Thú Nhân Chi Lưu Manh Công

Lôi Tấn cau mày, trực giác nói cho hắn biết thái độ của Hi Nhã có chút vấn đề, nhưng mờ chờ tới lúc hắn muốn cẩn thận nhìn rõ thay đổi kia, thì cái loại cảm giác áp bách lại đột nhiên biến mất, Hi Nhã trước mắt, chỉ có vẻ tươi cười quen thuộc

Lôi Tấn còn bọc thảm ngồi trên giường, móng vuốt Mặc Nhã níu thảm muốn lại gần, Lôi Tấn kịp phản ứng, khóa càng chặt hơn, sắc mặt có chút khả nghi khó hiểu, nói “Đừng nháo, Minh Nhã.”

Dưới thảm hắn cái gì cũng không mặc, hơn nữa….

“Lôi Tấn, ngươi mau mặc quần áo đứng lên, chúng ta đi ăn cơm.” Lần này Minh Nhã cắn một góc thảm muốn kéo xuống

“Ngươi đi trước, ta đợi chút sẽ đi.” Lôi Tấn một bên lôi kéo không buông tay, một bên dụ lừa

“Cùng đi đi, Minh Nhã muốn đi cùng ngươi.” Minh Nhã tiếp tục kéo, móng vuốt cùng miệng tiến lên, Lôi Tấn nhìn được bên này, lại không thấy bên kia, một cái không kéo nhanh, thảm bên phải trượt xuống, hơn phân nửa bả vai đã lộ ra

“Nhả ra, Minh Nhã, ta thực tức giận.” Lôi Tấn vội vàng kéo lại, chê cười, bị người ta thấy còn không cười chết

Hi Nhã đứng cạnh xem đến hứng thú dật dào, một chút ý tứ muốn tiến lên hỗ trợ cũng không có, thoải mái tự do còn kém lấy cái băng ghế ngồi xuống trầm trồ khen ngợi nữa thôi, khiến Lôi Tấn hận tới ngứa răng

“Ngươi vì cái gì luôn quấn thảm? Lôi Tấn đứng lên.” Minh Nhã chính là cùng cái góc thảm này hăng hái

Lôi Tấn thấy nói không được, tính toán trực tiếp động thủ, hắn môt tay giữ thảm, vươn tay kia nghĩ muốn nhéo lỗ tai Minh Nhã, Minh Nhã đương nhiên thấy Lôi Tấn hướng về phía lỗ tai mình, thình lình triệt thoái ra sau một bước dài, trực tiếp từ trên giường té xuống, trong miệng vẫn còn ngậm tấm thảm

Nhìn trên người Lôi Tấn một chút vật che đậy cũng không có, dưới nắng sớm sáng ngời, trên người hắn có dấu vết lộ rõ, hồng anh trước ngực đã có chút sưng đỏ, cắn ngân (dấu cắn) bốn phía rõ ràng có thể thấy được. Lôi Tấn cảm nhận ánh mắt Hi Nhã dính vào chỗ đó, nhất thời cảm thấy chỗ bị Mặc Nhã cắn lại bắt đầu ẩn ẩn đau, vốn định đưa tay che một chút, thế nhưng cảm giác động tác này thực sự rất đàn bà, hắn cũng không phải đại cô nương gì còn sợ người nhìn thế nào? Tối qua không biết Mặc Nhã nổi điên cái gì,vốn Lôi Tấn coi như thành hai đại nam nhân hỗ trợ nhau là được, dù sao chuyện như vậy, hắn trước kia lại chưa thấy qua, chính là Mặc Nhã dùng miệng giúp hắn, quả thực có chút quá, thế nhưng hưởng thụ là tốt rồi, nhưng mà cho tới cuối cùng, Mặc Nhã dùng tay giúp hắn, còn miệng ở trên người hắn lôn xộn cắn, đặc biệt trước ngực lại bị y liếm rồi cắn, một trận tê dại thẳng hướng tâm trí, hắn trước kia cho tới bây giờ cũng không biết chỗ này của nam nhân cũng sẽ mẫn cảm như vậy

Lôi Tấn cố giữ vững bình tĩnh. Nhưng mà tầm mắt đánh giá tinh tế từ dưới lên của Hi Nhã thực làm cho người ta không thể bỏ qua, hắn chỉ cúi người xuống, muốn đem thảm kéo lên, nhưng Minh Nhã khó có một lần nhạy bén cũng nhìn thấy dị thường trước ngực Lôi Tấn, thảm ném sang bên, nhảy lên giường

“Lôi Tấn, ngực ngươi sao vậy?” Nói xong móng vuốt sẽ sờ lên

Lôi Tấn đưa tay ngăn, Minh Nhã bám riết không tha, Hi Nhã tiếp tục đánh giá


Mắt thấy Lôi Tấn sẽ giơ chân.

Mặc Nhã tới chính lúc này, thấy một màn như vậy, thản nhiên mở miệng “Các ngươi không đi ăn cơm, đang làm cái gì.”

“Nhị ca, trước ngực Lôi Tấn có….”

Minh Nhã còn chưa nói dứt lời, Hi Nhã vài bước đi qua, lôi y dậy, đánh gãy lời y nói “Bảo ngươi rời giường thì lại nằm sấp ở đây, cũng không rửa mặt chút đi, xem a sao làm sao cho ngươi ăn cơm?”

“Đại ca, ta muốn đi cùng Lôi Tấn.” Ánh mắt Minh Nhã trừng lớn, ở trong ngực đại ca giãy dụa hai cái. Muốn xuống dưới.

“Không được.” Hi Nhã cự tuyệt, không để ý tới phản đối của nó, xoay người đi ra ngoài.

Lúc đi qua bên người Mặc Nhã, lưu lại cho y một ánh mắt trêu tức

Lôi Tấn lúc này mới đem thảm trên đất lôi lại

Lôi Tấn nghĩ, tâm tình Mặc Nhã hôm nay thoạt nhìn tốt lắm, đừng hỏi hắn vì cái gì biết, mọi người ở chung một chỗ cũng đã hai tháng, về điểm chút cảm xúc này của Mặc Nhã, tuy rằng cả ngày có cao hứng hay không mặt mày đều lạnh lẽo, nhưng hắn còn có thể nhìn ra vài phần, thời điểm tâm tình không tốt, con ngươi màu gần như mực, thời điểm có chút tâm tình, thì là xanh thẫm, hôm nay quả thực chính là lục ý dào dạt, sinh cơ bừng bừng, mùa xuân tới rồi

“Ngươi tỉnh?” Mặc Nhã đi tới bên giường, cong cong khóe môi nói

Vấn đề ngu ngốc này, Lôi Tấn quét mắt nhìn y một cái, ý bảo, ngươi nói xem? Khó có thể nào là ta đây đang ngủ?

Mặc Nhã mỉm cười, cũng không thèm để ý tới thái độ của hắn, nhìn hắn ở giữa thảm nhung mao màu trắng lui thành một đoàn, trong lòng giống như lông chim phất qua, ngưa ngứa, cũng rất mềm mại, làm cho y trực tiếp muốn đưa tay sờ sờ tóc Lôi Tấn, thế nhưng cũng chỉ ngẫm lại rồi thôi, tự mình nói hai người thực vất vả mới tiến thêm một bước, không thể nóng vội, còn nói thêm. “Tỉnh thì đứng lên, bọn a cha còn đang chờ chúng ta ăn điểm tâm.”

“Ngươi giúp ta đem quần áo qua đây.” Hắn không nhớ rõ ngày hôm qua lúc vào phòng có mang theo quần áo hay không, nhưng chắc chắn xác định, cho dù có cầm, cũng không có khả năng nghĩ tới, xếp chồng ngay ngắn ở trên bàn

Mặc Nhã đem quần áo đưa cho hắn, thực sự tự giác mà đi ra ngoài, đi tới cửa lại bỏ thêm một câu “nước trong cùng muối, nhánh cây ở bên ngoài cửa sổ.”


Lôi Tấn gật đầu tỏ vẻ đã biết.

Lôi Tấn mặ quần áo tử tế đi ra, ba người kia không ở đây, là đã đén bên cạnh ăn cơm, trên cửa sổ để một chén nước trong, phía trên còn đặt một nhánh cây con, trên cây có vệt muối màu trắng, nhánh cây này chính là Hi Nhã mua trong cửa hàng của Ngả Duy lúc trước, cành thực sự mềm dẻo, mang theo mùi cỏ cây thơm ngát, dùng để đánh răng thực rất tốt, chính là rất lãng phí, đại khái cứ nửa tháng sẽ phải đổi một cây, Lôi Tấn chấm muối xoát hết răng, súc miệng xong, trực tiếp ra suối rửa mặt, lau mặt bằng một cái khăn vải, xong xuôi Lôi Tấn nằm xuống bãi cỏ, tứ chi giãn ra, đón thái dương phơi nắng

“Hô…. Không khí không ô nhiễm thực mới mẻ a.”Lôi Tấn thở dài một hơi

Dưới bầu trời cao xa, có một đàn chim thật lớn bay qua.

“Như thế nào còn chưa qua ăn cơm?” Mặc Nhã ở bên cạnh hắn ngồi xuống

“Ngươi tới lúc nào thế, sao một chút tiếng động cũng không có?”Lôi Tấn hỏi

“Bước chân của thú nhân chúng ta vốn rất nhẹ” Mặc Nhã cúi đầu nhìn hắn

“Tốt lắm, chúng ta ăn cơm thôi.”Lôi Tấn từ trên mặt đất nhảy dựng lên, rất không được tự nhiên, Mặc Nhã từ trên cao nhìn xuống hắn, tổng làm cho hắn nhớ tới đêm qua, hắn ở dưới thân thể Mặc Nhã giãy ra không được

“Kéo ta.” Mặc Nhã đưa tay cho hắn

Lôi Tấn hơi sửng sốt

Nhưng Mặc Nhã vẫn thản nhiên như trước nhìn hắn, con ngươi màu ngọc bích dưới ánh mặt trời rạng rỡ sinh huy, nâng tay lên không

Lôi Tấn than thở một tiếng “Thật đúng là, lần nào cũng như vậy.”

Nhận mệnh đưa tay qua, lại không nghĩ tới vừa mới tiếp xúc, đã bị thuận thế cầm ngược trở lại


Lôi Tấn ác thanh ác khí mở miệng “Ngươi còn không đứng dậy? không đứng dậy thì chính mình ngồi ở đây đi.”

Khóe môi Mặc Nhã khẽ động không thể nhận ra, tay kia chống đỡ đứng lên.

Sau bữa ăn, hôm nay thú nhân trong bộ tộc tập hợp có chuyện muốn bàn bạc, tất cả thú nhân nhất định phải tham gia, mà ngay cả Minh Nhã trên danh nghĩa trưởng thành, nhưng nghi thức thực tế này các thú nhân đều phải đi.

Trong nhà chỉ còn lại hai người là La Kiệt cùng Lôi Tấn, hai người là lần đầu tiên ở chung một mình như vậy, tuy rằng nói hai người ở cùng một thế giới, đạo lý trên nói, phải là có rất nhiều tiếng nói chung, nhưng mà hai người rõ ràng có giáo dục cùng bối cảnh bất đồng, tính tình La Kiệt tuy có chút táo bạo, nhưng mà Lôi Tấn phát hiện kỳ thực trong nhà có rất nhiều chuyện đều là La Kiệt làm chủ, hơn nữa xử lý rất gọn gàng ngăn nắp, hơn nữa lấy ánh mắt người hiện đại để nhìn, La Kiệt vừa thấy chính là loại người có xuất thân tốt lắm, đã thụ qua giáo dục cao đẳng. So với hắn vừa mới tốt nghiệp sơ trung, tự nhiên không giống nhau

Sau đó La Kiệt tính toán, đem con mồi Mặc Nhã bắt về xử lý một chút, Lôi Tấn cùng theo hỗ trợ.

La Kiệt trước kia rõ ràng đã làm qua. Lột da, dịch cốt, lấy nội tạng, hành văn liền mạch lưu loát, không chút ướŧ áŧ bẩn thỉu, động tác lưu loát so với tiểu nhị bán thịt heo Lôi Tấn từng thấy ở chợ còn thuận tay hơn, con dao nhỏ thoạt nhìn không chút sắc bén trong tay La Kiệt cao thấp tung bay, khiến Lôi Tấn xem hoa cả mắt

Lôi Tấn đùa con dao nhỏ, nhưng không giống cái dùng để gϊếŧ mổ, vốn đang nghĩ thử một chút, nhưng mà da lông đều bị hắn cắt nát, thịt lại không có rời ra. Vì không nghĩ muốn đạp hư cái gì đó, đành phải buông tha, giúp La Kiệt đem thịt đã thái ra đặt trong chậu gỗ mang đi rửa, chà muối ăn lên, buộc vào dây thừng treo dưới mái hiên

Hai người câu được câu không trò chuyện

“ La Kiệt, ngươi nói, chúng ta bây giờ còn đang trên Trái đất không?” Hắn sẽ không từng bước thật sự bị khóa bên ngoài không gian chứ?

La Kiệt quái dị liếc hắn một cái nói “ngươi như thế nào còn nghĩ đi đâu?”

“ta tuy đọc sách không nhiều lắm, cũng biết, trên địa cầu không có thú nhân gì đó đi?” Lôi Tấn cầm thịt hươu trong tay buộc lên dây thừng

“Kỳ thực trên Trái đất trước khi nhân loại xuất hiện, cũng từng có một nền văn mình huy hoàng, nhưng cuối cùng đều biến mất, lưu lại dấu vết cùng manh mối rất ít, cho nên ai cũng không biết nền văn minh đó là do ai tạo lên.” La Kiệt bắt đầu xử lý một cái đầu to như linh dương

“Cho nên nói thú nhân cũng có thể là một trong những nền văn minh đã biến mất?” Lôi Tấn hỏi

“Chính là có thể, ta cũng không phải thực sự xác định.”

“Ngươi từng thấy qua thần miếu nơi này chưa?” La Kiệt lại hỏi


“Đã thấy qua, chính là ban đêm nhìn không rõ lắm.” Lôi Tấn trả lời

“lần sau ngươi tới có thể đếm số bậc thang.” La Kiệt không có giải thích rõ ràng

Lôi Tấn thấy y không muốn nói nữa, cũng không hỏi tiếp, nghĩ thầm lần sau xem là được

Kỳ thực La Kiệt không phải không muốn giải thích rõ ràng, mà là hiện tại y cũng không phải thực sự hiểu rõ, hiện tại y cơ bản đã xác định cấm địa kia sau mỗi một năm luân hồi lại xuất hiện một thời không nghịch chuyển, Lôi Tấn cùng y chính là vừa lúc kém một năm luân hồi. Cho nên nếu có người muốn rời khỏi thế giới này, thì phải chờ tới năm luân hồi kế tiếp, bất quá hắn cảm thấy thần miếu trong bộ tộc này chính là mấu chốt trong đó, bên trong tựa hồ còn cất giấu bí mật khác, kiến trúc thần miếu rất giống trong cấm địa, rõ ràng là do cùng một thời kì lưu lại, kỳ quái chính là các bộ tộc thú nhân đều có cùng một loại thần miếu như vậy. Lại không ai có thể nói rõ lai lịch của thần miếu, tựa hồ là trước khi các bộ tộc thú nhân hình thành chúng đã đứng sừng sững nơi đó.

Trước khi y tới đây lúc cuối cùng có nhìn thấy một cái đồ đằng thần bí, cùng đồ đằng trên tầng cao nhất của thần miếu có sự tương tự kinh người. Nói là nói cho Lôi Tấn đường quay về kỳ thực chỉ là cố ý làm ra bộ, dọa Hi Nhã cùng Mặc Nhã, để cho chúng có hành vi quá đáng, kỳ thực đường trở về y căn bản cũng tìm không thấy, nhiều năm trước khi y thừa cơ đi khỏi cũng chỉ là ôm vận may thử một lần, vạn nhất có thể trở về, lúc ấy tức giận cũng chỉ là hận An Sâm cùng An Lạc đem đứa bé áp chế y, kỳ thực sau lúc đó, An Sâm An Lạc tự cho là tùy thời trông coi bên cạnh y, khả họ có nằm mơ cũng không nghĩ tới, y đã rất nhiều lần theo thông đạo bí mật tiến vào trong cấm địa, sau lại chứng thực cái đường kia đúng là dùng không được, khi Lôi Tấn đến lại càng thêm chứng thực suy đoán của y, thời không nghịch chuyển quả nhiên là phải tới đúng thời gian mới mở ra được

Hai người tìm hơn phân nửa thời gian buổi sáng, cuối cùng đều đem con mồi thu dọn xong, còn lại một đống nội tạng cùng xương cốt, Lôi Tấn để lại mấy miếng xương cốt, tính toán nấu canh xương uống, vốn muốn lưu lại mấy miếng gan lợn rừng gì gì đó, nhưng La Kiệt thoạt nhìn thật sự không quá thích mấy thứ này, Lôi Tấn chỉ đành buông tha

La Kiệt cách tường viện hô hai tiếng, qua một thời gian dài, một giống cái trung niên bê một cái thùng gỗ lớn tới đây, hắn cũng từng ngẫu nhiên qua cánh cửa thấy người này, đây đúng là người Lôi Tấn quen biết, a sao của Tề La, Tô Thụy

Ba người cùng nhau chào hỏi

Khóe mắt Tô Thụy đã có vài nếp nhăn, thế nhưng cười rộ lên thực sự sáng sủa, nói “nhiều như vậy a, cám ơn ngươi La Kiệt.”

Lôi Tấn cùng La Kiệt rửa sạch tay trong chậu, La Kiệt đứng dậy lau lau tay, cười nói “ta để dành cũng vô dụng, cho A Hoàng đi.”

A Hoàng chính là một con chó săn nhỏ màu vàng Tề La nuôi trong nhà

Tô Thụy ở trên mặt đất chọn, còn nói thêm “Thứ này có rất nhiều chỗ tốt, La Kiệt ngươi như thế nào mỗi lần đều không muốn? ta biết bọn Hi Nhã thực sự có khả năng, nhưng lãng phí như thế này là không tốt.”

Lôi Tấn lúc đầu cho rằng đồ ăn chỗ này rất sung túc, cho nên không ai đi ăn mấy thứ này, nhưng giờ là do La Kiệt không thích ăn, cho nên bỏ qua

La Kiệt cười cười không nói, chính là sau khi Tô Thụy lấy xong, La Kiệt cầm mấy miếng thịt thỏ đã ướt tốt đưa cho y. Mới đầu Tô Thụy còn từ chối hai cái, nhưng tính tình La Kiệt thật sự không tốt lắm, lập tức không kiên nhẫn biến sắc, Tô Thụy là hàng xóm nhiều năm, tự nhiên biết, không khách khí nhận lấy

La Kiệt tới phòng bếp đun nước, Lôi Tấn đem nước rửa vết máu trên đất

Giữa trưa hầm thịt, mỗi người một chén lớn, nhưng mà mấy người trở về đều cau mày, một bộ tâm sự nặng nề, ngay cả Minh Nhã cũng chìm vào yên tĩnh.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui