Thú Nhân Chi Lưu Manh Công

Nhật thực ngày hôm đó tới cũng mau, mà đi cũng nhanh, trước sau bất quá chỉ mất có hai ba phút, mồ hôi trên mặt Mặc Nhã còn chưa có khô, trời đã sáng lại rồi.

Đón lại ánh mặt trời, vài tia sáng màu vàng chói mắt chợt loé qua cánh cửa, Lôi Tấn tự nhiên biết người tới là ai, thế nhưng y không đi, Lôi Tấn cũng không nói chuyện.

Lôi Tấn ngẩng đầu, Mặc Nhã vẫn nhìn theo hắn, trong đôi ngươi màu lục thẫm, toàn bộ lo lắng vẫn chưa tản đi hết, gặp phải mấy người này thực sự là kiếp số của mình, trước kia từng có một ôn thầy tướng số nói với hắn năm hắn hai mươi tám tuổi sẽ gặp một kiếp, bảo hắn trong năm phải cẩn thận đề phòng, thế nhưng không nghĩ tới lại bị đưa tới nơi này

“ta không sao.” Lôi Tấn trong lòng thở dài, rút tay đang nằm trong tay Mặc Nhã ra cầm ngược lại y. Nhật thực đối với hắn mà nói, cho dù chưa từng thấy qua, nhưng vẫn có tâm thưởng thức, cho nên trong lòng cũng không có cảm giác đặc biệt gì, thế nhưng đối với ngươi nơi này mà nói, phỏng chừng chính là chuyện bất hảo, nhìn động tĩnh vừa rồi trên đường cái là biết, cũng may chuyện này một hồi đã ngừng lại.

“La Kiệt không nói cho các ngươi biết sao?” Lôi Tấn hỏi

“Có, nhưng trước đây chưa từng gặp qua.” Kỳ thực cho dù họ biết vì sao lại thế nhưng như vậy thì sao, gặp phải chuyện như thế, nếu không được ở cạnh Lôi Tấn, bọn họ sẽ không thể yên tâm được

“ta không sao, ngươi về trước đi.” Lôi Tấn thình lình mở miệng

Mặc Nhã nghe vậy, không biết là lên thất vọng hay lên thở dài, thế nhưng đã liên tục hoơ một tháng không thấy mặt Lôi Tấn, chỉ có ngẫu nhiên mới nghe thấy âm thanh, hiện tại lạ đuổi y đi, Mặc Nhã hiển nhiên không quá tình nguyện

Bất quá nhìn khí sắc Lôi Tấn đã khá hơn nhiều, gương mặt trở lên mượt mà, ban nãy khi ôm người vào trong ngực, dường như cũng béo ra không ít, coi như có chút an tâm.

Cho dù mỗi ngày có qua thăm hỏi Xuân Kỷ cẩn thân, nhưng hôm nay nhìn thấy Lôi Tấn, Mặc Nhã vẫn muốn mặt dầy hỏi hắn xem cánh tay có khá hơn chút nào không, nhưng nhìn hắn nằm trên ghế, hai mắt nhắm lại, Mặc Nhã sờ sờ tóc hắn, không tự giác mang theo cưng chiều say đắm

“chờ cánh tay ngươi khỏi hẳn, chúng ta sẽ đón ngươi về nhà, mặc kệ ngươi có bảo bảo hay không, chúng ta vẫn sẽ cùng một chỗ.” Mặc Nhã khom lưng xuống, ghé vào lỗ tai hắn nói nhỏ.

Lôi Tấn không lên tiếng, thế nhưng Mặc Nhã thấy hai hàng lông mi của hắn run rẩy, liền biết hắn đã nghe được

Mặc Nhã sau khi rời đi, Lôi Tấn mới mở to mắt

Xuân Kỷ vừa rồi vẫn đưa lưng về phía họ, Lôi Tấn biết y không phải là loại ôn nhu săn sóc tới mức chủ động rời đi lưu lại không gian cho người khác, phỏng chừng y cũng chưa thoát khỏi sự tình An Bố tới viếng thăm lúc nãy

Hắn vốn muốn hỏi Mặc Nhã có biết chuyện giữa La Kiệt cùng An Bố không, nhưng vừa đến miệng, lại nghĩ lại, nuốt xuống, nghĩ, nếu chuyện đã rắc rối phức tạp như vậy, bất luận Mặc Nhã có biết hay không, hắn đều không hy vọng Mặc Nhã sẽ chịu tổn thương.

“Ta đi nấu cơm, trưa nay thử lấy tương ngọt ngươi bảo nấu đồ ăn xem có ngon hơn không.” Xuân Kỷ ồm ồm nói, còn mang theo giọng mũi rõ ràng, nhất định là vửa rồi thưa fdịp trời tối đen đã khóc.

Lôi Tấn ngẫm lại so với Xuân Kỷ hắn thực coi như là may mắn, ít nhất hắn còn có người nói chuyện, hai người kia mặc kệ xuất phát từ động cơ gì, bình tĩnh mà xem xét, đối xử với hắn cũng tốt lắm. Không giống như Xuân Kỷ, cho dù bị uỷ khuất, cũng không nói ra.


Xuân Kỷ đổ vào nồi ít mỡ heo, theo cách nói của Lôi Tấn, thái nhỏ miếng thịt ướp thêm tương ngọt rồi cho vào chiên, sau khi bỏ ra thì rắc thêm một ít lá màu xanh nhạt cắt nhỏ. Bản thân nếm trước một miếng, hương vị có chút ngọt, phối hợp vừa ăn, không ngấy mỡ, hương vị thực không tồi

Kỳ thực tương ngọt Xuân Kỷ làm, hương vị vẫn không đúng, hơn nữa bột mạch ở đây đều là dùng đá cầm tay nghièn nhỏ, tạp chất cũng nhiều, mùi vị cũng không phải ngon, có mùi vị mạch đậm đặc, nhưng là do Lôi Tấn tự bày cách làm, tự nhiên sẽ không thể ghét bỏ mùi vị của nó.

——————-

Hiện đã tới giai đoạn điề trị thứ hai, Xuân Kỷ mỗi sáng đều lấy về một bông hoa màu vàng to như cái bát, trên đoá hoa còn đọng sương sớm, nghiền nát, sau đó lọc bỏ tạp chất, chỉ chừa lại chất lỏng sềnh sệch màu vàng, mỗi ngày sớm muộn bôi một lần, mát mát lạnh lạnh, cũng không khó chịu, đương nhiên mấu chốt nhất là Lôi Tấn cảm thấy chuyển biến càng ngày càng tốt, tâm tình khá hơn, ăn uống cũng ngaỳ càng tăng. Chính là có một việc khiến hắn trăm tư cũng không thể lý giải, chính là chuyện Xuân Kỷ mỗi ngày cùng hắn rời giường, vậy khi nào thì đi hái dược, mà hoa kia rõ ràng không có trong sân, nhưng lại luôn tươi mới không giống như được hái đề dành.

Sáng nay, trong bộ tộc có người bệnh nặng, người nhà đó trời còn chưa sáng đã tới gõ cửa, cầu Xuân Kỷ đi xem, Xuân Kỷ một bộ dáng thực không kiên nhẫn, nhưng vẫn đi theo.

Lôi Tấn bị quấy rầy cũng không ngủ được, đứng lên ra ngồi bên cửa sổ chờ Xuân Kỷ về, sa lộ (đồng hồ cát) để ở góc tường phát ra thanh âm khe khẽ khi cát rơi xuống, bất quá Lôi Tấn cho tới giờ vẫn không biết xem cái thứ này, đương nhiên cũng không biết cách tính ra thơi gian, trời bên ngoài đã là tờ mờ sáng.

Một thân ảnh nhỏ nhắn màu trắng đột nhiên đi vào, trong miệng ngậm một bông hoa màu vàng, giơ chân trước lên, muốn đem hoa trong miệng đặt lên bàn đá trong sân, nhưng do cái đầu nó thực sự quá nhỏ, cái bàn lại cao, nó gấp đến độ nhảy lên nhảy xuống, thử vài lần, rốt cuộc đem hoa để được lên bàn.

Phỏng chừng nhìn thời gian còn sớm, nónamừ úp sấp một lúc trước cửa phòng, lỗ tai giật giật, xoay người đi khỏi, trước khi đi còn lưu luyến không rời quay đầu nhìn thoáng qua.

