biết ngài nơi này có ghi chép về thú triều, muốn mượn về xem.”
Khuôn mặt tế tự giãn ra, trách cứ: “Mượn thì mượn, ta còn tưởng xảy ra chuyện gì, ngươi chờ, ta lấy ra cho ngươi.” Nói xong đứng dậy đi vào phòng, lát sau đã mang một cuộn da thú nhỏ đi ra.
Tế tự đặt da thú lên bàn đá, mở ra, đồng tử của Tư Văn mở to, chữ này rất quen thuộc với anh, chính là chữ hán, nhưng là phồn thể.
Tế tự cũng không kì quái với phản ứng của anh, ghi chép là thần thánh, rất nhiều thú nhân nhìn thấy cũng không nhịn được kích động. Ông lý giải mà cười cười, nói: “Ngươi chưa học chữ trong này, để ta giảng cho ngươi.”
Tư Văn thu cảm xúc, lắc đầu nói: “Tôi tự xem được, trên đây còn có tranh vẽ, Vân cũng dạy tôi vài chữ, không hiểu sẽ hỏi lại ngài.”
Từ lúc muốn xem ghi chép, Tư Văn đã hỏi Vân đã từng xem ghi chép chỗ tế tự chưa. Vân tất nhiên đã từng xem, trước đây cậu từng có thời gian dài ở chỗ tế tự, lúc tế tự nhàn rỗi sẽ giảng cho cậu nghe những điều được ghi lại, còn dạy chữ cho cậu. Tế tự không nghi ngờ anh, nghĩ nghĩ, gật đầu đồng ý, chỉ dặn nếu không hiểu thì tìm ông.
Tư Văn nắm chặt da thú trong tay, hít sâu một hơi, chữ này là chữ hán, đây coi như là tin tốt với anh, ghi chép này không chừng có thể mang lại cho anh chút kinh hỉ chăng.
**
Zổ: hôm nay gió mùa về, mưa không phải phơi thóc ~
Mới có mùa thị mới trên đền, tôi không đọc ĐMBK nên không phát biểu gì, nhưng mà tôi cũng là đứa chỉ edit trên bản QT mà không có raw nên hơi nhột. Nói lại lần nữa là tôi đúng là đứa chỉnh sửa bản QT nên chém gió thành bão, ai không thích thì đừng đọc, có ý kiến gì cũng làm ơn nói ở đây trước khi đi tung hê cho thiên hạ, người ta gọi đấy là nói xấu sau lưng đấy mấy bạn ạ.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...