Thú Nhân Chi Lưu Manh Công

Những gì cần phải mang theo đã đóng gói ổn thoả, cùng nhà Cảnh Việt nói lời tạm biệt, thu dọn sạch sẽ căn phòng đã ở tạm xong, thì chuẩn bị khởi hành trong hai ngày, nhưng lúc chuẩn bị đi thì lại gặp một cơn mưa to, thế mưa rất lớn, nước sông tăng vọt, thậm chí cả chiếc cầu nhỏ bắc qua sông cũng đã bị nhấn chìm, không qua hai ngày không giảm, thế nên không cần … Mạo hiểm đi trong cơn mưa to này, mấy hôm trước Hạo Thần nói có tìm được một phương pháp có thể sát vỏ gạo, Lôi Tấn vốn nghĩ phải đi, nên không qua xem, không nghĩ lại vừa lúc gặp phải cơn mưa này, nhưng thật ra lại có thể thừa dịp này qua xem.

Lôi Tấn phát hiện phía sau cửa có hai cái áo tơi, liền bảo Hi Nhã lấy qua, vừa lúc mỗi người một bộ, nhưng Hi Nhã chỉ chọn một bộ nhỏ hơn đưa cho Lôi Tấn mặc bên ngoài

“Ngươi mặc đi, ta mang ngươi bay qua.” Mưa quá lớn, thân thể Lôi Tấn còn chưa có tốt, không thể ngốc lâu ngoài mưa, cách nhanh nhất đương nhiên là bay qua

Dọc theo đường đi mưa rơi tầm tã, Hi Nhã đem Lôi Tấn che chở dưới cái bụng của mình, mềm mại ấm áp lại không có mưa xối tới, hai người tới nhà Cảnh Việt, chỉ thấy những bông hoa dưới mái hiên đều đã tan nát, ngay cả cái giá gỗ cũng đổ, có thể thấy thế mưa to lớn tới đâu

Một nhà Cảnh Việt đều ở nhà bên sườn Tây, nghe thấy động tĩnh, mở cửa thấy họ, liền vội vã đưa họ vào nhà, Lôi Tấn thì hoàn hảo, mặc áo tơi lại còn được Hi Nhã che chở, trừ bỏ tóc có dính ít nước mưa, toàn thân cao thấp đều khô mát, Hi Nhã thì hoàn toàn trái ngược, trừ bỏ trước người, toàn bộ đều như vớt từ trong nước ra, tóc gặp nước như đậm thêm màu, nước không ngừng nhỏ giọt, Cảnh Bình thấy vậy vội lấy khăn vải mang tới

“Cảnh Bình, qua giúp ta dựng giá gỗ lại.” Hạo Thần đứng bên kia gọi

“Nga.” Cảnh Bình nhanh chóng đáp lời, đem khăn vải nhét vào tay Lôi Tấn

Lôi Tấn trừng mắt nhìn khăn vải trong tay, nghĩ thầm Cảnh Bình này gan cũng quá nhỏ, thấy đối tượng liền lộn xộn hoảng hốt không dám nhìn, đem cho hắn thì có ích gì? Tay hắn có động đậy được đâu

Hi Nhã tựa hồ cười một tiếng, rồi đem khăn vải trong tay Lôi Tấn cầm lấy, dưới phản kháng im lặng của Lôi Tấn, đem hắn ấn xuống ngồi trên băng ghế, trước bao lấy tóc hắn lau khô nước, sau đó mới lau khô tóc mình.

“ta mang ngươi vào phòng thay quần áo.” Cho dù có không cam lòng, Cảnh Việt vẫn phải dừng việc trong tay, đứng dậy nói, chuyện của Lôi Tấn, gã đã từ bỏ, cũng không có ai quy định nhất định phải cùng Hi Nhã này tương thân tương ái đúng không? Nhưng gã cũng biết thú nhân của Báo tộc cùng Hổ tộc trời sinh rất chán ghét trên người bị dính nước, nên gã đành cố cho y mượn quần áo

Hi Nhã cũng không khách khí, thực tự giác đi theo, làm cho Cảnh Việt vốn nhìn y không vừa mắt liền hừ một tiếng, lại không cẩn thận tiếp xúc đến ánh mắt có chút hứng thú của Lôi Tấn, đột nhiên lại nhớ tới một màn hai người dây dưa trong nước hôm đó, sắc mặt từng tấc từng tấc đỏ bừng

“Tốt lắm, đi, thay quàn áo.” Hi Nhã ôm bờ vai gã ngầm bóp mạnh, nghĩ y không biết sao? Ngày đó tắm rửa xong đi ra, thấy cửa phòng mở rộng, trước cửa lại đặt con mồi, là ai vừa tới, vừa nhìn là biết. Cảnh Việt người này lúc bình thường đều là một kẻ thông minh, nhưng khi đụng tới chuyện liên quan tới giống cái tay chân lại vụng về, đương nhiên đây cũng là tính tình chung của đại đa số thú nhân, đối với các giống cái khác đều bình thường, nhưng nếu đối tượng là Lôi Tấn y cũng không cư xử như vậy

“để hai người họ đi đi, Lôi Tấn ngươi qua xem dùng cái này có phải tốt hơn nhiều hay không?” Hạo Thần hai tay ôm một cái cối đá, Cảnh Bình cầm một cái chổi nhỏ, đem gạo trắng đã xát vỏ cùng cám quét ra, đổ vào trong một cái thùng gỗ bên cạnh.


Lôi Tấn đến gần xem kỹ, thì thấy cái cối này cùng cái cối đá để đảo tỏi trong thời hiện đại cũng không khác lắm, chẳng qua nó lớn hơn gấp trăm lần, giống một cái hang nước nho nhỏ, sâu một thước, đá bao quanh dầy chừng hai bàn tay

Đợi Cảnh Bình quét xong, Hạo Thần đem những bông lúa đã tuốt xuống đổ vào, Khôn Các ôm một đầu gỗ dã xuống thật mạnh, cái này tương đối tốn nhiều sức, nhưng cũng may thú nhân khí lực lớn, nhưng cũng chính như vậy, sau khi Khôn Các dã bốn năm cái, gạo trắng mới dần tách ra.

“Đúng là phương pháp tốt.” Lôi Tấn nói, tuy rằng phải tốn sức, nhưng nếu so với dùng tay chà xát, không biết nhanh hơn bao nhiêu lần

“Đây là do ta nghĩ ra nga.” Cảnh Bình kiêu ngạo ngẩng cao cái đầu nhỏ.

“Nhìn con kiêu ngạo kìa.” Khôn Các nhận cái khăn Hạo Thần đưa tới lau mồ hôi, yêu thương liếc nhìn giống cái cùng tiểu nhi tử của mình, hai ngày nay thần sắc luôn mệt mỏi, cuối cùng hôm nay cũng có chút khởi sắc

“Lôi Tấn, ngươi thấy cách này của ta có tốt không?” Cảnh Bình từ trong cối đá lấy ra một chén gạo, thổi bay cám đi.

Lôi Tấn cười gật đầu, Cảnh Bình đã làm rất tốt

“A sao, Lôi Tấn cũng nói cách này của con rất tôt.” Cảnh Bình vươn nắm tay cười cho mình khuyến khích

“Cái này là lúc ta đảo dược thì nghĩ tới, cối đá này cũng là ca ca lấy từ trên núi về, chúng ta thấy ở phụ cận thần miếu có rất nhiều thứ kỳ kỳ quái quái.”

Nghe thấy thần miếu, tinh thần Lôi Tấn lập tức động, La Kiệt từng nói, ở trong mỗi một bộ tộc đều có một thần miếu không rõ lai lịch. Mà bức vẽ của La Kiệt chính là những hình vẽ được khắc ở bốn phía cột đá trong thần miếu

“các ngươi đã dựng cột đá phía sau thần miếu rồi sao?”Lôi Tấn thuận miệng hỏi

“đúng vậy, mỗi một năm luân hồi chúng ta đều phải dựng một thần trụ, ngay phía sau thần miếu, còn phải khắc đồ án nữa.” Cảnh Bình không biết Lôi Tấn vì cái gì lại hỏi như vậy, bất quá cũng không nghĩ nhiều, chỉ dựa theo tình hình thực tế nói

“đò án có hình dạng gì?”Lôi Tấn truy vấn, có thể có quan hệ cùng đường về sao?


“Ta cũng không nói được.” Cảnh Bình nhăn mày nhíu mặt, đồ án này tuy y đã thấy qua, nhưng cũng không thể thật sự nói nó là cái gì.

“A. Ta nhớ rồi, ta có này.” Ánh mắt Cảnh Bình phát sáng, cởϊ áσ, trên cổ đeo một sợi dây da thừng màu đen, phía dưới là một mặt đá nhẵn bóng hình cánh quạt, phía trên có những đường cong cong dạn dạn đan vào nhau

Lôi Tấn thấy tảng đá kia liền biến sắc, nói “có thể cho ta xem hay không?”

Cảnh Bình tự nhiên cởi xuống đưa vào tay hắn, rõ ràng nhìn chỉ là một khối đá bình thường, thế nhưng nắm trong tay lại có cảm giác tản ra một cỗ lo lắng cuồn cuộn không ngừng

Hắn rốt cục cũng nghĩ ra, hắn vì cái gì sau khi nhìn thấy đò án phía sau thần miếu của Báo tộc lại có cảm giác quen thuôc, bởi vì có một lần khi hắn và Liễu Tư ở chung một chỗ, có người đã từng đưa cho hắn một tảng đá như vậy, đó là một cô nương không ít tuổi hơn Liễu Tư, Lôi Tấn không nhớ rõ, dù sao đều ra đi ra từ chỗ hỗn loạn, có đôi khi tuỳ tay tương cứu, mỗi này đều trôi qua như vậy nên có ai lại nhớ trong lòng, thế nhưng vị cô nương lại nói nàng lập tức về nhà để kết hôn, vì để cảm tạ Lôi Tấn đã cứu nàng một mạng, nàng nhất định muốn đem ngọc thạc bà ngoại truyền xuống tặng cho hắn.

Sau đó Liễu Tư còn châm biếm nói:Ngọc thạch cái gì, không phải chỉ là một khối đá vỡ sao? Còn dám lấy ra doạ người nữa? Tưởng tỷ chưa từng thấy qua à?

Lôi Tấn nhìn thứ này hình thức phong cách rất thần bí lại cổ xưa, cầm vào tay lại thấy ấm áp, lại không thể không nhìn thêm lần nữa, nhưng hắn đối với những thứ nho nhỏ linh tinh này từ trước tới giờ không thèm để ý, cũng không quá nghĩ nhiều, tiện tay ném qua một bên

Nhưng lúc ấy hắn ném ở chỗ nào? Lôi Tấn nhăn nhó, sa vào suy nghĩ sâu xa, gặp quỷ đi, hắn nghĩ, cái tối kia khi hắn cùng Liễu Tư trở về chỗ của hắn, sau khi vào nhà thì cùng vào phòng tắm, về phần ở trong đó làm cái gì thì không cần nói cũng biết, sau đó hắn cũng không nhớ đến cái kia nữa, hình như thứ đó rơi ở góc phòng tắm thì phải.

La Kiệt nói đường về mấu chốt nằm ở cái đồ án này, như vậy việc hắn tới đây có phải hay không cũng là vì nó, hoặc nói trực tiếp chút, thì chính là bởi vì miếng ngọc thạch kia?

Bất quá miếng ngọc kia của hắn là một khối tròn, còn cái thứ trong tay Cảnh Bình hình như chỉ là một phần của nó

“Lôi Tấn, ngươi sao vậy?” Cảnh Bình thấy sắc mặt Lôi Tấn không tốt, liền hỏi

“Miếng ngọc thạch này ngươi từ đâu có được?”Lôi Tấn trong lòng không ngừng hô bình ổn tâm tình cùng sắc mặt hỏi


“Cái này a, là a cha ta đưa. Đồ án trên mặt cùng đồ án khắc trên cột giống nhau như đúc, đúng không? A cha” Cảnh Bình quay đầu hỏi Khôn Các

Khôn Các gật gật đầu, nói “đúng, đây là thứ được truyền lại qua nhiều thế hệ trong bộ tộc, bất quá miếng ngọc thạch này tuy rằng nhìn có chút lâu năm, nhưng cũng không phải thứ quan trọng gì, nên ta cho Cảnh Bình đeo chơi.”

“Lôi Tấn, nếu ngươi thích thì tặng ngươi.” Cảnh Bình thấy Lôi Tấn hình như thực rất thích, nên hào phóng nói

“Cho ta mượn dùng một thời gian ngắn thôi, xong việc ta sẽ trả lại cho ngươi.”Lôi Tấn cúi đầu lật qua lật lại nhìn mấy lần, cũng không nhin ra môn đạo gì, liền nghĩ mang về cho La Kiệt xem, thông minh như La Kiệt có lẽ sẽ biết

“Không có việc gì, ngươi cứ cầm đi.” Cảnh Bình không để ý lắc lắc tay, miếng ngọc thạch này tuy y cũng thích, thế nhưng nếu để tặng cho Lôi Tấn, thì y có thể từ bỏ thứ yêu thích này

“Đang nói gì đấy?” Hi Nhã khoác áo tơi đi tới, trong ngực ôm theo một bó lúa lớn, vừa thay quần áo xong, Cảnh Việt lại lôi kéo y sang phía sau lều lúa lúc này mới chậm trễ thời gian.

Lôi Tấn chờ y đem các thứ buông xuống, mởi mở lòng bàn tay ra, có vẻ hơi kích động thấp giọng nói với Hi Nhã “Hi Nhã, ta cũng từng có một khối ngọc thạch giống như thế này, La Kiệt từng nói đường về có liên quan tới đồ án trên cột đá, miếng ngọc thạch này lại cùng đồ án khắc trên cột trụ của thần miếu Hổ tộc giống nhau, ta muốn mang về cho La Kiệt nhìn xem, nói không chừng lần này có thể quay trở về được.”

Lôi Tấn thấy khả năng này rất là lớn, lâu như vậy tới nay rốt cục lần đầu tiên thực thực thật thật thấy được hy vọng quay vè nhà

Hi Nhã lại giống như bị sét đánh trúng, sau một lúc lâu không kịp phản ứng, ở trong ánh mắt hưng phấn giải thích của Lôi Tấn dần dần trầm xuống

Buổi tối thế mưa vẫn như trước không chút thuyên giảm, Hạo Thần sau khi lưu hai người lại, hai ngày nay đã giã ra rất nhiều gạo, buổi tối Cảnh Bình cứ theo cách Lôi Tấn dạy nâấ ra một thùng cơm, Lôi Tấn bởi vì thực sự rất vui còn ăn nhiều thêm một chén cơm, trong lòng Hi Nhã lại có đủ các loại mâu thuẫn bốc lên, sau khi uy Lôi Tấn, qua loa ăn một chén, mặc dù lần đầu tiên ăn, thế nhưng lại không nói ra bất cứ cảm thụ gì.

Phía bắc nhà Cảnh Việt có ba gian phòng, gian trong cùng bên trái là nhà chính, đối diện là cửa lớn, bên trái hai gian, tận trong cùng một gian là phòng của Hạo Thần cùng Khôn Các, hai căn phòng phía đông là của Cảnh Việt cùng Cảnh Bình, phía tây là chỗ để mấy thứ hỗn tạp, bên ngoài tường phía nam thì dựa vào nhà bếp, hôm nay Hi Nhã cùng Lôi Tấn ngủ ở phòng bên cạnh Hạo Thần, bởi vì Hi Nhã đối với bên ngoài nói hai người đã cử hành nghi thức bầu bạn rồi, nên Hạo Thần tự nhiên đem hai người họ an bài trong một phòng

Hai người sau khi rửa mặt xong, lên giường, mưa gió hỗn loạn đập liên tục lên cửa gỗ, tạo ra những thanh âm rung động

Tay phải Hi Nhã từ phái sau lưng ôm lấy Lôi Tấn, tay trái trượt vào trong y phục của hắn.

Lôi Tấn hít sâu, bận tân đến phòng bên cạnh, nhỏ giọng nói “Ngươi làm gì?Hi Nhã….”


“Nếu có thể chấp nhận Mặc Nhã, vì cái gì lại không thể chấp nhận ta?” Hi Nhã liếm vành tai hắn hỏi, y từng nói có thể chờ hắn, nhưng điều kiện tiên quyết là Lôi Tấn sẽ không mỗi ngày đều nghĩ cách quay trở về, nếu không y sao có thể an tâm tiếp tục chờ đợi?

Người này phiêu bạt bất định, không thể nắm giữ, chỉ có cứ ôm hắn vào trong ngực như vậy mới cho y một chút cảm giác chân thực

————-

Mà lúc này tại bờ biển cách Hổ tộc bộ tộc không xa, trong màn đêm, mưa gió càng thêm cuồng loạn, trên biển mơ hồ có thể thấy những con sóng đen đang quay cuồng. Nhờ những con chim biển dẫn đường, có thể thấy trong một cái hang bên bờ biển mơ hồ xuất hiện ánh lửa, Mặc Nhã đem thịt nướng chưa ăn treo lên vách hang

“Ai, ta nói, ngươi thực sự phải đi sao?” Bối Cách tới tới lui lui theo phía sau Mặc Nhã

“Ừ.” thần sắc Mặc Nhã không đổi, ừ một tiếng, cầm một cái bình gốm ở cửa động vào, bên trong đựng đầy nước mưa. Y rửa sạch mặt mình

“ta đối với ngươi không tốt sao? Ngươi sao phải đi?” Thấy khuyên bảo cũng vô dụng, Mặc Nhã rất quyết tâm, kiên nhẫn của Bối Cách cũng mau chóng cạn sạch

“ta vốn không phải người ở đây, đương nhiên phải về bộ tộc của ta.” Con mắt Mặc Nhã lúc này mới nhìn sang gã, thực sự nghi hoặc tại sao gã lại có ý nghĩ như vậy

“Ngươi ở lại, ta sẽ vĩnh viễn ở cùng ngươi.”Gương mặt luôn luôn nở nụ cười bất cần đời của Bối Cách khó có được xuất hiện vẻ nghiêm túc

“ta đã có bầu bạn.” Tâm tư Bối Cách y hiểu, thế nhưng không có khả năng

“Nhưng hắn lại ở trên giường đại ca ngươi.” đừng tưởng người nào cũng không biết, Mặc Nhã có thể nghe thấy động tĩnh gì, gã như thế nào có thể không nghe thấy

“Hắn vốn là bầu bạn của chúng ta.” Mặc Nhã không thèm để ý nhìn gã một cái, đạm mạc mở miệng, trọng điểm cường điệu hai chữ chúng ta

“Trong lòng ngươi thực sự có thể chấp nhận sao? Nếu như có thể, ngươi vì cái gì lúc ấy lại muốn bỏ chạy?” Bối Cách không chút lưu tình chỉ ra thực tế

“Ta không chạy trốn, ta chỉ lưu lại cho họ một không gian.” Mặc Nhã đưa lưng về phía gã, đem cỏ khô trong động trải ra, tối nay mưa lớn, trên đất ẩm ướt, lại trải thêm một tầng

“Ngươi vẫn không ở lại, cho dù chỉ có ta là bầu bạn duy nhất?” thần sắc Bối Cách quỷ dị khó lường, gằn từng tiếng xác nhận lại.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận