Vị mềm mại lại dễ nhiễm hương vị của thực vật khác của khoai tây rất ít người có thể chống cự, vậy nên sau khi Vân thăm dò mà ăn thử cũng bị loại mềm nhũn chưa từng ăn này thu phục. Hai người ăn hết sạch mấy của khoai tây nướng. Tư Văn thầm than trong lòng, tuy bữa nào ăn thịt cũng không sao, nhưng loại hương vị quen thuộc mà lâu lắm mới được ăn đúng là khiến người ta hạnh phúc.
Sau khi thỏa mãn dạ dày, Tư Văn tự giác thu thập đồ vật đi rửa, nhưng không về. Lúc này trời đã tối đen, trong phòng để một thứ tên là Đá Trắng. Loại đá màu trắng này vào ban đêm sẽ phát ra ánh sáng nhu hòa, bình thường khoảng ba bốn cục đá là có thể chiếu sáng một căn phòng, rất thông thường ở thú thế, phiền toái duy nhất là mỗi ngày phải phơi đá dưới ánh mặt trời.
Khi lần đầu tiên biết sự tồn tại của thứ này, Tư Văn đã hoàn toàn khiếp sợ sự thần kỳ của dị giới. Không nói đến các loại động vật lai giống kì quặc, riêng loại đá có thể hấp thu năng lượng mặt trời sau đó phát sáng đã cực kì nghịch thiên.
Được ích lợi từ loại đá nghịch thiên này, giờ Tư Văn có thể dưới ánh sáng rõ ràng như vậy mà ngắm kĩ Vân. Tuy người này không đẹp trai phong độ, nhưng nếu ở kiếp trước cũng là thanh niên thanh tú, da vì phơi nắng nhiều nên hơi đen, nhưng rất khỏe mạnh và tràn ngập sức sống. Làm cho người khác nhớ lâu nhất là nụ cười của cậu, rõ ràng chỉ là một nụ cười bình thường nhưng lại làm cả khuôn mặt trở nên ôn nhu, ý cười thản nhiên giống như dòng suối mát chảy trong lòng người, khiến người ta cảm thấy ấm áp.
Anh bỗng nhiên cảm nhận được cảm giác rung động càng mãnh liệt.
Che dấu mà cắn trái cây trên tay một miếng, anh làm như lơ đãng hỏi: “Thứ vừa nãy cậu đã thấy bao giờ chưa?”
Miệng Vân còn đang ăn hoa quả, quai hàm vội vàng nhai nhai, nuốt hoa quả trong miệng xuống rồi nói: “Rồi, trong khu an toàn có rất nhiều, thế nhưng trước kia không biết nó ăn được, nhưng đúng là ngon quá.” Nghĩ lại còn thèm thuồng liếm liếm môi.
Trong mắt Tư Văn lóe ra ánh sáng không biết tên, bộ dáng phồng miệng của Vân vừa nãy khiến anh nghĩ đến một con sóc ôm một quả thông vui vẻ gặm, khiến anh không nhịn được mà muốn vuốt lông đối phương. Anh nâng tay lên, để vào sau đầu mình, không có biện pháp, giờ hai người còn chưa vượt qua quan hệ bạn bè, loại động tác thân mật như xoa đầu không thể làm.
Anh bỗng nhiên cảm thấy kế hoạch của mình có lẽ nên sửa, nhưng việc này không thể lộ ra, vì thế anh gãi đầu, làm ra vẻ hàm hậu không hề tâm cơ, nói: “Tôi cũng không biết thứ đó ăn được, chắc là lúc nhóm nửa không cẩn thận bỏ vào, nhưng đúng là ngon thật.”
Vân gật gật đầu, mặt đầu vẻ tán đồng, sau đó cau mày suy nghĩ một lúc, do do dự dự nói: “Anh nói xem, thứ này có phải nói cho tộc trưởng không? Tôi cảm thấy sau khi ăn hai viên to to thì ăn ít thịt và canh hơn bình thường thế mà giờ vẫn rất no, anh thì sao?”
Tư Văn thấy hơi kinh ngạc, xem ra Vân sâu sắc hơn anh nghĩ rất nhiều. Anh phối hợp mà gật gật đầu, trong lòng mừng thầm, một người ôn nhu lại thông minh như vậy là người mà Tư Văn anh thích, đúng là quá tốt.
Không biết tư duy của đối phương đã bay tới chân trời kì quặc nào, Vân nghiêm túc tự hỏi một lúc rồi nói: “Chúng ta nói với tộc trưởng đi, có lẽ thứ này cũng có thể trở thành lương thực mùa đông. Trước kia tôi cũng vô tình mang thứ này về nhà rồi, lúc còn nhỏ còn coi nó như đồ chơi, tôi nhớ thứ này nếu để ngoài trời thì một hai tháng cũng không hỏng, nếu đúng là để được lâu như vậy thì tốt quá.”
Tư Văn tán thưởng nhìn cậu, nhưng không đồng ý với ý kiến của đối phương: “Việc này tất nhiên phải nói với tộc trưởng, nhưng giờ tộc trưởng đang bận việc cạm bẫy, chắc là không có thời gian. Hơn nữa, thứ này gọi là gì, có phải chống đói thật không, ăn như thế nào chúng ta đều chưa biết rõ, không bằng lại chờ thêm mấy ngày, đợi việc cạm bẫy lo liệu xong, tộc trưởng có thời gian, chúng ta cũng giải quyết được mấy vấn đề này thì nói với tộc trưởng cũng không muộn.”
Vân cũng hiểu mình quá vội vàng, giống như Tư Văn nói, còn nhiều chuyện cậu chưa hiểu rõ đã đi nói với tộc trưởng thì chưa chắc tộc trưởng đã tin. Ngượng ngùng gật gật đầu, vân nói: “Vậy gọi thứ này là gì?”
“Gọi là khoai tây đi.”
Vân nghi hoặc nhìn anh, chớp chớp mắt: “Sao lại gọi là khoai tây?”
Người Tư Văn không thể nhận ra mà cứng một lúc, cười gượng: “Nghĩ linh tinh thôi, gọi là gì cũng được.” Khoai tây, xem ra chưa phải lúc lấy lại tên cho chúng mày rồi. Thực ra cũng chỉ là một loại thực vật, gọi là gì cũng chẳng sao, chỉ là kỹ thuật đặt tên ở thú thế làm anh không còn gì để nói, ví dụ như đá màu trắng thì gọi là Đá Trắng, trái cây màu xanh thì gọi là Quả Xanh, màu hồng gọi là Quả Hồng. Anh sợ bọn họ sẽ gọi khoai tây là Quả Đất, như vậy làm người hiện đại biết tên gọi của khoai tây như anh không hold nổi.
Vân đơn giản nên cũng không rối rắm về vấn đề này. Tư Văn hơi hơi thả lỏng, nhìn bầu trời bên ngoài đã mọc đầy sao, bỗng nhiên xuất hiện ý muốn ngắm sao.
Ở hiện đại, trong rất nhiều phim truyền hình đều có màn nam chân heo và nữ chân heo (nam chủ và nữ chủ) cùng nhau ngắm sao, tâm sự cực kì lãng mạn. Tuy anh không biết tại sao ngắm sao lại lãng mạn nhưng đối với người từ trước đến nay không có kinh nghiệm theo đuổi người khác, không biết tán tỉnh con gái, lại càng không biết theo đuổi con trai như Tư Văn mà nói thì đúng là méo mó có hơn không.
Vì thế, anh đứng lên, đi đến sân dưới bầu trời đêm, quay đầu cười khẽ với Vân: “Bầu trời rất đẹp, cậu có muốn ra ngắm thử không?”
Vân chần chờ gật gật đầu, chậm rãi bước ra khỏi phòng, một bầu trời tối đen cùng vô vàn vì sao lấp lánh vẽ nên một bức tranh bao la hùng vĩ, đẹp vô cùng.
Tư Văn quay đầu, nhìn Vân đang si mê ngẩng đầu ngắm sao, bỗng nhiên hểu được vì sao ngắm sao lại là một việc lãng mạn.
Không phải bởi bản thân nó rất lãng mạn, mà bởi một một việc bạn làm, mỗi một phút bạn ở chung với người yêu, vì tình yêu mà đều trở lên lãng mạn.
Bỗng nhiên anh thấy quyết định trước kia thật ngu xuẩn, dù giới tính người này không đúng thế nhưng rõ ràng đã có tâm động mà trước kia chưa hề có thì cũng đủ để anh nhận định đối phương, nếu đã nhận định thì vì sao không can đảm mà nói ra? Anh không còn hy vọng người này cho rằng hai người là bạn bè mà muốn cậu biết rằng anh đang nghiêm túc theo đuổi cậu.
Trọng yếu nhất là nhỡ đâu đối phương tưởng anh không thích cậu nên hoàn toàn không suy xét chính mình, như vậy tỷ lệ kết thành bạn lữ của hai người chẳng phải sẽ rất thấp sao? Nhỡ đâu đối phương thực ra cũng thích anh, nhưng bởi vì anh không thích nên cũng không biểu lộ ra, vậy chẳng phải hai người sẽ lãng phí rất nhiều thời gian quanh co lòng vòng sao? Phải biết là tỷ lệ phát sinh chuyện này là rất cao. Vân đối xử với anh cũng không giống với người khác, Sitter từng nói riêng với anh rằng nhiều năm như vậy Vân chưa từng nhận ý tốt của thú nhân nào trừ anh. Hơn nữa, anh dám khẳng định, nếu Vân thích anh, dưới tình huống anh không biểu lộ gì, Vân chắc chắn sẽ chôn sâu tình cảm với anh xuống tận đáy lòng.
Có lẽ vì ánh mắt anh càng lúc càng sâu thẳm, càng lúc càng phức tạp, Vân cúi xuống, quay sang nhìn anh như hỏi thăm.
Trên mặt Tư Văn nở nụ cười nhẹ, nhìn mặt cậu, Vân hoàn toàn không biết xảy ra chuyện gì chỉ có thể tùy cho đối phương nhìn, dần dần, mặt như bị lửa thiêu mà đỏ ửng. Lúc cậu đang thấy mặt đỏ lên, khí tức giống đực nồng đậm chiếm lấy khứu giác của cậu, trên mặt chợt lạnh, triệt để ngây dại.
Cậu đây là, bị hôn?
**
Zổ: quay lại với Vân Vân ~ chỗ tôi đến mùa rồi ~ chuẩn bị phơi thóc phơi rơm ~ lại còn cưới ~ thất nghiệp thâm niên tỏ vẻ phong bì thật chán ghét ~ bạn bè cưới xin ầm ầm trong khi bản thân vẫn tam thất (thất học thất tình thất nghiệp), tôi đau khộ quạ T_T ~
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...