Sau đó, Lôi Tấn nằm im trên giường cỏ, hai chân mở rộng ngay cả khí lực để khép chân cũng không có, nửa người dưới của hắn đều là những dấu vết ẩm ướt dấp dính màu trắng, giường cỏ cũng bị ba người họ làm cho hổn độn đến mức không thể chịu nổi
Không biết là ai vừa rời khỏi cơ thể hắn, tạo ra khe hở cho gió tiến vào, mang theo vài phần mát mẻ.
Lôi Tấn hiện tại không biết là lúc nào, bởi vì mảnh vải trên mắt hắn vẫn chưa bị cởi bỏ.
“Ngươi đem hắn đi tắm rửa đi, ta thu dọn chỗ này một chút.” Đây là thanh âm của Hi Nhã, còn có chút ám ách, nhưng không hề che phủ sự thoả mãn trong đó
“Được.” đây là thanh âm của Mặc Nhã, gần trong gang tấc
Lôi Tấn cảm giác mảnh vải che mắt mình bị kéo xuống, ánh sáng thình lình chiếu đến làm cho mắt hắn nhất thời không kịp thích ứng liền nhíu lại.
Mặc Nhã nhặt một bộ đồ coi là sạch nhất trên đám quần áo vứt dưới đất, ôm chặt Lôi Tấn vào ngực, tính toán đưa hắn tới con suối trong khu rừng để tắm rửa.
Thì ra mặt trời còn chưa có xuống núi, ánh sáng ngoài động vẫn sáng ngời, thế nhưng từ bữa cơm trưa đến giờ hẳn cũng đã qua mấy giờ rồi.
Tuy rằng đối với thú nhân mà nói, ban ngày cùng ban đêm chẳng có gì khác biệt, thế nhưng ôm hắn trong ngực đi lại dưới ánh sáng rực rớ như thế này, được cẩn thận đánh giá thân thể Lôi Tấn như vậy, vẫn là lần đầu tiên, Mặc Nhã đem toàn thân cao thấp Lôi Tấn tẩy rửa một lần, mới bắt đầu rửa tới địa phương kia, ngón tay luồn vào, trọc dịch mà hai người để lại trong cơ thể hắn theo bắp đùi chảy ra, ánh mắt Mặc Nhã loé sáng, nâng chân hắn lên, chậm rãi tiến vào, chỉ là lúc này lại đặc biệt cẩn thận, bởi y biết Lôi Tấn hôm nay dưới sức ép của hai người họ đã mệt chết rồi.
Lôi Tấn sớm đã có chuẩn bị tâm lý, chỉ nhẹ hừ một tiếng, rồi mặc y.
Khu rừng sau cơn mữa, không khí tươi mát sạch sẽ, thân ảnh hai người quấn cùng một chỗ, trên mặt nước từng tầng gợn sóng toả ra.
Thời điểm họ quay về, Hi Nhã đã đem sơn động thu thập xong, gần như đã sạch sẽ, chính là giữa không khí vẫn còn lưu lại thoảng thoảng hương vị kịch liệt lộn xộn ban nãy.
Lôi Tấn trong cơn mơ mơ màng màng, có người nâng dậy, mở miệng hắn, uy cho hắn vài thứ, hình như có vị của cháo cùng thịt hầm kĩ.
————
Lúc Lôi Tấn lần thứ hai tỉnh lại, trong đọng chỉ còn lại mình hắn, thực sự im lặng, cửa động nơi mặt trời có thể chiếu đến có một tảng đá lớn đang toả ra ánh sáng màu vàng, có một chiếc là bị gió cuốn vào, rơi xuống trên chiếc giường cỏ, dựa theo kinh nghiệm trong quá khứ suy đoán, giờ hẳn đã là giữa trưa, hắn muốn ngồi dậy, thế nhưng từ sau trong cơ thể truyền đến đau nhức làm hắn nhăn nhó mặt mày.
Lôi Tấn nhắm mắt lại, khoé miệng giơ lên tạo thành một độ cung châm chọc. Lôi Tấn, ngươi như vậy thực sự là khó coi, từ khi nào đã bắt đầu lạc đến bước đường này? Giống như bị chồng ruồng bỏ. Còn cùng hai nam nhân đồng thời xảy ra quan hệ, khi đó hắn còn thấy La Kiệt đáng thương, kết quả là, bản thân chung quy cũng rơi xuống cùng một hoàn cảnh như vậy, hắn nhất định phải về, xã hội hiện đại mới là chỗ hắn nên ở, mà không phải ở nơi này đồng thời cùng hai nam nhân bảo trì mối quan hệ không minh bạch. Lôi Tấn vào giờ phút này đã đưa ra một quyết định táo bạo.
“Lôi Tấn, ngươi tỉnh rồi?” Mặc Nhã ở bên ngoài nghe thấy động tĩnh, trong tay bưng theo một chén gỗ còn bốc hơi nóng tiến vào.
“Tỉnh thì dậy ăn chút gì đi? Ngươi điểm tâm còn chưa có ăn đâu.” Mặc Nhã nhìn thấy ngón tay Lôi Tấn giật giật, nhưng không lên tiếng, trong lòng biết hắn đã tỉnh, chỉ sợ là không chịu tha thứ hành vi ngày hôm qua của hai người họ.
“Là lỗi của ta, ta không nên sau đó lại tham gia vào.” Mặc Nhã nắm tay hắn nói
Lôi Tấn nghe nửa câu đầu còn giống như tiếng người, chính là câu nói kế tiếp làm hắn tức thiếu chút giơ chân, chợt nghe Mặc Nhã lại có chút uỷ khuất nói tiếp “Nhưng mà ta đã lâu không được chạm vào ngươi, ngươi cùng đại ca lúc ấy lại…”
Không muốn nghe y lặp lại chuyện lúc đó một lần nữa, Lôi Tấn khẽ hừ đánh gãy lời y.
“Dậy uống nước đi, cổ họng hẳn là không thoải mái.” Mặc Nhã đỡ hắn dậy, để hắn tựa vào mình, rồi uy cho hắn nửa chén nước
“Đại ca đi đưa chút đồ cho Bối Cách, hai ngày nữa chúng ta sẽ đi.” Lôi Tấn vừa uống xong nước, đôi môi nhuộm một tầng thuỷ quang, Mặc Nhã cúi đầu lướt nhẹ qua
“Cách xa ta một chút.” Lôi Tấn lên tiếng, cho dù đã uống nước, nhưng cổ họng sớm đã khàn khàn, mặc cho là ai hô hào hơn nửa buổi, cổ họng cũng không có khả năng còn hoàn hảo.
“Tốt lắm, trước đừng tức giận, ta nấu cháo cùng nấm ngươi thích cho ngươi ăn, chúng ta ra ngoài chút.” Mặc Nhã đem quần áo qua, giúp hắn mặc vào, Lôi Tấn lúc này mới phát hiện bản thân từ lúc tỉnh tới tận bây gìơ cũng chưa mặc quần áo, chỉ là khoác một cái áo của Hi Nhã mà ngủ.
“trước chờ chút, ta bôi cho ngươi thêm chút dược, chỗ đó vẫn có chút sưng đỏ.” Mặc Nhã tách hai chân hắn nhìn chỗ cấm địa kia, áp chế tất cả cảm xúc, bình tĩnh chuẩn bị chút dược màu xanh biếc xoa lên, nói “Không có Bích ngải, những thứ này chỉ là dược tiêu sưng bình thường, tác dụng có thể chậm một chút.”
Mặc Nhã nói tới thản nhiên, Lôi Tấn ý muốn ăn sống tim y cũng có. Nghẹn một hơi giơ chân đá y một cái, ngược lại lại khiến cho mặt sau của mình đau nhức một lúc lâu.
—————
“Mặc Nhã?” đang lúc dùng cơm, Lôi Tấn suy nghĩ một chút thì mở miệng gọi.
“Cái gì?” Mặc Nhã nguyên bản đang cúi đầu uy cơm liền ngẩng đầu lên, trong mắt không hề che dâu ôn nhu nồng đậm
“Chúng ta…”
“Mặc Nhã…” thanh âm Hi Nhã mang theo vài phần lo lắng cùng bối rối, bóng người còn chưa có thấy, tiếng đã truyền tới. Thấy Lôi Tấn đang được Mặc Nhã ôm vào trong ngực uy cơm, nói “Lôi Tấn, ngươi tỉnh?”
“Xảy ra chuỵện gì?” Mặc Nhã thấy thần sắc y thất thố, vội vã hỏi.
Hi Nhã nhìn thoáng qua Lôi Tấn, mới lên tiếng “Bối Cách đột nhiên nói đau bụng, sau đó thì té trên đất không chịu nổi, cái, cái địa phương kia hình như còn chảy máu.”
Tuy nói Hi Nhã đôi khi nhìn ổn trọng, có đôi khi cũng có chút vô lại, nhưng kỳ thực chí khi dính tới quan hệ với Lôi Tấn mà thôi, hơn nữa đều là những chuyện đã xảy ra gần đây, chợt gặp phải chuyện như vậy, hẳn một chút kinh nghiệm cũng không có.
“Gã thoạt nhìn đau đến không chịu nổi.” Hi Nhã lại bổ sung một câu.
“Chúng ta đi xem.” Lôi Tấn nói, từ khi biết Bối Cách bị người cường, cón có thể có đứa nhỏ, Lôi Tấn đối với gã có thêm vài phần để ý.
“Vậy chúng ta đi.” Hiện tại thắt lưng khẳng định không được, Mặc Nhã trực tiếp ôm Lôi Tấn đi.
Lôi Tấn cũng biết phân nặng nhẹ, hiện tại không phải lúc so đo chuyện này, cũng thành thành thực thực để Mặc Nhã ôm vào ngực, ba người nhanh chóng đi tới cái sơn động Bối Cách đang ở tạm.
Còn chưa đi vào, đã nghe thấy Bối Cách lớn giọng kêu lên thảm thiết.
Ba người họ tiến vào, chỉ thấy một cái đuôi cá màu vàng thực lớn, giống như nổi điên liều mạng quật xuống đất, trên mặt đất cùng trên người Bối Cách đều dính không ít vết máu.
Mặc Nhã đem Lôi Tấn để ở chỗ cửa động, sợ Bối Cách vô ý tổn thương hắn
Hai người họ đi vào, né tránh phạm vi công kích của đuôi cá Bối Cách, vòng qua, một trái một phải giữ lấy vai gã.
“Bối Cách, ngươi sao vậy?” Sức mạnh của Bối Cách lúc này thực lớn, hai người họ hợp lực thực vất vả mới ngăn lại được.
“Mặc Nhã, đau quá, bụng đau quá… A…. Đau….” hốc mắt Bối Cách đỏ bừng, miệng bị cắn rách, vừa nói vừa có chút máu chảy ra.
“Mặc Nhã, cho ta chút dược, dược…” Bối Cách lật tay sống chết tóm lấy cổ tay Mặc Nhã, khẩn cầu.
“Trong động chúng ta hình như còn chút dược giảm đau, để ta đi lấy?” Hi Nhã thấy gã đau như vậy, nói không chừng ngay sau đó sẽ đau chết
Mặc Nhã hung hăng cắn môi, lắc đầu.
“Mặc Nhã, ta sai rồi, ta không nên đả thương giống cái của các ngươi, ngươi cho ta dược… thực sự đau quá.” Bối Cách thấy Mặc Nhã lắc đầu, nghĩ y còn bởi vì chuyện của Lôi Tấn mà oán hận mình.
“Mặc Nhã?” đệ dệ của mình không phải là người máu lạnh như vậy, tuy rằng bề ngoài nhìn có lạnh lùng, nhưng là huynh đệ cùng nhau lớn lên, y sao có thể không hiểu? Nhưng hôm nay lại làm sao vậy?
“Bối Cách, ta hỏi ngươi, có khả năng trong bụng ngươi có bảo bảo hay không?” Chuyện của Bối Cách tuy rằng nói không rõ, nhưng trong lòng mấy người lại rất rõ ràng.
Hi Nhã còn không biết rõ chuyện của Kim sắc nhân ngư, nghi hoặc nhăn mày, nhưng cũng không lên tiếng hỏi han lúc này
Thần sắc Bối Cách chuyển biến mạnh mẽ, trong mắt nhanh chóng nổi lên một thần sắc cực kỳ thống khổ, nói “Sẽ không, sẽ không, không có khả năng… Tuyệt đối không có khả năng…”
Chính là thực sự không có khả năng sao? Chỉ có trong lòng Bối Cách mới hiểu được, đoạn thời gian bị cầm tù kia, nam nhân kia hàng đêm đều tới cùng mình dây dưa, thời gian Nhân ngư mang thai là sáu tháng, hiện tại vừa đúng đến hai tháng là thời điểm bắt đầu có phản ứng, Nhân ngư sống theo tộc đàn, cho dù không cố ý hỏi thăm, thế nhưng những thường thức cơ bản này gã vẫn phải biết.
Ba người thấy phản ứng của Bối Cách, chỉ biết có một nửa khả năng là mang thai. thậm chí có khi còn hơn một nửa.
Nhưng ba người họ cũng là lần đầu gặp phải chuyện này, cũng đành bó tay không có biện pháp, cũng không dám đem dược lung tung cho Bối Cách ăn, cuối cùng Lôi Tấn đưa ra một chủ ý, để Mặc Nhã hâm nóng cháo cho gã uống một ít, ăn chút gì đó ấm áp hẳn sẽ không sao đúng không?
Nhìn bộ dáng Bối Cách sau khi nghe câu hỏi của Mặc Nhã, một bộ sớm muốn đi đầu thai, cũng biết chẳng thể hỏi ra cái gì từ miệng gã, hiện tại chỉ có thể chữa ngựa chết thành ngựa sống.
Hi Nhã cùng Mặc Nhã hợp lực ép Bối Cách ăn vào hai chén cháo, Bối Cách tựa hồ bị gây sức ép tới mệt mỏi, nhanh chóng mê man.
“Nơi đó còn chảy máu không?” Lôi Tấn không kiêng nể gì hỏi
“Hình như ngừng rồi.” Hi Nhã nhìn thoáng quá, có chút xấu hổ trả lời
Ba người an bài cho Bối Cách xong, liền ra về.
Lôi Tấn không muốn bị ôm vào ngực, nên Hi Nhã cùng Mặc Nhã một trái một phải dìu hắn về, bộ dáng cân rthận quý trọng, giống như hắn ngay sau đó sẽ bị gió thổi đi vậy.
“Chúng ta ra đó ngồi đi, ta muốn nói chuyện.” Lôi Tấn chỉ vào một khối đá lớn khô ráo cạnh ven đường nói
Nơi này địa thế cao, ba người họ ngồi đây, có thể nhìn thấy biển rộng cách đó không xa, rộng lớn xanh thẳm, con người ở trước thiên nhiên tựa hồ trở lên bé nhỏ không đáng để kể.
“Ngươi muốn nói gì?” Hi Nhã hỏi
“ta muốn nói, ta có thể chấp nhận hai người các ngươi.” Trên mặt hai người vừa hiện lên một tia vui sướng, lại nghe Lôi Tấn nói “đừng nóng vội, nghe ta nói hết đã.”
Hai người đều cảm thấy nếu Lôi Tấn chấp nhận bọn họ, thì cho dù còn có bất cứ chuyện gì bọn họ cũng có thể đáp ứng, ngaon ngoãn yên lặng lại, nghe Lôi Tấn nói nốt.
“Thế nhưng ta sẽ không cùng các ngươi cử hành nghi thức gì hết.” Hắn biết cử hành nghe thức ở đây tựa như lễ kết hôn ở hiện đại, cho nên hắn không muốn làm như vậy.
“Vì cái gì?” Mặc Nhã đem tóc trước trán Lôi Tấn vén ra sau tai, muốn thấy rõ biểu tình hiện tại của hắn.
“Ta nhất định phải trở về thế giới của mình, các ngươi cùng ta chỉ có thể có quan hệ đồng sàng (cùng giường = bạn giường)” Trải qua một loạt biến cố mấy ngày nay, Lôi Tấn đã không còn lạc quan như lúc vừa mới tới nữa, bản thân muốn một mình tiếp tục sinh tồn ở cái thế giới xa lạ này, gần như là không có khả năng.
Hắn hiện tại chỉ có thể ỷ lại vào hai người này, có trả giá còn có hồi báo, cái này thực sự công bằng, ở trong nhận thức của hắn, nếu không liên quan đến tình cảm, chỉ bảo trì quan hệ bạn giường, thì hắn không có gì là không thể chấp nhận.
“Này tính là gì?” thanh âm Hi Nhã chìm xuống
“Ngươi không đồng ý cũng không sao.” Lôi Tấn đáp lại một cái cười lạnh.
“Nếu như là bất luận kẻ nào khác, ngươi cũng không chút do dự đưa ra yêu cầu như vậy sao?” Cảm xúc của Mặc Nhã hiển nhiên không tốt, ý tưởng của Lôi Tấn hai người ít nhiều cũng hiểu một chút, về phần nguyên nhân về cái gì hắn làm vậy, hai người cũng hiểu, thế nhưng hiểu được cũng không đại biểu cho việc chấp nhận.
Lôi Tấn nhăn mày nhíu mặt, nghĩ đến nếu đổi thành kẻ khác, đè lên người mình còn dám động thủ động cước, hơn nữa còn dám tiến vào, còn không phế gã sao?
Nhưng trên mặt hắn vẫn không có phản ứng gì, chỉ hỏi “Các ngươi đồng ý hay là không? Một câu thôi.”
Mặc Nhã theo dõi hắn, không nói câu nào, nhìn cũng biết là không muốn
Lôi Tấn buồn bực trừng mắt.
Nhưng Hi Nhã lại đột nhiên cười vui vẻ, nói “Nếu bọn ta đáp ứng, ngươi có phải về sau… sẽ không bao giờ để ý chuyện cùng bọn ta giao phối nữa?”
“đại ca?”
“ta muốn nghe Lôi Tấn nói.” Hi Nhã lắc lắc tay, ngăn Mặc Nhã mở miệng
Lôi Tấn tuy cảm thấy có chút quỷ dị khi thái độ của y chuyển biến quá nhanh như vậy, thế nhưng vẫn khẳng định gật gật đầu, làm đều đã làm, có thêm vài lần cũng không khác gì.
“Vậy là tốt rồi.” Con ngươi màu tím của Hi Nhã hiện nét sâu thẳm khó dò, nói tiếp “Vậy ngươi hẳn cũng không ngại cùng bọn ta làm ở đây một lần đi.” Y vỗ vỗ tảng đá dưới ánh dương ấm áp nơi ba người đang ngồi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...