Thú Nhân Chi Lưu Manh Công

La Kiệt ban đầu còn ngi hoặc tại sao Thanh Kiều dược sư lại có thể dễ dàng đem đơn thuốc sảy thai giao ra như thế, phải biết rằng cả đời Thanh Kiều dược sư chỉ có ba đứa con, trong đó có hai đứa bị chết non, còn một đứa vừa mới trưởng thành đã ra ngoài rèn luyện, vừa đi là đã không thấy quay về, chuyện này cũng có nhiều nguyên nhân, hơn nữa với thân phận dược sư của mình, khiến cho ông đối với mỗi đứa nhỏ trong bộ tộc đều phi thường coi trọng, ông không bao giờ muốn thấy chuyện tổn thương đến đứa nhỏ, đương nhiên những chuyện như vậy cũng rất ít khi gặp được

“Bạch trà lài kia căn bản không phải là dược nạo thai gì cả, dược tính của nó ôn hoà bổ dưỡng, còn có thể trấn an những cảm xúc xao động bất an của bảo bảo cùng a sao, còn có tác dụng ấm người điều dưỡng thân thể, thích hợp dùng cho người lớn cùng đứa nhỏ uống, đều có lợi rất tốt.” Cũng chính vì bọn Hi Nhã tuổi còn trẻ, phương diện này không hiểu biết, nên Thanh Kiều dược sư mới dám trắng trợn lừa họ, đổi thành những giống cái có chút tuổi trong bộ tộc, việc này đều biết rất rõ.

Mặc dù đã biết bảo bảo trong bụng Lôi Tấn hẳn là còn tồn tại, thế nhưng nói thực, tâm tư vui vẻ của y không hề có, từ khi biết Lôi Tấn đã uống bát dược kia, ngực của y như bị phá ra một cái động, thổi vào đều là gió lạnh, lạnh lẽo băng giá, đặt mình vào hoàn cảnh của người khác, y không oán Lôi Tấn, nhưng y hận chính mình

Trên mặt Hi Nhã cũng không có bộ dáng vui vẻ gì, trong lòng rất rõ ràng vấn đề này chỉ là điều sớm muộn, lần này không thể, Lôi Tấn còn có thể yêu cầu loần sau, sớm muộn gì cũng sẽ phải dứt khoaá chuyện của bảo bảo.

“La Kiệt thúc thúc, các ngươi đều ở đây sao? Những thứ gì đó phân cho nhà các ngươi đã lấy hết chưa?” Ngả Duy đỡ Á Hi, người còn chưa đến trước mặt, giọng đã hét lớn truyền đến từ xa.

“Các ngươi sao giờ mới đến? Những thứ kia đã sớm chia hết rồi.” Hi Nhã vừa buộc chặt cái nút trên túi đậu, vừa ngẩng đầu nói

“Ta đã nhờ người đi lĩnh hộ rồi, nhìn trời hôm nay đẹp, ta dìu Á Hi đi lại nhiều một chút, một đường thế nhưng lại đi tới đây.”

“Ta xem ngươi căn bản là cố ý đi, ước gì mọi người đều biết Á Hi đang có thai, ngươi muốn làm a cha.” Hi Nhã đem túi buộc thật kín, số lượng thực không ít, không biết Lôi Tấn lấy nhiều đậu như vậy để laà gì.

“Ta chính là cố ý đó, ngươi có thể làm gì nào, ngươi là đang ghen tị đi?” Ngả Duy tuy so với Hi Nhã lớn hơn vài tuổi, nhưng hai người là bạn tốt nhiều năm, lúc ấy bởi vì chuyện của Mặc Nhã và Á Hi, hai người lại che chở hai bên, làm cho bản thân đến cả nhìn nhau cũng không thèm, sau đó hoà giải, ngược lại so với lúc trước lại càng thêm thân thiết, cho nên khi Ngả Duy nghe thấy Hi Nhã trêu ghẹo, liền theo đó mà đùa giỡn.

Ngược lại Á Hi là giống cái, tương đối thận trọng, kéo kéo tay áo Ngả Duy

“Sao vậy? Bụng không thoải mái sao?” Ngả Duy cũng không rõ Á Hi vì cái gì lại kéo mình

Á Hi sốt ruột nháy mắt với gã, lại cúi đầu ý bảo cái bụng mình, Ngả Duy lúc này mới hậu tri hậu giác nhớ ra lời đồn gần đây trong tộc, thế nhưng lời đã nói ra, cũng không thể mở miệng xin lỗi được, đành phải sờ sờ mũi, ngượng ngùng cười hai tiếng

Lôi Tấn ở lúc nghe thấy tiếng của Ngả Duy, đã đi ra khỏi đám người, dù sao chuyện này đại khái cũng chỉ là suy nghĩ, cải cách lớn như vậy trong tộc, tộc trưởng cùng các trưởng lão vẫn cần phải thương lượng một chút

Vây quanh Lôi Tấn vẫn còn có mấy người không chịu rời đi, đều nghĩ muốn lưu lại hỏi kĩ một chút, dù sao nếu nhà mình thực sự được chia một khối đất, rất nhiều chuyện cần sớm tính toán.

Lôi Tấn cũng hiểu, một khi đất này thuộc về mình, nhịêt tình của mọi người so với lúc trước sẽ còn cao hơn. An Bố nhìn tình hình này cảm thấy đề nghị này cũng không tệ, mặc kệ là Lôi Tấn hay là La Kiệt thì đều luôn có rất nhiều ý tưởng cùng chủ ý mới cho bộ tộc, sẽ mang đến cho bộ tộc những điều bất đồng, chỉ tiếc lúc trước gã có lỗi với La Kiệt, làm cho La Kiệt bây giờ đối với gã hờ hững, nghĩ lại, chỉ cần La Kiệt và Mặc Nhã sống tốt, gã cũng không có gì phải hối tiếc nữa. Chờ Mộ Á tìm được thú nhân bầu bạn của mình, hứa hẹn của gã coi như đã hoàn thành


La Kiệt cảm thấy ánh mắt của An Bố bám lên người mình, chán ghét nhăn nhó mặt mày, rõ ràng là người làm sai trước thế nhưng giờ lại bày ra bộ mặt tình thánh, để cho ai xem

Mọi người nhìn thấy cái bụng của Á Hi, đều mang theo hâm mộ cùng một chút đố kỵ tiến lên chúc mừng

Ngả Duy thấy Lôi Tấn cũng ở đây, lại xấu hổ gật gật đầu với hắn, Lôi Tấn tuy không biết chuyện gì đã xảy ra, nhưng hiển nhiên những người khác đều hiểu được. Sắc mặt nhìn Lôi Tấn cũng không hề tự nhiên, cảm xúc với Hi Nhã cùng Mặc Nhã cũng thực vi diệu, đồng tình? Thương hại? Mỗi người đều có cảm giác khác nhau, đều tìm đại một cái cớ, nhanh chóng chào hỏi rồi chạy đi.

Á Hi đi qua chào hỏi với La Kiệt, ngày trước thường tìm tới cửa nên quan hệ của Á Hi cùng La Kiệt coi như không tệ

“Á Hi, mấy tháng? Bắt đầu lộ rõ cái bụng rồi.” La Kiệt cười hỏi, tính tình Á Hi ôn nhu mềm mại, thực sự dịu ngoan, La Kiệt cũng không phải không thích, chính là thực sự không biết phải ở chung như thế nào, tính tình bản thân cũng không tính là tốt, chỉ sợ trong lúc vô tình nói một câu nào đó làm tổn thương người này. Ngẫm lại vẫn là Lôi Tấn tốt hơn một chút, ít nhất hai người có thể trực lai trực vãng, nói chuyện cũng không câu nệ trói buộc

“đã bốn tháng rồi.” Á Hi vuốt cái bụng đã hơi hở ra của mình, trên mặt mang vẻ đỏ ửng ngượng ngùng

Lôi Tấn vốn không tính là một người chậm chạm, thấy vậy còn có gì không rõ nữa, hơn nữa lời đồn trong bộ tộc hắn cũng không phải chưa từng nghe qua, tựa như kiêng kị không ở trước mặt người không thể đi nói ‘Què’, không thể trước mặt người không thể nhìn nói ‘Mù’, càng tránh né, thì càng thuyết minh sự để ý của mọi người

Vì vậy áp lực mà bọn Hi Nhã cùng Mặc Nhã phải chịu ở trong bộ tộc có thể thấy là điều hiển nhiên

“Đi thôi, mọi thứ ta đều chuẩn bị tốt rồi. Đã đổi được rất nhiều đậu theo như lời ngươi nói.” Hi Nhã không thèm để ý nói với Lôi Tấn.

Lôi Tấn vừa muốn đáp lời, tựa hồ cảm giác bụng hơi hơi động, có chút khẩn trương đưa tay sờ soạng bụng một chút

“Bụng khó chịu sao?”

“Ta giống như cảm giác nó động.” Nhưng mà hiện tại không hiểu tại sao lại không nhúc nhích rồi

“ba ba nói thuốc Thanh Kiều dược sư đưa cho không phải dược nạo thai, mà là an thai, bảo bảo hẳn là vẫn ổn” Cho dù có không muốn nhiều hơn nữa, y vẫn cứ nói ra.

Lôi Tấn còn chưa có đáp lời, kẻ thích thêm dầu vào lửa đã đến. Gia Nặc kéo tay một thú nhân giống đực, từ trong đám người phía sau Lôi Tấn chui ra, trực tiếp lướt qua Lôi Tấn, tiến lên thân thiết nắm tay Á Hi nói “Á Hi ca ca, chúc mừng ngươi a, lại được làm a sao, may mắn lúc ấy ngươi lựa chọn Ngả Duy, bằng không thật không biết hiện tại sẽ thế nào a, tựa như có người đời này không có khả năng có đứa nhỏ, ai biết rốt cục là vì nguyên nhân gì.”


Chuyện Gia Nặc lúc trước đi tìm Lôi Tấn, tuy lúc ấy Hi Nhã không làm gì, thế nhưng sau đó lại đi tìm gã nghiêm khắc cảnh cáo, một chút tình cả cũng không lưu, điều này làm cho Gia Nặc biết Hi Nhã cùng gã là không có khả năng nữa, hơn nữa a cha luôn luôn yêu thương đã cũng mắng gã đừng có chạy xung quanh gây chuyện nữa, tất cả mọi chuyện đều làm cho gã bắt đầu tràn ngập oán hận với người nhà này. Vừa rồi nhìn thấy bộ dáng Lôi Tấn nói nói cười cười, lại được mọi người vây quanh, trong lòng càng thấy không được tự nhiên, chỉ hận không tìm được cớ, để cho gã phát tiết một chút. Hiện tại nhìn thấy Á Hi mang thai, tâm tư vòng vo chuyển, lập tức có chủ ý.

Ngả Duy đen mặt đem cánh tay Á hi kéo lại, chuyện Á Hi thích Mặc Nhã lúc trước, bộ tộc lớn như vậy, người nào lại không biết, nhưng đều là chuyện đã qua, nay Gia Nặc lại đưa ra làm cái gì, không phải là muốn gây chuyện sao?

Những người khác hoặc ít hoặc nhiều đều nghe ra ý tứ trong lời nói của Gia Nặc, mọi người tưởng tượng nghĩ lại, đúng vậy, lúc trước tuy nghe nói Lôi Tấn không thể sinh dục, nhưng chân tướng chuyện này thì có ai biết được, nói không chừng thật ra là do bọn Hi Nhã có vấn đề, trong lúc nhất thời các loại ánh mắt hoài nghi đều ngầm chuyển động giữa bọn Hi Nhã cùng Lôi Tấn.

Khoé miệng Hi Nhã cong lên tạo thành nụ cười không thể kềm chế, hơi nghiêng người che phía trước Lôi Tấn, mở miệng nói “Đúng vậy a, tựa như có người rõ ràng có gương mặt xinh đẹp, nhưng lại luôn làm ra chyện khiến cho người ta chán ghét, ta cũng không biết rốt cục là vì nguyên nhân gì. Chẳng lẽ là bởi vì không có ai muốn sao.” Hi Nhã cũng không muốn cùng một giống cái so đo, cho nên dĩ vãng chỉ là ngầm cảnh cáo hai câu, nhưng mà Gia Nặc tựa hồ càng ngày càng trắng trợn.

Trong đám người có người nhịn không được cười thành tiếng

“Ngươi…” Gia Nặc tức đến đỏ mặt

“Ngả Duy, Á Hi chúc mừng các ngươi.” Mặc Nhã cầm tay Lôi Tấn, sắc mặt bình tĩnh mở miệng

Á Hi hơi sửng sốt một chút, tiếp theo liền mỉm cười, nói “Cảm ơn ngươi, Mặc Nhã.” Đây là lần đầu tiên sau mấy năm, Mặc Nhã lại nói chuyện với y, thẳng đến giờ phút này, Á Hi mới chân chính cảm thấy lòng mình được buông xuống

Ngả Duy cũng gật đầu đáp lễ.

Gia Nặc thấy những người này vừa mở miệng liền lập tức hoá giải những mâu thuẫn, nổi lên hiệu quả ngược lại, trong lòng cnàg giận, trên mặt lại cứng rắn nặn ra nụ cười không tự nhiên, đối với Lôi Tấn cố ý nói “Lôi Tấn, ta thấy ngươi béo ra không ít, chẳng lẽ cũng có sao?”

Này vừa mở miệng, rất nhiều người cảm thấy Gia Nặc đúng là quá đáng, lúc trước trong bộ tộc truyền ra lời đồn Lôi Tấn không thể mang thai cũng là gã, nói bọn Hi Nhã không được cũng là gã, hiện tại lại đi dẫm lên chỗ đau của người ta, thực sự là không phúc hậu.

Lôi Tấn nhìn thấy trong ánh mắt Gia Nặc ẩn ẩn ý cười, trong lòng không ức chế được phẫn nộ

“Không cần phản ứng lại gã.” Mặc Nhã nói


“đúng vậy, mặc kệ nó.” Hi Nhã khinh thường nhìn

“Minh Nhã không thích gã, thực đáng ghét”

Lôi Tấn nghe ra an ủi trong lời của họ, trong mắt thấy khô khốc khó chịu, trên mặt mỉm cười, buông tay Mặc Nhã ra, tiến lên hai bước, liếc nhìn Gia Nặc một cái, nghiềm ngẫm nói “Thật sự ngượng ngùng, ta làm người từ trước đến nay đều thích điệu thấp, ghét nhất là vì một chút chuyện lại cứ phải nơi nơi công khai, vốn cũng không cảm thấy đây là chuyện đại sự gì, nhưng ngươi đã hỏi, thì ta cũng chỉ còn cách nói cho ngươi biết, ta có, hơn nữa đã sáu tháng rồi.”

Lôi Tấn chưa từng cảm thấy may mắn vì trong bụng mình có đứa nhỏ giống như bây giờ, thầm nghĩ: Lão tử còn chưa có đi đâu, vậy mà ngươi lại dám tới cửa trắng trợn khi dễ lão tử. Mặc kệ tương lai như thế nào, ta ở đây một ngày, thì sẽ che chở họ một ngày, ngươi làm gì được ta nào.

Thái độ kia quả thực tương đương với kiêu ngạo.

“Ta không tin, rõ ràng ta nghe thấy Mặc Nhã cùng Tề La nói…”

“Ta khi nào sinh đứa nhỏ còn phải quản ngươi tin hay không sao? Ngươi là gì của ta? Hay là trong bộ tộc còn có quy định, Gia Nặc không tin thì không thể sinh, Hi Nhã?” khả năng chọc tức của Lôi Tấn không phải là ngày một ngày hai mới có

Hi Nhã bị điểm danh, có nén ý cười nơi khoé miệng, ho nhẹ hai tiếng, nghiêm trang hồi đáp “Ta chưa từng nghe qua, có lẽ là quy định mới, các người có nghe không?” Hi Nhã nhìn quét đám người phía sau.

Tất cả mọi người nghẹn cười lắc đầu

“Bọn họ đều chưa nghe qua, Lôi Tấn.”

Lôi Tấn không thể không thừa nhận, cái loại chuyện chỉnh người này, hắn và Hi Nhã phối hợp rất ăn ý, trời sinh khí tràng hợp nhau

Gia Nặc giận đến không nói thành lời, giống như phát điên muốn bổ nhào qua, nhưng lại bị thú nhân bên người nhanh tay lẹ mắt tóm lấy lôi đi. Có ba huynh đệ nhà kia ở đây, gã sao có thể đánh thắng được?

Lôi Tấn cảm thấy so đo cùng Gia Nặc thực có chút giảm giá trị, thế nhưng từ nay về sau có thể đổi lại sự thanh tịnh bên tai, cũng coi như đáng giá. tiểu hài tử tổng phải trải qua một ít đả kích mới có thể lớn lên được

Thấy mọi người đều đã đi, Mặc Nhã đi đến trước mặt hắn, vẻ mặt suy nghĩ sâu xa, nhẹ giọng hỏi “Lôi Tấn, ngươi có phải…” Y không dám ôm hy vọng quá lớn, chỉ sợ Lôi Tấn vừa rồi chỉ là nhất thời xúc động

Lôi Tấn thản nhiên gật gật đầu, “ân” một tiếng

Nếu đứa bé này thực sự không thể tránh được, nếu bọn Hi Nhã thực sự có thể vì đứa nhỏ mà sống tốt hơn, như vậy cứ cho đây là hồi báo duy nhất cho phần tình cảm sâu nặng không thể đáp lại đi

———————–


Không khí nặng nề trong nhà mấy ngày trước đều biến mất, đặc biệt là Hi Nhã cùng Mặc Nhã, sự vui vẻ trên mặt muốn giấu cũng không giấu được, đi đường nhẹ nhàng hơn nhiều

“Thật sự nghĩ vậy?” La Kiệt giúp Lôi Tấn đem hơn phân nửa túi đậu ngâm vào trong chậu gỗ.

“Ừ.” Lôi Tấn đáp một tiếng

“Vậy nghỉ ngơi nhiều một chút, ngươi hôm nay vội đến vội đi định làm gì?” Từ sau hôm đó, Lôi Tấn tựa hồ rất sốt ruột, đến mức không để cho bản thân mình có thời gian rảnh rỗi

“ta có uống dược.” hắn uống đúng là loại thuốc dưỡng thai mà Thanh Kiều dược sư nói

“Ngươi đây là muốn làm gì?” Mấy hôm trước đã tìm người dựa theo ý của hắn làm một cái máy xay, xay lúa mạch, ngô cùng gạo, hai ngày nay lại vội vàng ngâm đậu vào nước

“Ta muốn thử làm một ít đậu hũ, đậu phụ, chờ bảo bảo ra, là có thể uống sữa đậu nhà. Nhà mình xay thực nhiều đậu thành bột, đến lúc đó nếu ngươi muốn uống cũng có thể tự làm.” Lôi Tấn khinh đạm miêu tả, lại bỏ thêm một lớp đậu ngâm vào trong nước, không ai biết trong ngực hắn hiện có bao nhiêu đau đớn, đây là đứa nhỏ đầu tiên của hắn, có lẽ cũng là đứa suy nhất

Ở thế giới này, mỗi năm có mười tám tháng, mỗi tháng có hai mươi ngày, cơ bản có bốn mùa rõ ràng, từng mùa có bốn tháng, cộng thêm bốn mưoi lăm ngày lễ hội cuối năm, vừa đúng đủ ba trăm sáu mươi lăm ngày. Nhưng bộ tộc trên thảo nguyên theo théo quen chỉ chia mùa mưa và mùa khô. Bây giờ thì được tính là mùa đông, cho dù trong bụng là một bảo bảo giống cái, cũng sẽ sinh ra trước tháng lễ hội

Hắn nghe La Kiệt nói trước tháng lễ hội, trong bộ tộc sẽ cử hành một nghi thức hiến tế trọng đại, chỉ có thời điểm đó mới là thời cơ rời đi tốt nhất

“Ngươi yên tâm đi, cho dù tương lai ba người chúng nó có bầu bạn mới, cũng sẽ yêu thương đứa bé này, hơn nữa còn có ta. Ta sẽ không bạc đãi nó đâu.”

“Ừ, ta yên tâm.” Nghĩ đến cái gì có thể lưu lại, có thể giúp cho sinh hoạt của bảo bảo sau này tốt hơn dù chỉ là một chút, nhưng khi thực sự làm, hắn mới phát hiện những thứ đó cũng không thể coi là nhiều

Cuối cùng, cuối cùng, hắn thế nhưng lại ra cùng một quyết định giống như người đàn bà kia, đều tàn nhẫn tuyệt tình vứt bỏ đứa con của mình như vậy, hắn có tư cách gì đi khiển trách bà ta? đều là giống nhau, không có gì khác hết.

—————

Sau giờ cơm chiều, Lôi Tấn muốn đi ra bờ biển đang phơi muốn, là lấy một ít nước mặn, trở về làm ít đậu hũ, Minh Nhã xung phong nhận việc đem hắn bay đến đó.

Bối Cách khi nghe thấy bờ biển vẻ mặt lộ ra chút khao khát

Chính là Lôi Tấn không hề nghĩ tới ở bờ biển lại gặp phải một người quen cũ, tuy rằng chỉ có duyên gặp mặt một lần, nhưng cũng coi như là người quen đi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui