Lôi Tấn liều mạng nói với mình, bản thân cũng gần hai tháng chưa có thư thảo qua, đối với một nam nhân trưởng thành bình thường công năng kiện toàn mà nói, chịu đựng đúng là một loại tra tấn, nhưng gần đây bên người hắn chỉ có Xuân Kỷ, tay của bản thân vận động cũng chưa thực lưu loát, cũng đâu thể nhờ Xuân Kỷ tới hỗ trợ, nghẹn đã lâu, tổng sẽ không nhịn được, cho nên đây cũng là một loại phản ứng bình thường, không có chuyện gì là lạ cả.
Vốn Minh Nhã đang ngủ rất say, khoé miệng cũng cong cong, tựa hồ như đang mơ một giấc mộng đẹp, Lôi Tấn có chút yên tâm, nhẫn nhẫn rồi sẽ qua, ai ngờ tiểu tử kia thế nhưng sau đó lại tỉnh giấc
Một trảo này của Minh Nhã đập thắng xuống, đánh trúng mục tiêu, cũng may nó còn biết hiện đang nằm trên đùi Lôi Tấn, lên trên trảo cũng không dùng chút khí lực nào, nhưng động tác này cũng chẳng khác nào gái ngứa, làm cho chỗ đó của Lôi Tấn run rẩy, càng thêm cứng lại, Lôi Tấn phản ứng nhanh chóng ngậm chặt miệng lại, ngăn tiếng rêи ɾỉ thiếu chút nữa phát ra.
Minh Nhã muốn ấn theo cái nữa, cẩn thận quan sát cái chỗ đang phồng lên kia, bị Lôi Tấn không chút khách khí quát bảo ngừng lại
Một giọt mồ hôi theo thái dương Lôi Tấn chảy xuống, cứ nhẫn như xuống như vậy, thực sự sẽ chết
Minh Nhã cũng không biết bị ma xui quỷ khiến thế nào mà đứng trên đùi Lôi Tấn, chi trước tóm vạt áo Lôi Tấn đứng lên, mắt thấy giọt mồ hôi kia sắp rớt xuống, liền vươn lưỡi liếm đi.
Lôi Tấn vừa nhìn thấy vẻ mặt Minh Nhã có chút say mê, tức thì cảm thấy rùng mình, không được, không thể tiếp tục thế này được, nhất định phải dẫn Minh Nhã tạm thời rời khỏi đây. Nhìn cái dạng này, Minh Nhã tuy tuổi còn nhỏ, cũng sẽ bị ảnh hưởng mất, bản thân thì ra sao cũng được, thế nhưng huỷ hoại tiểu bằng hữu, tội lỗi rất lớn
Từ sau khi Lôi Tấn trở về bộ tộc, vẫn chưa từng đi ra ngoài, thứ nhất, là do thân thể hắn quả thật không tiện xuất môn, thứ hai, chuyện té xỉu ngày đó thực sự rất tổn hại tới hình tượng mà Lôi Tấn tự cho là tiêu sái đẹp trai của mình, cứ nghĩ đến ra ngoài sẽ phải hứng chịu một đống ánh mắt thương hại xung quanh, điều này càng khiến hắn chịu không nổi, đơn giản ở lại đây bế quan tu luyện, cầu tới ngày có được hào quang vạn trượng thì tái xuất giang hồ, hơn nữa người ở chỗ Xuân Kỷ cũng ít, càng thêm phần yên lặng.
Hắn phát hiện khi Xuân Kỷ cùng thú nhân kia làm việc, cho tới bây giờ cũng không cho ai đi vào trong nhà, nhưng cũng không cho ai ở lại, mặc kệ quá trình có kí©ɧ ŧìиɧ cỡ nào, xong việc là phải chạy lấy người, Xuân Kỷ đúng là người không chút lưu tình, mấy thú nhân kia… đối với Xuân Kỷ, tựa như càng giống mấy cây gậy mát xa tình thú hơn, đương nhiên khi Lôi Tấn nói ra những lời này, Xuân Kỷ cũng tự nhiên không rõ gậy mát xa tình thú là gì, nếu không Lôi Tấn có thể cá toàn bộ tay chân cuộc sống ở đây chỉ là lưỡng thuyết.
Nếu họ đã không vào nhà, Lôi Tấn đơn giản trốn trong phòng, im lặng nghe đông cung sống, hôm nay theo thường lệ cũng là như vậy, cũng không cảm thấy có gì không ổn, thế nhưng hắn hiện tại hối hận tại sao lúc ấy khi nhìn thấy hai thú nhân kia vào cửa, hắn không có quyết đoán bỏ chạy a.
Bất quá hiện tại đi hẳn cũng không tính là trễ đi?
“Minh Nhã, chúng ta ra ngoài một chút đi.” Lôi Tấn đem mắt nhìn đến một kiện quần áo rồi nắm lấy, nói
Minh Nhã nháy mắt mấy cái, ánh mắt tựa hồ thanh tỉnh một chút, cuống quít gật đầu, từ trên người Lôi Tấn nhảy xuống.
Minh Nhã đi trước mở cửa, Lôi Tấn đứng lên theo sau, đứng ở trong sân tự nhiên nghe rõ thanh âm hơn ở trong phòng, Lôi Tấn nghĩ cũng không cần chào hỏi với Xuân Kỷ, quay đầu nhìn lại, chỉ thấy Xuân Kỷ đang dựa lưng vào trong ngực một thú nhân, hai người đều cùng ngồi trên một chiếc ghế, thú nhân phía sau hai tay nắm lấy hông Xuân Kỷ, thứ nóng rực kia liên tục quất vào bộ phận tương giao giữa hai người, thú nhân phía trước thì quỳ trên mặt đất, dùng miệng hầu hạ phía trước của Xuân Kỷ.
Lôi Tấn nhìn sắc mặt Xuân Kỷ đỏ ửng, hai mắt mê ly, cũng biết lúc này có nói chuyện cũng vô ích, Xuân Kỷ mà có thể nghe thấy thì là quỷ rồi, xem ra trong nhất thời cũng chưa dứt được, hắn cùng Minh Nhã đi sớm về sớm là được
Bất quá Lôi Tấn vừa cúi đầu, nổi giận, tiểu tử kia còn dám nhìn không chuyển mắt, hứng trí dạt dào, buông tay để quần áo còn đang cầm rơi xuống đầu Minh Nhã.
Minh Nhã phản xạ có điều kiện định nâng vuốt kéo xuông.
“Không được kéo xuống, trước xuất môn.” Lôi Tấn đá lên mông nó một cái, dẫn Minh Nhã ra phía cửa.
Xuân Kỷ thấy Lôi Tấn muốn ra ngoài, nhất thời không kịp phản ứng, chờ tới lúc y mở miệng muốn nói, phía sau đột nhiên thêm một căn tiến vào, làm cho thần trí vốn quay về vài phần của y lại bay mất.
Hai người ra cửa, Lôi Tấn không mở miệng, Minh Nhã cũng không dám nói, đi hai bước bị quần áo vướng vào chân, xiêu xiêu vẹo vẹo thiếu chút nữa là đâm vào tường ngõ.
“Được rồi, lấy xuống đi.” Lôi Tấn rốt cuộc mở lòng từ bi nói.
Minh Nhã lúc này mới dám kéo xuống, dùng móng vuốt đưa lại đồ cho Lôi Tấn.
————————-
“Có nơi nào ít người, lại còn có nhiều nước không?” Lôi Tấn hỏi Minh Nhã, hắn tuy vào thế giới này mấy tháng, thế nhưng cũng chỉ đi dạo quanh chỗ bộ lạc, còn những chỗ khác, vì cái mạng nhỏ của mình mà suy nghĩ, tuyệt không dám tới thử.
Thế nhưng hiện tại hắn lại bức thiết cần một địa phương như vậy, nơi đó cứng lên, thực khó chịu a, hắn cũng không thể cứ chống cái lều nhỏ này mà đi quanh khắp nơi được
Minh Nhã từ phía dưới trộm ngẩng nhìn thoáng qua Lôi Tấn, nhỏ giọng nói “Chỗ đồng cỏ nước được không?’
“đồng cỏ nước là chỗ nào?” Lôi Tấn hỏi một câu, bất quá hỏi xong thì hối hận, tên ngu ngốc này phỏng chừng cũng không biết giải thích rõ ràng
Quả nhiên chợt nghe Minh Nhã nói “đồng cỏ nước là đồng cỏ có nước.”
Đồng cỏ có nước? Phỏng chừng ở đó có một hồ nước đi? Nghĩ lại, quản nó là cái chỗ nào, mấu chốt nhất là không có ai, lại hỏi “Ngươi xác định chỗ đó không có ai chứ?”
“Chỉ có Minh Nhã biết đường vào đó, những người khác không biết.” Minh Nhã thực tự hào nói, cái lỗ tai kiêu ngạo run run.
“Vậy đi trước dẫn đường, đi đường ít có người ấy.” Cái dạng này của hắn không thể gặp người được.
———-
Bất quá khi tới nơi, Lôi Tấn phát hiện suy nghĩ của mình sai lầm rồi, cái gì mà đồng cỏ nước, địa thế nơi đây tương đối trũng, liếc mắt nhìn qua, cây cỏ sum xuê, cành lá tươi tốt. Khắp núi đầy cốc là hoa dại màu tím, đoá đoá nở rộ, cảnh đẹp tự nhiên khiến người nhìn đều thấy bình tĩnh, nhưng điều kiện tiên quyết là phía dưới những cây cỏ kia là mặt đất, chứ không phải là mặt nước không biết sâu bao nhiêu, đúng thế, nơi này là một hồ nước có một phiến cỏ cây rậm rạp sinh trưởng bên trên, nơi này gọi là đồng cỏ nước không bằng gọi là Hải thảo (biển cỏ) thì chính xác hơn.
“Ừ, Hải thảo nghe rất hay, Lôi Tấn thực lợi hại.” Minh Nhã gật gật đầu thực mạnh
“Chú ý dẫn đường đi.” Bọn họ hiện đang đi trên một con đường hẹp trên một đám cây cỏ, một…không… Chú ý nếu trượt một cái là ngã vào trong nước, con đường nhỏ uốn lượn khúc chiết, thật khó cho cái đầu dốt nát của Minh Nhã để nhớ rõ, bất quá quả thực rất bí mật, đợi khi xử lý chuyện đó cũng không cần lo lắng bị người khác phát hiện, hắn đã có chút khẩn cấp, khó chịu a.
“tới rồi.” Minh Nhã mở bụi cỏ phía trước, quay đầu cưòi tủm tỉm nói
Lôi Tấn đi theo qua, nhìn thấy giữa hồ có một tiểu đảo lớn chừng hai sân bóng, bốn phía xung quanh thấp thoáng có bóng cỏ cao vút, dù ở trên không trung cũng rất khó phát hiện. Hắn một lần nữa cảm thán, thực sự là địa phương tốt.
Cánh tay Lôi Tấn hiện tại đã có khởi sắc rõ ràng, những thứ khác thì chưa được, nhưng những hoạt động rất nhỏ vẫn có thể, hắn bẻ một cành cỏ cao, chọc chọc vào xung quanh nước để thử, mực nước không sâu lắm, bên trong cũng không có động vật hình thể lớn gì công kịc, vừa có thể tắm giửa, vừa có thể thư giải một chút
“Minh Nhã, ngươi qua bên kia tự chơi một mình đi, ta muốn tắm rửa.” Lôi Tấn lão đại ra lệnh.
Minh Nhã mếu máo, tuy không tình nguyện, thế nhưng vẫn nghe lời đi qua
Lôi Tấn cố hết sức cởϊ qυầи áo, ngồi bên bờ, chậm rãi trượt xuống nước.
Nước có chút lạnh, thế nhưng thực thoải mái, trời rộng đất rộng, hơn nữa nguồn nước tự nhiên lại tinh khiết, có chút thói quen với sự sạch sẽ này, hắn lo lắng sau khi trở về hiện đại sẽ không thích ứng với nguồn nước ở đó nữa.
Đương nhiên hắn cũng không quên, chuyện trọng yếu nhất, tay Lôi Tấn lần xuống nước, cầm lấy chỗ kia, cao thấp khẽ chuyển, xoay tròn niết nhẹ, nhưng không biết có phải do tay chưa tiện hay không, mà qua thực lâu, phía trước của hắn vẫn cứng rắn như trước, một chút cũng không có dấu vết phóng thích, ngược lại phía sau lại cảm thấy trống rỗng ngứa ngáy, hận không thể có cái gì đó chọc vào.
Đầu Lôi Tấn nóng lên, hai ngón tay phải thực sự theo đùi trượt vào, thế nhưng loại công tác này hắn sao biết thao tác cụ thể thế nào, trước đều là Hi Nhã cùng Mặc Nhã làm.
“Ti…” Hậu quả của việc trực tiếp nhét hai ngón tay vào chính là, Lôi Tấn hút một ngụm khí lạnh, thật sự rất đau.
Cơn đau này thực sự làm tinh thần của Lôi Tấn phục hồi, đối với hành vi vừa rồi của mình hung hăng phỉ nhổ một phen, quyết đoán rút ngón tay ra, bởi vì huyệt khẩu bị mở, dòng nước mát lạnh tiến vào làm giảm đi chút đau đớn
Trải qua nỗ lực không ngừng của Lôi Tấn, phía trước rốt cục cũng phun ra chút trọc dịch, bán nhuyễn xuống, tuy rằng so với thư giải mà hắn nghĩ còn kém xa xa, thế nhưng không có biện pháp, vừa vặn cánh tay hắn lúc này, đã bắt đầu phát ra đau đớn để cánh báo, hôm nay chỉ có thể như vậy.
Lôi Tấn chờ một chút rồi đi lên, lấy quần áo cũ lau khô người, rồi miễn cưỡng đem quần áo mới mặc vào, còn chưa thắt hết được nút áo, cánh tay hắn đã dùng hết khí lực, Lôi Tấn nằm trên đất nghỉ ngơi, xuyên qua khoảng không của bụi cỏ, hắn có thể nhìn thấy trời xanh mây trắng.
Nghỉ ngơi một lúc, Lôi Tấn cảm giác khí lực đã trở về một chút, nghĩ muốn gọi Minh Nhã về nhà, thế nhưng làm cho Lôi Tấn muốn mắng người chính là, chỗ phía trước chưa được thư giải của hắn lại cứng lên.
“Không phải lão tử không muốn làm cho ngươi thoải mái, là do ngươi không hưởng được.” Lôi Tấn oán hận nghĩ
Bất quá nếu đã đi, cũng không thể dựng cái trại này mà về.
“Xem như ngươi lợi hại.” Lôi Tấn nhận mệnh đem quần kéo xuống đầu gối. Nằm trên đất, nhắm mắt lại, tưởng tượng đây là ngón tay của Hi Nhã hoặc Mặc Nhã, so với bàn tay này còn thô ráp hơn một chút, năm ngón tay nắm lấy, xoa nắn
“Mặc Nhã… ah….Hi Nhã….” Lôi Tấn không phát giác bản thân đã hô lên tên của họ, vẫn còn chìm trong cảm giác sắp được phóng thích
Bởi vì chú ý vào động tác trong tay lên Lôi Tấn không có phát hiện, Minh Nhã vốn đã đi xa giờ lại quay lại, giờ phút này đang đứng trước mặt Lôi Tấn, tập trung tinh thần nhìn vào động tác trên tay hắn, hô hấp không tự giác dồn dập lên
Tuy rằng nhất thời không có phát giác, thế nhưng trời sinh tính cảnh giác, khiến cho Lôi Tấn nhanh chóng phát hiện khác thường xung quanh, vừa mở mắt, hình ảnh cặp mắt đỏ của Minh Nhã đã tiến vào.
“Minh Nhã, ngươi trở lại lúc nào?” Lôi Tấn cả kinh, nhìn đến bộ dáng của mình hiện tại, muốn nghĩ mặc đồ trước
Minh Nhã mãnh liệt bổ nhào lên người Lôi Tấn.
“Ngươi làm gì?Minh Nhã?” Lôi Tấn nghĩ muốn tận lực biểu hiện bình tĩnh một chút
“Minh Nhã cũng sẽ,” Minh Nhã khụt khịt mũi, uỷ khuất nói
“Ngươi nói cái gì?’ gì mà không đầu không đuôi vậy.
“Minh Nhã cũng sẽ làm ngươi thoải mái, các ca ca có thể làm, Minh Nhã cũng vậy.”
Hô hấp nóng bỏng gần trong gang tấc, Minh Nhã không ngừng liếm lên cổ Lôi Tấn, làm cho nơi nơi đều là nước miếng
“Minh Nhã, xuống.” Lôi Tấn nhăn nhó, trải qua chuyện vừa rồi, trên tay hắn không còn nhiều khí lực để đẩy ra.
“Không…” Trong mắt Minh Nhã loé lệ quang, quật cường lắc đầu, vì cái gì Lôi Tấn rõ ràng chỉ gọi tên đại ca cùng nhị ca, rõ ràng Minh Nhã cũng ở đây, nó biết mình bị Lôi Tấn ghét bỏ.
Thu hồi móng vuốt sắc nhỏn, Minh Nhã đẩy tà áo ra, lộ ra hai đoá anh đào hồng hồng trước ngực Lôi Tấn, tò mò dùng vuốt ấn hai cái, theo sự chơi đùa vỗ về của nó, chỗ kia thế nhưng lại chậm rãi cứng lên
“Đi xuống, Minh Nhã…ah…” Lôi Tấn khó nhịn phát ra một tiếng thở dốc thấp
“Thanh âm Lôi Tấn thực dễ nghe, giống như lúc ở trên giường với nhị ca vậy, trên người Minh Nhã nóng quá à, còn có chút khát nữa.” Minh Nhã nuốt nuốt nước miếng, thay đổi dùng thịt đệm mềm mềm dưới móng vuốt ma xát đoá hồng anh của Lôi Tấn, cảm giác mềm mềm còn mang theo thô ráp làm cho Lôi Tấn có thống khổ nhưng cũng nhịn không được mà sinh kɧoáı ©ảʍ.
“Màu sắc đậm hơn rồi, Lôi Tấn.” Minh Nhã chơi phát nghện, bên này vừa xong, lại chơi tiếp bên kia, vừa chơi lại còn vừa hô hào, sắc mặt Lôi Tấn ửng đỏ, hận không thể đập chết tiểu tử này, nhưng mà hai tay của hắn lại rũ xuống hai bên, một chút khí lực nhấc lên cũng không có. Chỉ còn cách mặc Minh Nhã ấn ấn.
“Nhìn có vẻ ăn rất ngon, Minh Nhã muốn nếm thử.” Hai mắt Minh Nhã toả sáng, nhìn chằm chằm vào hai nơi đậm màu kia, đã có chút sưng đỏ, nhưng nhìn hảo mê người, giống như hai khoả trái cây nho nhỏ
“Đừng…” Lôi Tấn sợ hãi kêu ra tiếng, nhưng đã muộn.
Minh Nhã chậm rãi lại gần, giống như tiểu hài tử bú sữa mẹ mà mút mạnh một cái.
“Ah…” Cảm giác tê dại mãnh liệt dâng tào, Lôi Tấn khó nhịn xoay xoay thân thể, muốn tách khỏi, lại muốn nghênh đón, hai tháng không thư giải khiến thân thể mẫn cảm đến mức doạ người, không chịu nổi chút kí©ɧ ŧɧí©ɧ, nhưng ẩn ẩn lại cảm thấy bất mãn dồi dào.
Minh Nhã cảm thấy baảnthân nóng đến mức sắp bốc cháy, nơi đó cũng cứng cứng lên, nhỏ nước, nó ở trên người Lôi Tấn cọ tới cọ lui, thân thể chậm rãi trượt, không cẩn thận đụng phải thứ nóng rực còn chưa kịpk thứ tháo hết của Lôi Tấn.
Minh Nhã nhanh nhạy đột nhiên nhớ tới một màn nhìn thấy trước khi ra khỏi cửa, liếm liếm môi, Lôi Tấn có phải cũng muốn thoải mái giống như Xuân Kỷ ca ca không?
“Lôi Tấn, Minh Nhã giúp ngươi liếm liếm đi?” Minh Nhã nhịn xuống khó chịu trên người, móng vuốt cẩn thận đụng vào địa phương vẫn đang đứng sừng sững kia, thực sự nghiêm túc trưng cầu ý kiến của Lôi Tấn.
Ý kiến của Lôi Tấn lão đại là “Cút ngay.”
“Minh Nhã muốn giúp ngươi.” Minh Nhã nhịn không được khóc lên “Ngươi vì cái gì mà không cần Minh Nhã?”
“Không cần ngươi.” Lôi Tấn đầu đầy mồ hôi, chịu đựng cảm giác nôn nóng không thể giải thoát trên người, kiên trì hỏi.
Minh Nhã nghẹn một cỗ khí, ngồi trên đùi Lôi Tấn, ba chân bốn cẳng đem quần Lôi Tấn cởi xuống, móng vuốt tách hai bắp đùi trần trụi quang loả của Lôi Tấn ra, một ngụm ngậm lấy.
Lôi Tấn vừa muốn nhấc chân đạp bay nó đi, chỉ có thể cứng lại, ai có thể báo chứng nếu hắn đạp một cước này ra, tiểu tử kia có thể cắn một ngụm xuống biến hắn thành thái giám hay không.
Hậu quả của việc mặc kệ chính là, Lôi Tấn chỉ có thể mở lớn hai chân, nằm ngửa trên bãi cỏ dân dã, Minh Nhã nằm giữa hai chân hắn phun ra nuốt vào, liếm một lần lại một lần, tuy rằng thỉnh thoảng có thê cắn phải, đau đến mức muốn đạp thẳng, thế nhưng cảm giác tê dại tới xương một lần lại một lần đánh tới liên tục tra tấn hắn, Lôi Tấn lắc đầu thở gấp gáp, mồ hôi từ thái dướng theo sợi tóc rơi xuống lớp cỏ bên dưới.
Vẫn không đủ, muốn nhiều hơn nữa
“Nơi này của Lôi Tấn chảy nước.” Ánh mắt Minh Nhã rõ ràng nhìn chằm chằm vào cấm địa phía sau của lr, móng vuốt mao nhung vươn ra thử chạm vào, bởi vì Lôi Tấn lúc trước muốn đá Minh Nhã đi, nhưng lại không dám, cho lên hiện tại hai chân của hắn gấp khúc lại, thân thể bởi vì Minh Nhã khẩu giao mà hơi hơi nâng lên, phong cảnh cấm địa bị nhìn không sót chỗ nào
“đại ca cùng Minh Nhã đều đã vào, Minh Nhã cũng muốn.”
Thể lực của Lôi Tấn tiêu hao qúa nhiều, hơn nữa dưới sự tra tấn đã gần như sụp đổ một nửa, căn bản không nghe rõ Minh Nhã đang nói cái gì.
Bất quá kỳ thực hắn cũng không cần nghe thấy, bởi vì ngay sau đó, cấm địa phía sau cảm thấy một trận ấm áp, chỗ kia theo bản năng muốn ngăn cản dị vật xâm lấn, nhưng đầu lưỡi Minh Nhã lại tiến công không báo trước, nó dùng móng vuốt đem hai đùi Lôi Tấn hĩư chặt, tiến vào thực sâu
Phía đùi trong cảm nhận được da lông trơn mượt, khiến cho Lôi Tấn biết hiện taịi trong thân thể hắn có đầu lưỡi của một con báo, loại ý tường này làm hắn sợ hãi, vài lần Lôi Tấn muốn nhấc chân đá văng Minh Nhã đi, thế nhưng động tác của Minh Nhã tuy rằng ngây ngô, nhưng bản năng thú nhân lại cho nó biết, phải đụng vào chỗ nào, thân thể Lôi Tấn rung động kịch liệt, từ sâu trong yết hầu phát ra thanh âm câu nhân.
“Ah…” Kɧoáı ©ảʍ cực đại từ sâu trong cơ thể truyền ra khiến hắn muốn buông tha, rồi lại kẹp chặt đầu lưỡi của Minh Nhã
“Lôi Tấn, bên trong ngươi nóng quá, ngươi kẹp Minh Nhã thực chặt.”
“Câm miệng.” Lôi Tấn thẹn quá hoá giận
Minh Nhã cắn cắn miệng, nước mắt nóng bỏng nhỏ xuống miệng huyệt khẩu, một bên nức nở, một bên lại đưa lưỡi vào dò xét, một lần lại một lần đụng tới nhược điểm bên trong cơ thể Lôi Tấn.
Cho dù là bị ép buộc, thế nhưng Lôi Tấn không thể phủ nhận kɧoáı ©ảʍ dục tiên dục tử này
Lôi Tấn thở dốc một tiếng thật lớn, cả người run rẩy, rốt cục phóng thích.
“Minh Nhã thích ngươi, Minh Nhã thích ngươi…” con ngươi Minh Nhã mê ly, nước mắt từng giọt lớn rơi xuống, còn không quên đem Lôi Tấn từ trên xuống dưới liếm khô sạch sẽ.
Ngực Lôi Tấn cấp tốc phập phồng, thật vất vả hớp từng ngụm từng ngụm không khí mới mẻ.
“Lôi Tấn, ngươi cũng thích Minh Nhã đi, Minh Nhã sẽ đối xử với ngươi thực tốt, Minh Nhã sẽ chỉ thích một mình ngươi.” Minh Nhã ghé vào bên người Lôi Tấn, cái đầu to vô cùng thân thiết củng củng mái tóc ướt đẫm nước của hắn
Nơi đó vẫn còn rất khó chịu, nhưng nếu cố đi vào, Lôi Tấn nhất định sẽ không để ý đến Minh Nhã nữa, thế nên phải cố chịu đựng.
“Ngươi đi tắm đi.” Sắc mặt Lôi Tấn trầm xuống, trên người Minh Nhã còn dính thứ kia của mình.
“Nga.” Minh Nhã đứng lên, đem quần áo Lôi Tấn từng cái từng cái nhặt lên phủ lên người hắn, rồi cẩn thận từng bước nhảy vào trong nước
Qua một hồi lâu mới trở về, lông toàn thân ướt sũng, nhỏ nước, sợ dính vào Lôi Tấn, nên không dám dựa sang quá gần, thay đổi vài địa phương nằm xuống, thấy Lôi Tấn vẫn không để ý tới mình, móng vuốt của Minh Nhã cào cào trên đất, nhỏ giọng nói “Minh Nhã không khí lực, đi không nổi.”
Vừa lúc Lôi Tấn cũng chẳng còn khí lực gì, hai người đơn giản nằm lại nghỉ ngơi một hồi rồi đi
Sắc trời dần dần tối lại, Xuân Kỷ đi ra ngõ nhìn vài lần, vẫn không thấy bóng dáng Lôi Tấn, lúc này mới gấp, vội vàng chạy tới nhà La Kiệt, Hi Nhã cùng Mặc Nhã vẫn còn ở nhà Tề La giúp đỡ, nghe thấy tin Lôi Tấn mất tích, hai người đều muốn phát điên.
Lôi Tấn cùng Minh Nhã đi đâu?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...