“Minh Nhã.” Lôi Tấn đứng lên đẩy cửa phòng ra, gọi nó quay lại. Suy nghĩ cả nửa ngày đúng là tiểu ngu ngốc.

Minh Nhã vừa nghe đúng là thanh âm của Lôi Tấn, tứ chi vốn bước ngắn lập tức chạy ngược lại tới cửa, cái đuôi phe phẩy, tung ra rồi nhanh chóng lộn lại. Xông tới, ôm chân Lôi Tấn cọ tới cọ lui, vô cùng thân thiết

“Lôi Tấn, tay ngươi còn đau không?” đôi mắt to màu lam của Minh Nhã không hề che dấu sự vui mừng

Minh Nhã vừa mới mở miệng, Lôi Tấn mới phát hiện trong miệng nó hình như có máu.

Lôi Tấn sợ bản thân nhìn nhầm, vì thế nói “Minh Nhã, mở miệng cho ta xem.”

Minh Nhã luôn luôn nghe lời, lập tức ngoan ngoãn há to miệng trước mặt Lôi Tấn, nhưng lại lập tức phản ứng lại, gắt gao ngậm chặt mồm, còn giơ móng vuốt chắn phía trước, không cho Lôi Tấn xem.

Những chỗ khác trong miệng tuy chưa thấy rõ, thế nhưng đầu lưỡi cùng khoé miệng đều có vết thương, Lôi Tấn nhìn thấy rất rõ ràng, đều là vết thương mới, có chỗ còn đang chảy máu.

“Minh Nhã, có phải trong bộ tộc có người khi dễ ngươi không?” sắc mặt Lôi Tấn trầm xuống, tiểu tử này ngày thường thì ngốc hồ hồ, nhưng để hắn khi dễ thì được, người khác thì không.


Lôi Tấn vốn nổi tiếng bao che khuyết điểm, sửa không được.

Minh Nhã lắc lắc tiểu túi não của mình, giữ chặt miệng hàm hàm hồ hồ nói “Không có, không có ai khi dễ Minh Nhã.”

“Vậy thương trên miệng ngươi từ đâu ra?” Lôi Tấn nghĩ Minh Nhã không dám nói thực.

“Miệng không có thương.” Minh Nhã thấy sắc mặt Lôi Tấn không đúng, tự cho là không ai phát hiện lui về sau hai bước.

“Lại đây.” Lôi Tấn trầm giọng nói, dám trợn mắt nói dối, nhỏ như vậy cũng dám nói dối à. hắn hoàn toàn không nhận ra bản thân cũng nói dối hết bài này tới bài khác, nhưng so với Minh Nhã không lớn lắm.

“Ngươi đừng đánh Minh Nhã.” Minh Nhã cò kè mặc cả.

“Ngươi trước lại đây.” Còn học được nói điều kiện nữa.

“Nga.” Minh Nhã kỳ thực đã quen hành động theo lời nói của Lôi Tấn, vài câu vừa rồi là thực vất vả gom góp lá gan mới dám nói, căn bản kiên trì không được lâu, thấy Lôi Tấn không có ý muốn động thủ, liền thử vươn một móng vuốt về phái trước

Lôi Tấn nhìn nó nở nụ cười, trong ấn tượng hắn giống như cũng không thể nào vô cớ đánh tiểu tử kia, vậy tại sao lại khiến nó sợ hãi như vậy? Khoé mắt liếc qua đoá hoa không thể không nhìn thấy trên bàn kia, Lôi Tấn nhìn kĩ đoá hoa, mềm mại thơm thơm, nhưng lại không nghĩ cành lá phía dưới bông hoa lại như vậy, trên cành hoa thô to bằng nột ngón tay là những cái gai đen cứng rắn, ngay cả mép lá cây của nó cùng là những răng cưa sắc nhọn

Lôi Tấn đưa tay sờ một chút, răng cưa sắc nhọn lướt qua đầu ngón tay hắn tạo thành một vết thương thật sâu, máu lập tức chảy ra.

“Lôi Tấn, tay ngươi sao lại chảy máu?” Minh Nhã cũng bất chấp việc bị đánh, nhanh chóng chạy qua đem đầu ngón tay Lôi Tấn liếm liếm

“đựơc rồi.” Lôi Tấn rút ngón tay ra

“Bởi vì hái cái này, nên miệng mới bị thương sao?” Lôi Tấn ngồi xổm xuống, nhìn thẳng vào nó.

“Minh Nhã muốn Lôi Tấn nhanh chóng đứng dậy.” Minh Nhã thấy bộ dáng Lôi Tấn không giống muốn đánh nó, liền đem đầu mình vô cùng thân thiết khoác lên vai Lôi Tấn

“Làm sao ngươi biết ta cần loại hoa này?” Lôi Tấn không có ý đẩy nó ra.


“Minh Nhã ngày đó ngủ không yên, muốn tới thăm ngươi, thì thấy Xuân Kỷ ca ca xuất môn muốn đi hái hoa này, là y nói cho Minh Nhã.”

Lông mao trên người Minh Nhã cọ trên cổ hắn bị ướt sũng, có chút lạnh, Lôi Tấn cảm thấy có chút không thoải mái.

“ngươi đi từ lúc nào?” Minh Nhã đến đây lâu như vậy, mặt trời vẫn còn chưa có lên

“Minh Nhã phải đi lúc nửa đêm, Xuân Kỷ ca ca nói, hoa này sau nửa đêm mới nở, hừng đông thì héo tàn.” hắn không có đẩy Minh Nhã ra, trong lòng thực vui a, quả nhiên mùi hương trên người giống cái Minh Nhã là tuyệt nhất

Lôi Tấn nghĩ thầm trách không được làm cho một thân đầy sương sớm.

Nhìn làn da sạch sẽ trơn bóng gần trong gang tấc, Minh Nhã giống như bị dụ dỗ cẩn thận lại gần liếm một cái

“Ngươi làm cái gì. Minh Nhã?” Lôi Tấn cảm thấy trên cổ nóng lên, lập tức biết sao lại thế này, nhanh đứng dậy, đem Minh Nhã không kịp phản ứng ngã chổng vó trên đất

Minh Nhã sửng sốt một hồi lâu mới hồi thần, nằm trên đất sững sờ nhìn Lôi Tấn, tựa hồ không hiểu Lôi Tấn vì cái gì mà phát hoả lớn như vậy

“Nhanh đứng lên, nằm trên đất còn bộ dáng gì nữa?” Ánh mắt của Minh Nhã làm cho hắn cảm giác đã làm nhiều chuyện sai lầm.

“Ta biết ngươi không cần Minh Nhã, ngươi chỉ thích đại ca cùng nhị ca, một chút cũng không thích Minh Nhã.” Minh Nhã lật người quỳ rạp trên đất, mông chĩa về phía Lôi Tấn.

“Ngươi nói cái gì đó?” Lôi Tấn nhíu mày

“Ngươi ngại Minh Nhã khó chịu, ngươi chỉ coi Minh Nhã là tiểu hài tử, không muốn làm giống cái của Minh Nhã. Ngươi càng ngày càng chán ghét Minh Nhã.” Minh Nhã bất khuất, tiếp tục khóc lóc kể lể

Lôi Tấn nghe nó khóc một đầu hai cái đại, hắn yêu thương tiểu tử kia là chuyện không thể nghi ngờ, thế nhưng nếu phải làm chuyện kia, hắn thực không có ham mêm luyến đông, như thế nào ra tay được?

Kỳ thực nào có khoa trương như vậy, Minh Nhã dầu gì cũng là thiếu niên, không phải nhi đồng

Lôi Tấn nhìn vết máu còn chưa khô trên cành hoa, lời trách cứ thế nào cũng không thốt ra được, chỉ có thể chịu đựng lừa gạt “Minh Nhã ngoan, ta không có ghét ngươi, ngươi trước đứng lên, chúng ta vào phòng tìm ít dược, ta xoa cho ngươi.”

“Ngươi ghét Minh Nhã không?” Minh Nhã lúc này mới từ trên đất đứng lên

“Không ghét.”

“Ngươi có thể bỏ mặc Minh Nhã không?”


“KHông.”

“Ngươi có thể chỉ cần đại ca cùng nhị ca không?”

“KHông.”

“…”

“…”

Hai người một hỏi một đáp, đi vào phòng, Lôi Tấn phát huy siêu cấp kiên nhẫn, cuối cùng làm cho Minh Nhã yên tâm, tuyệt đối sẽ không một cước đá nó đi, nhưng mà tìm một vòng trong phòng cũng không thấy có ít thuốc cầm máu mào, dược phòng (phòng thuốc) của Xuân Kỷ lại cấm người đi vào, hơn nữa cho dù có vào được, đối với mấy chai thuốc Lôi Tấn cũng không phân biệt được

“Minh Nhã không thích uống thuốc, đắng lắm, máu một lúc nữa sẽ ngừng chảy.” Minh Nhã thấy Lôi Tấn sốt ruột, chủ động nói

“Thực không cần lo sao?” Lôi Tấn chưa thực sự yên tâm

“Chỗ a sao cũng có thuốc.” Minh Nhã ôm chân Lôi Tấn cọ hai cái

“Vậy ngươi về đi, để La Kiệt xem cho ngươi một chút.” Lôi Tấn cúi xuống có chút suy nghĩ nhìn nó, hắn thực sự với vật nhỏ này không có biện pháp gì, chỉ cần nó làm nũng, thì bản thân một chút sức chống cự cũng không có. Thực có chút sợ hãi bản thân sau này sẽ thua trong tay tiểu tử này.

Minh Nhã gật gật đầu đống ý.

“Gần đây sao không thấy Bối Cách?” Mấy ngày trước Bối Cách còn thường tới, cho dù cùng Xuân Kỷ trời sinh không hợp, nói được hai ba câu thì cãi nhau, thế nhưng lại làm không biết mệt. So với hai người họ, Lôi Tấn cảm thấy tính tình của bản thân đúng thực là tốt vô cùng, là hình mẫu xứng đáng của thiên hạ.

Người không tự hiểu lấy mình là đáng buồn nhất

“Bụng gã càng ngày càng tròn, mỗi ngày đều nhốt mình trong phòng không ra ngoài.” Minh Nhã dừng một chút, hạ thấp thanh âm nói với Lôi Tấn “A sao bảo trong bụng gã có bảo bảo sắp đi ra.” A sao bảo nó không cần nói với người ngoài, nhưng Lôi Tấn không phải người ngoài, đương nhiên có thể nói, những cái này nó phân chia rất rõ ràng.

“Nhanh như vậy?” Lôi Tấn thấp giọng lẩm bẩm, hắn nhớ rõ Bối Cách nói thời gian mang thai của Nhân ngư là sáu tháng, hiện tại mới có hơn bốn tháng a.

Minh Nhã không biết Lôi Tấn đang ngĩ gì, nhớ tới chuyện đại ca nhị ca cố ý giao cho nó, liền hơi nhớ kia lại, nói “Đúng rồi, đại ca nói Bích Ngải hoa không phải do bọn họ hạ. Là do Cảnh Việt làm.”

Đạo hữu không chết thì bần đạo chết, những lời này Hi Nhã tuy chưa từng nghe qua, nhưng lại hiểu được tinh tuý sâu đậm trong đó, không chút do dự quăng Cảnh Việt ra.

Kỳ thực chuyện này Lôi Tấn đã sớm biết, hắn sau khi cố gắng nhớ lại thời điểm nào trên đường đi thì bị hạ độc, nhưng lại hông có đầu mối gì, liền hỏi Xuân Kỷ sau khi dùng Bích Ngải hoa có bệnh trạng gì rõ ràng, đối chiếu một chút với tình hình khác thường của thân thể lúc ở Hổ tộc bộ tộc, thì còn có cái gì không rõ nữa.

Hắn chỉ tức Hi Nhã cùng Mặc Nhã không cố ý giấu diếm, thậm chí còn muốn tạo thành sự thực trước, làm cho hắn không thể không lưu lại, hắn chán ghét bị người ép buộc. Còn có, chuyện ở trên giường, hắn tuy cũng được coi là một cao thủ, thế nhưng dính đến vấn đề tình cảm hắn thực sự không nắm chắc được bao nhiêu phần, hắn cũng muốn biết, nếu hắn thực sự không sinh được đứa nhỏ, bọn họ có còn đối xử với hắn giống như trước không. Nếu họ không bỏ xuống được chuyện đứa nhỏ, kia còn không bằng sớm tách nhau ra. Bọn họ còn có thể lại đi tìm một giống cái tâm đàu ý hợp, bản thân cũng có thể chuyên tâm đi tìm đường về nhà.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui