Thú Nhân Chi Lưu Manh Công

Trong nháy mắt Mặc Nhã tựa hồ có chút chần chừ, nhưng vẫn gật gật đầu nói “Lại đây.”

Mặc Nhã vui vẻ lắc lắc cái đuôi, đi từng bước một bám theo, Hi Nhã thấy vậy cũng không nói gì. Trên thực tế từ lúc Lôi Tấn quay về, Hi Nhã đều không lên tiếng, y biết hiện tại bản thân có nói gì cũng không thích hợp, dù sao Lôi Tấn mới cùng Mặc Nhã xảy ra quan hệ. Y đem cái thảm của Lôi Tấn ra, để trên lửa hơ nóng, xong trải bên dưới gốc cây cạnh đống lửa

An Sâm cùng An Lạc liếc mắt nìn một cái, đem phản ứng của mấy đứa nhỏ nhìn vào trong mắt, trong lòng cũng hiểu được bảy tám phần, nhưng mấy chuyện như vậy La Kiệt có lẽ còn có thể nói mấy câu, bọn họ làm a cha lại không thể nói thêm cái gì, thế nhưng họ không hy vọng bởi vậy mà ảnh hưởng tới tình cảm của ba đứa nhỏ

“Hi Nhã, ngươi lại đây ngồi đi.” An Sâm vỗ vỗ vị trí bên người, bảo y

Hi Nhã không biết ý tứ của a cha là gì, ngừng tay đi qua

“Hi Nhã, chuyện về Lôi Tấn, ngươi nghĩ thế nào?” An Sâm chờ y ngồi xuống mới hỏi

“con sẽ không buông tay, a cha.” Hi Nhã nghĩ a cha muốn khuyên y buông tay, lập tức mở miệng thực sự nghiêm túc thanh minh

“Ta không có nói như vậy, chuyện của các ngươi, ta cùng An Lạc sẽ không nhúng tay vào chuyện gì. Ta chỉ muốn nói, ngươi đã lựa chọn cộng thê, thì trong mọi thời khắc phải có gắng giữ tỉnh táo. Cho dù hắn đã lựa chọn Mặc Nhã.”

Hi Nhã thấp bại vuốt vuốt những lọn tóc ngắn màu vàng rơi xuống trán, có thể hắn không đủ bình tĩnh. Cho dù trong lòng liều mạng tự nói với bản thân có thể sẽ có cơ hội, nhưng mà vẫn không cảm thấy công bằng, vì cái gì Lôi Tấn có thể chấp nhận Mặc Nhã lại không thể chấp nhận y? Y cho rằng bản thân đã che dấu rất tốt, nhưng vẫn bị nhóm a cha nhìn thấy

“Mặc kệ như thế nào, tình cảm của ba huynh đệ các ngươi không thể bởi vậy mà xuất hiện ngăn cách, đây là chuyện mà người làm a cha như bọn ta không muốn thấy.” An Lạc nói tiếp


“A cha yên tâm, nói thật, con là có ghen tị với Mặc Nhã, nhưng chuyện nó là đệ đệ của con, con vẫn không quên.” Hi Nhã ngẩng đầu nói

“Vậy là tốt rồi.” An Lạc hơi có vẻ vui mừng gật đầu, bọn họ có thể buông một phần trái tim xuống rồi

Bên này Mặc Nhã ôm Lôi Tấn vào trong rừng tới một chỗ bí mật phía sau tảng đá, nhìn xung quanh không có ai, Mặc Nhã đem quần áo mà Lôi Tấn vừa mới mặc vào không bao lâu cởi ra, để hắn nằm trong ngực mình, mở rộng hai chân hắn, lộ ra địa phương giữa hai chân

Mặc Nhã đem chén thuốc chưa cây bích ngải đưa cho Minh Nhã, nói “Ngươi biến thành hình người đi? Ngón tay ngươi tương đối nhỏ nhắn, ngươi tới.”

Trong mắt Minh Nhã rõ ràng hiện lên một mạt ý cười, chịu khó gật gật đầu, đổi thành hỉnh người nhận chén thuốc, ngón tay đem một lượng lớn thuốc đưa tới mặt sau của Lôi Tấn

Tựa hồ đựa phải địa phương nào đó, Lôi Tấn nhướn mày, khẽ ngâm một tiếng, Minh Nhã sợ tới mức thu ngón tay lại, lo lắng liếc nhìn mặt Lôi Tấn một cái, sợ Lôi Tấn đột nhiên tỉnh lại có thể sẽ đánh chết mình

“không sao, hắn bị thương, điểm nhẹ là được, hắn đêm nay uống quá nhiều rượu, không thể tỉnh nhanh như vậy đâu.” Hơn nữa hôm nay còn bị y gây sức ép một trận, muốn tỉnh lại, thực không dễ.

Minh Nhã lúc này mới thả lỏng người, trên tay chấm thuốc, từ từ bôi vào bên trong cơ thể Lôi Tấn

Bên trong cơ thể Lôi Tấn nóng quá à, Minh Nhã đem ngón tay vùi vào bên trong ngốc hồ hồ nghĩ

“Tốt lắm, đừng suy nghĩ miên man nữa. Gió đem lạnh, đừng để hắn bị cảm.” Mặc Nhã buồn cười nhìn vẻ mặt say mê của tiểu đệ, thử xem cái trán Lôi Tấn, hoàn hảo, có cảm giác mát mát, xem ra lần đầu này không gây nhiều thương tổn cho hắn, y từng nghe những bằng hữu thú nhân đã từng cử hành qua nghi thức nói, lần đầu tiên của giống cái thực dễ phát sốt

“vâng.” Minh Nhã ngoan ngoãn gật đầu, cẩn thận bôi dược cho Lôi Tấn

Làm xong tất cả, Mặc Nhã lại giúp Lôi Tấn mặc đồ vào, Minh Nhã tiến lại gần, ở bên sườn mặt Lôi Tấn hôn một cái, giống như lông chim lướt qua, nhẹ đến gần như không cảm thấy được

Thời điểm họ quay về, sắc mặt Hi Nhã đã tốt hơn nhiều, giúp đỡ đem cái thảm Lôi Tấn qua, lại đón Minh Nhã lên võng ngủ

“Đêm nay hảo hảo chiếu cố hắn.”Hi Nhã nói xong câu đó, xoay người đến bên cạnh lửa trại

“Cám ơn đại ca.” Mặc Nhã ở sau lưng y nói

“Hừ, đừng nói quá sớm. Nói không chừng đến lúc đó Lôi Tấn thay đổi càng thích ta.” Hi Nhã quay đầu lại cười cười, mày lại cố ý vo thành một nắm


Mặc Nhã cười yếu ớt không nói

“hừ, ngươi còn cười, được tiện nghi lại còn khoe mẽ. Trách không được a sao từ nhỏ đã hiểu rõ ngươi nhất.” Hi Nhã than thở vài câu, ngay tại bên lửa trại duỗi mở đôi chân dài, hai tay gối sau đầu, híp mắt tựa hồ rất nhanh sẽ ngủ

Mặc Nhã lúc này mới cúi đầu nhìn về phía Lôi Tấn vẫn im lặng ngủ trong ngực y, nhất định đúng là không thể một mình có được a, chính là hy vọng ba chúng ta có thể lưu ngươi lại đi

“Lôi Tấn, ở lại với chúng ta đi.” Mặc Nhã nhẹ giọng nói một câu

Lôi Tấn tự nhiên là không có chút phản ứng nào

Ngày hôm sau khi hỏa hoạn trên thảo nguyên đã bị dập tắt, những người ở trong nham động trong rừng mấy ngày cũng chuẩn bị trở về nhà. Lại là cảnh tượng bao lớn bao nhỏ, dắt người nhà ôm đồ lộn xộn. Lôi Tấn sau một đêm ngủ một giấc ngọt ngào, mới từ trong tiếng bước chân hỗn độn tỉnh lại

“Ngươi lần này ngủ thật lâu. Kêu tới hai ba lần cũng không tỉnh.” La Kiệt thấy hắn tỉnh lại, trước để hắn rửa mặt, còn đem đùi dê đã nướng thật tốt đưa cho hắn

Lôi Tấn lần này thực sự là không còn lời nào để nói, chẳng lẽ hắn lại quát La Kiệt: Nếu không phải vì hảo nhi tử của ngươi, ta có thể ngủ tới giờ hay sao? Đánh chết cũng không nói. Sáng sớm vừa tỉnh lại, bóng người cũng không thấy, điển hình tư thế ăn no thì vỗ mông chạy

“Thú nhân từ sáng sớm hôm nay đã đi thu thập xác động vật trên thảo nguyên rôi.” La Kiệt giống như lơ đãng nói

“Nga.”Lôi Tấn thấy La Kiệt không có gì khác thường, cũng yên tâm lại, cúi đầu chuẩn bị ăn đùi dê

La Kiệt đột nhiên nghĩ tới cái gì đó, đoạt lấy đùi dê bên miệng Lôi Tấn, nói “ta cũng chưa ăn điểm tâm đâu, ta ăn đùi dê, ngươi uống canh gà rừng trong nồi đi.”


“Ngươi thực đủ kỳ quái, La Kiệt.” Lôi Tấn nhìn y chẳng biết làm sao, ăn thì cứ ăn đi, sao phải gấp gáp như vậy?

Cho ngươi ăn cái đùi dê này, nhưng mà mấy ngày nay chịu tội chính là ngươi, La Kiệt lườm hắn một cái

Lôi Tấn lấy cho mình một chén canh gà rừng thật lớn, thịt đã được hầm nát, nhai vài caAn Sâmi đẫ tan ở trong miệng

“La Kiệt, tay nghề của ngươi đã tăng rồi.”Lôi Tấn vỗ bả vai La Kiệt, những lời này thực nghiêm túc dã man

“không phải ta.” La Kiệt cười không có hảo ý, hiếm có uy hϊếp lại

Quả nhiên Lôi Tấn lập tức im lặng

Cơm nước xong, hai người họ bắt đầu thu dọn, cũng may thời điểm họ tới đây không mang theo nhiều đồ lắm, hai người bọn họ cũng dư dả, rất nhanh thu dọn xong, cho nên nhà họ tuy không phải là nhà dọn đồ sớm nhất, thế nhưng lúc về tới nhà trời vẫn chưa tối

Khắp nơi trong bộ tộc đều chất đầy rơm rạ, người vừa đi vào, theo bước chân tro bụi cùng rơm rạ nơi nơi bay múa. Chỉ cần há miệng, trong miệng cùng lỗ mũi đều là tro bụi, Lôi Tấn cùng La Kiệt bị sặc ho đến đau cả họng. Dùng quần áo che mặt, nhanh chóng chạy về phía nhà mình, nhưng mà còn chưa chạy tới cửa, Lôi Tấn đã bị một màn phát sinh trước cửa nhà Tề La làm cho chấn kinh rồi

Ở trước cửa dây dưa cùng một chỗ, hôn đến khó phân thắng bại chính là hai thú nhân sao? Như vậy cũng có thể?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận