Thú Nhân Chi Lưu Manh Công

“Tới phòng ta đi,” y không nghĩ tới Lôi Tấn căn bản chưa sử dụng qua Bích Ngải hoa, xem sự tình này chính là xảy ra rắc rối rồi, Bích Ngải hoa đối với giống cái mới sử dụng lần đầu có tác dụng kí©ɧ ŧɧí©ɧ tìиɧ ɖu͙©, giống cái bình thường căn bản không thể ngăn chặn, nếu không có thú nhân giống đực kết hợp, tác dụng sẽ có thể càng ngày càng mãnh liệt, liên tục kéo dài suốt một tháng, đây cũng là vì để đề cao tỷ lệ thụ thai, nếu sử dụng lần thứ hai, thì phải xem thể chất của người sử dụng, bình thường hiệu quả giảm đi rõ rệt, giống cái chỉ có kí©ɧ ŧɧí©ɧ rất nhỏ, mà Bích Ngải hoa thực sự vô hại đối với thân thể giống cái, thời điểm dùng Cảnh Việt cũng không nghĩ quá nhiều, y chỉ nghĩ những dị thường ngắn ngủi vào buổi tối của Lôi Tấn là do không thích ứng.

“Ngươi còn đi được không?” Hi Nhã giúp đỡ Lôi Tấn cảm giác thân thể hắn càng lúc càng nặng, phỏng chừng đã không còn bao nhiêu khí lực.

“Còn đi.” Lôi Tấn lắc đầu, tìm về vài phần thanh tỉnh, như thế nào cảm giác hôm nay so với mọi ngày còn nóng hơn vậy.

“Cảnh Việt, ngươi nửa đêm không ngủ, đang làm cái gì?” Âm thanh còn mang theo cơn buồn ngủ của a cha Cảnh Việt là Khôn Các từ trong phòng truyền ra.

“không có việc gì, a cha, con cùng Lôi Tấn đang nói chuyện.” Cảnh Việt một bên vừa bảo Hi Nhã nhanh chóng chạy vào nhà, một bên vừa nói

“Thương thế hắn còn chưa khỏi, nửa đêm nói chuyện cái gì, sớm để Lôi Tấn đi ngủ đi.” Khôn Các thấp giọng nói thêm vài câu gì đó, đại khai là nói với Hạo Thần cũng vừa tỉnh lại

“Con đã biết a cha, người cùng a sao ngủ đi, con dìu hắn về phòng.” Cảnh Việt nói xong thì đối với không khí phía sau mình hô “Lôi Tấn, ta đưa ngươi về phòng.”

Chống lỗ tai lắng nghe động tĩnh của a cha a sao trong phòng yên tĩnh lại, Cảnh Việt lúc này mới thở ra, nếu để cho a cha biết, Lôi Tấn đã có bầu bạn, bản thân mình lại lần đầu cho hắn ăn Bích Ngải hoa, a cha y không đem da hổ y lột xuống làm thảm mới là lạ.

Cảnh Việt vừa mới vào cửa, một cái gối đã nện thẳng lên mặt y, còn nghe thấy Hi Nhã nói “Nhắm mắt.”

Cảnh Việt giữ cái gối che trên mặt, hô to “ta cái gì cũng không thấy.” Kỳ thực thông qua một đường khâu, thấy Lôi Tấn nửa dựa vào đầu giường, cánh tay Hi Nhã đang sờ lên nút thắt trên quần áo Lôi Tấn, hai cái nút áo phía trên cũng đã cởi ra, bởi vậy xương quai xanh do dạo gần đây Lôi Tấn vì gầy yếu mà hiện lên rõ ràng

Mặt Cảnh Việt “Ba” một cái đỏ bừng, nếu không phải trời tối phỏng chừng có thể thấy một làn khói nhẹ toát ra trên cái đầu cháy khét của y.

“Ngươi sao còn ở đây?” Hi Nhã vừa quay đầu, liền thấy Cảnh Việt còn đứng ở cửa.

“Ta đây phải đi đâu?” Này là phòng của y a, tên Hi Nhã này không phải thực sự muốn ở trong này trực tiếp làm đi?

“Không phải đã bảo ngươi đi đun một ít nước nóng sao?” Rõ ràng lúc nãy đã nói một lần, lỗ tai tên Cảnh Việt này rốt cuộc là nghe vào cái gì.


“A, hảo.” Cảnh Việt đem gối để sang một bên, vội vàng chạy ra ngoài.

Cảnh Việt vừa đi, vừa thì thào lẩm bẩm “Hình như ta mới là chủ nhân đi, tại sao lại phải nghe y.” Nói xong liền muốn quay trở lại

Chợt nghe thấy tiếng Lôi Tấn từ trong phòng truyền ra “Hi Nhã, dừng tay.”

“Cởi ra sẽ mát hơn chút.” Tiếp theo là thanh âm tất tất sách sách cởi đồ

Cảnh Việt nhức đầu, tỏ vẻ bản thân vẫn lên đi đun nước đi

Cảnh Việt đốt gỗ đun một thùng nước, sau đó đổ ra một cái chậu. Nghĩ nghĩ lại bỏ thêm một cái khăn nhỏ sạch sẽ

Nghe động tĩnh trong phòng, càng cảm thấy đêm nay y có thể phải ngủ bên ngoài, gõ gõ cửa, đem nước đặt trước cửa, thức thời quay người, trước khi đi lại không cam lòng thoáng ngoái đầu nhìn lại, quả nhiên thấy Hi Nhã thân trên trần trụi đi ra bưng nước vào.

“Động tác thực đúng là nhanh a.” Cảnh Việt bĩu môi, khinh bỉ y, thân thể giống cái của mình còn chưa được tốt, vậy mà đã gấp thành như vậy, gã hoàn toàn đã quên tình trạng hiện tại của Lôi Tấn, cùng bản thân gã hoàn toàn không phải không có liên quan.

“Hi Nhã, ta không cần ngươi giúp.” Lôi Tấn khó chịu cuộn tròn người trên giường, kiệt lực chống cự tầng tầng khô nóng khó nhịn trong cơ thể.

“ta không làm gì cả, ta chỉ muốn giúp ngươi lau mình.” Hi Nhã bưng chậu nước đi vào.

Lôi Tấn quả thực mấy ngày nay không có tắm rửa cẩn thận. Dù sao lấy thân thể hiện tại của hắn, muốn tự mình tắm rửa là không có khả năng, hơn nửa tháng nay, đều là dựa vào Cảnh Bình cùng Hạo Thần hỗ trợ, nhưng bọn họ cũng không phải ngày nào cũng tắm rửa, thế nên cũng không thể phiền người ta lúc nào cũng giúp đỡ mình

Hi Nhã đương nhiên biết cách hoá giải dược tính của Bích Ngải hoa, nhưng lấy quan hệ hiện tại của y và Lôi Tấn, muốn tới bước kia không phải là chuyện dễ, chỉ có thể mượn cách lau người này để giúp hắn giảm bớt chút khô nóng

Lôi Tấn cũng không phải là kẻ già mồm cãi láo, hắn hiện tại cần giúp đỡ đúng là không sai, thế nhưng tâm tư Hi Nhã hắn cũng biết, tự nhiên hưởng thụ ân tình của người khác mà không cần hồi báo, việc này hắn làm không được, không tắm rửa cũng không chết, còn về phần khô nóng trên người, lần lần lượt lượt rồi cũng sẽ qua thôi

“Không phải bầu bạn, chũng ta hiện tại cũng là bằng hữu đi, bằng hữu trong lúc này hỗ trợ lần nhau là sai sao?” Hi Nhã hiểu trong lòng Lôi Tấn kiêng kị điều gì, chỉ đành chọn thứ hắn có thể chấp nhận.


“Là bằng hữu.” Lôi Tấn nhìn y chằm chằm, nghĩ muốn nhìn thấy xác nhận từ trên mặt y.

“Ít nhất là bây giờ.” Hi Nhã nhướn nhướn mày, y cũng không phải kẻ dễ bị gạt. Lôi Tấn muốn một lời hứa gì từ y, y không thể cho.

Lôi Tấn miễn cưỡng gật đầu, có thể kiên trì tới giờ gần như đã là cực hạn, nhiệt độ trên người nóng đến mức cho dù đã cởϊ áσ, cũng không cảm thấy chút mát mẻ nào, hắn cảm thấy thần trí của mình cũng bị đốt sạch rồi

Hi Nhã thấy Lôi Tấn đồng ý, thì xoay người ra ngoài, múc một thùng nước lạnh từ cái giếng ngoài sân vào, đổ vào chậu, Hi Nhã sờ thử một chút, âm ấm vừa đủ, Lôi Tấn bị thương, dùng nước lạnh chắc chắn không được, nước nóng lại không có hiệu quả.

“ta giúp ngươi cởϊ qυầи áo ra.” Hi Nhã nói

Trong cơ thể Lôi Tấn lúc này cơn khô nóng đang giằng co kịch liệt, hắn như thế nào còn tâm trí trả lời vấn đề của Hi Nhã.

“Ta đây coi như ngươi đã đồng ý đi.” Hi Nhã tự quyết, giúp Lôi Tấn cởϊ áσ ra, vắt lên trên một cái ghế, lại bắt đầu cởϊ qυầи hắn

Lôi Tấn ngẩng đầu trừng y một cái

“Ngươi lau người cũng không thể mặc quần đi?” Hi Nhã cười nói

Lôi Tấn cắn răng, nhưng lại không nói ra lời, Hi Nhã chết tiệt, hắn biết rõ vì cái gì, người cởϊ qυầи cứ cởi, vì cái gì đem cả quần trong của hắn cũng cởi ra

“Ngươi sẽ không để ý chuyện này đi?” Hi Nhã nâng thắt lưng Lôi Tấn lên, đem quần dài cùng quần trong cởi xuống, lắc lắc cái quần trong trên đầu ngón tay, nói với Lôi Tấn

“Lúc ngươi ở cùng với Mặc Nhã, ta cũng không phải chưa từng thấy qua.” Nói tới đây, trên mặt tuy cố giữ sự tự nhiên, nhưng vị chua trên miệng thì đi xa tới hai dặm cũng vẫn ngửi thấy

“ta tự nhiên không ngại, nếu lần sau bọn ta còn làm, hoan nghênh tới xem.” Lôi Tấn mở miệng vài lần, rốt cục đem nhưng lời này nói rõ ràng ra miệng

Nghĩ muốn chế nhạo ta, một cửa cũng không có đâu.


Hi Nhã nhìn hắn nở nụ cười. Ngược lại lại nghĩ hắn bây giờ vẫn còn khó chịu, bản thân lại còn so đo cái này làm gì, giờ võ mồm gì cũng vô ích, sớm muộn gì y cũng đòi lại tất cả trên người hắn

Hi Nhã bưng chậu nước qua, kéo từ phòng khác sang một cái ghế, vắt khăn, trước lau mặt cho Lôi Tấn, sau đó theo cổ hắn lau xuống

Hi Nhã chà lau quá mức cẩn thận làm cho thân thể Lôi Tấn vì bị Bích Ngải hoa tra tấn mà vô cùng mẫn cảm không tự chủ nổi lên phản ứng, phía dưới ẩn ẩn có dấu vết ngẩng đầu dậy.

Phản ừng trên người quá mức rõ ràng, làm Lôi Tấn hoảng sợ, trong lòng thầm mắng, chết tiệt, cái thân thể này thực sự không thể tách khỏi nam nhân sao, chỉ vậy mà cũng có phản ứng?

“Như thế nào? Cảm giác tốt vậy sao?” Phản ứng của Lôi Tấn tự nhên không thể qua mắt Hi Nhã đang ở gần trong gang tấc. Động tác trên tay Hi Nhã càng thêm nhẹ nhàng, nói là lau người chẳng thà nói là khiêu khích

Lôi Tấn cau mày, ngực phập phồng lợi hại hơn, Hi Nhã, ngươi chính là cố ý đi?

Thật sự là tự mình làm bậy, ai có thể biết trong lòng Hi Nhã cũng đang tự chửi mình, đối với thân thể trần trụi của Lôi Tấn, phản ứng của y so với Lôi Tấn còn mãnh liệt hơn, Lôi Tấn là bởi vì dược tính của Bích Ngải hoa, bản thân lại là phản ứng tự nhiên đích thực. Có thể xem có thể sờ lại không thể ăn, thực là thống khổ.

“ta giúp ngươi, ra là tốt rồi.” Hi Nhã mở miệng, lúc này mới phát hiên thanh âm của mình ám ách tới mức độ nào

“Không cần.” Lôi Tấn cố chấp cự tuyệt, thế nhưng thân thể Hi Nhã càng lúc càng dựa gần, càng lúc càng dựa gần.

“rất nhanh là tốt rồi.” Hi Nhã ngồi ra sau Lôi Tấn, đem vai hắn ôm vào trong ngực. Ở bên tai hắn hấp dẫn nói

Lôi Tấn muốn phản kháng, lại bị động tác của Hi Nhã đánh gãy, tay Hi Nhã bởi vì vừa rồi vẫn còn ngâm trong nước nóng, nên vẫn còn mang theo ẩm ướt cùng nhiệt độ, bao vây lấy hắn, động tác không có bao nhiêu kỹ xảo nhưng cũng làm cho Lôi Tấn run rẩy.

“A…” Lôi Tấn há miệng, kêu lên một tiếng đau đớn, thân thể cứng ngắc, cổ ngửa ra sau, đầu vừa lúc tựa lên vai Hi Nhã.

“Lôi Tấn…” Con ngươi Hi Nhã tối lại, khẽ gọi hắn một tiếng, há mồm nhẹ nhàng mút da thịt trên cổ Lôi Tấn.

Thời gian chậm rãi trôi qua….

“Buông….A….” thực là khó chịu, nhưng lại không phát tiết được, rõ ràng là có cảm giác, hay là không được.

“Có ta đây, rất nhanh sẽ ổn thôi.” Hi Nhã cảm thấy bản thân đã sắp không kiên trì được nữa, nhưng Lôi Tấn lại vẫn cứng rắn như trước.


Xem ra chỉ có thể dùng biện pháp kia.

Hai chân Lôi Tấn lúc này đang đặt trên giường. Hi Nhã giúp hắn đỡ nửa người trên nằm ngửa xuống giường

“Ngươi muốn làm gì?”Lôi Tấn cảm thấy Hi Nhã tách hai chân hắn ra, trong lòng cả kinh, vài phần lý trí thất lạc nháy mắt tỉnh táo lại.

“Tin ta.” Hi Nhã cúi đầu nhìn ánh mắt Lôi Tấn, nói xong câu này, quỳ gối trên giường, há mồm đem phía dưới của Lôi Tấn ngậm lấy

—–

Lôi Tấn tiết ra vài lần, rốt cục mê man đi, Hi Nhã cười khổ nhìn nửa người dưới của mình cao cao như một cái lều nhỏ, lại nhìn Lôi Tấn trước mặt nặng nề ngủ, trong lòng lại cảm thấy ấm áp kì lạ.

“Cứ như lúc này là tốt rồi.” Hi Nhã nghiêng người cẩn thận ở trên môi Lôi Tấn in lại một nụ hôn.

“ta giúp ngươi, ngươi tổng cũng nên giúp ta một chút đi?”

“Ngươi không nói, ta coi như ngươi không phản đối.”

Người đã ngủ mà còn có thể nói lời phản đối thì là quỷ, cho nên Hi Nhã đương nhiên bắt đầu hành động.

Hi Nhã nắm tay Lôi Tấn đặt vào dưới thân y, nói thực, ngón tay Lôi Tấn thực sự thon dài, nhưng không nhẵn nhụi mịn màng như các giống cái khác, thậm chí còn có chút thô ráp, nhưng Hi Nhã chính là trong cái sự thô ráp này không kiên trì được bao lâu, liền tan binh rã tướng

Đem tay Lôi Tấn lau khô sạch sẽ, Hi Nhã ra ngoài thay một chậu nước ấm mang voà, một bên lau người một bên cao thấp sờ sờ.

“Ừ, đã rất sạch rồi.” Hi Nhã nhin thành quả lao động nửa buổi tối của mình, vừa lòng gật gật đầu, đem quần áo để một bên giúp Lôi Tấn mặc vào.

Lôi Tấn đã nhiều ngày chưa có một giấc ngủ ngon giờ gặp được mộng đẹp, giống như búp bê vải, mặc y đùa nghịch.

“Ngủ.” Hi Nhã đem chậu nước bỏ qua bên, xoay người ôm Lôi Tấn trên giường, nghĩ nghí, đem quần áo của mình mặc lên người Lôi Tấn, sau mới đắp thảm của Cảnh Việt lên người.

Cảnh Việt ngồi xổm ngoài tường nhà mình, vuốt ve cánh tay, cảm thán, tối nay ánh trăng thực đẹp thực đẹp, tối nay gió…. Thực lạnh thực lạnh a.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận