Thú Nhân Chi Lưu Manh Công

Ăn xong điểm tâm, Lôi Tấn lại nói muốn ra ngoài nhìn xem một chút, nhưng mà La Kiệt vẫn trả lời giống như trước không đồng ý

Lôi Tấn tuy cảm thấy La Kiệt không đến mức sẽ hại hắn, thế nhưng mỗi lần chỉ mới đề cập tới việc xuất môn, vẻ mặt La Kiệt lại không tự giác khẩn trương, cho hắn biết La Kiệt nhất định có chuyện gì đó gạt hắn

Nhưng mà Lôi Tấn thực sự cảm thấy quá nhàm chán, hắn ở nhà La Kiệt mấy ngày, thời điểm dùng đến tay chân chính là giúp La Kiệt tưới nước cho vườn rau, sau đó là nấu cơm, tới tối thì tới dòng suối tắm một cái, trở về thì lại ôm tiểu tử kia ngủ tới tận sáng

Nói tới chuyện tắm rửa này, Lôi Tấn hiện tại đều là chờ tới gần bình minh mới đi tắm, chỉ sợ gặp phải chyện giống như làn trước, hắn mặc dù không ngại, nhưng khó bảo toàn người ta không thẹn quá hoá giận, đem hắn đuổi ra ngoài, thì thật là hai mắt đều bôi đen

Tuy rằng thời điểm hắn là cô nhi bản thân cũng từng laă lộn trong góc tối xã hội, nhưng dù thế nào đó cũng là nơi mà bản thân quen thuộc, không giống như lúc này, đừng nói tới bản thân chỉ có một mình, đến cả ngôn ngữ cũng không thông.

Lôi Tấn ngồi trên cánh cửa ngẩn người, tiểu tử kia một phút cũng không ngừng dùng cái đầu nhỏ đầu lông mao nhung cọ cọ lòng bàn tay hắn.

Lôi Tấn rốt cuộc nhịn không được cười rộ lên, đem nó ôm vào lòng, ngón tay thon dài dọc theo lưng nó nhẹ vuốt ve, tiểu tử kia thoái mái tới mức ngủ gà ngủ gật, Lôi Tấn thở dài một hơi nói “Tiểu tử kia, ta thực muốn đi ra ngoài một chút, nhìn xem thế giới này rốt cuộc là cái gì đâu? Vì cái gì mỗi lần nhắc tới ra ngoài, biểu tình La Kiệt đều kỳ quái như vậy.”

Minh Nhã xoay người, liếm mặt Lôi Tấn, nghĩ thầm: A sao đương nhiên không thể để cho ngươi đi ra ngoài a, ngươi bây giờ còn chưa có giống đực, giống cái thú nhân, đi ra ngoài nhất định sẽ bị các thú nhân chưa có giống cái cướp đi.

Đại ca nhị ca nói trừ bỏ buổi tối đầu tiên tới nhà, giống cái của họ ngủ cũng thực cảnh giác, mùi hương thú nhân giống đực của họ trên người hắn sớm đã nhạt đến mức không còn ngửi thấy

“Ngươi muốn ra ngoài nhìn một chút như vậy sao?” La Kiệt thấy Lôi Tấn hôm nay vẫn luôn cau mày, trong lòng biết ý kiến của hắn, lúc y vừa mới tới thế giới này cũng như vậy, cũng một lòng suy nghĩ muốn rời khỏi nơi này, sau đó có thể tìm được đường về nhà.

“Ta chỉ là muốn ra ngoài một chút, mỗi ngày đều không có việc gì như vậy, ta quả thực nghẹn muốn chết.” Lôi Tấn ôm tiểu tử kia từ bên cửa đứng lên, ở trong sân có chút buồn bực mà bước qua lại hai bước.


“Được rồi.” Nếu sớm muộn gì cũng phải đối diện với sự thật, sớm biết cũng tốt, sớm có chuẩn bị tư tưởng một chút, đối với mấy…. đứa con trai của y cũng có đề phòng tốt, nhìn hắn mỗi ngày đều là bộ dáng không biết vô cảm kia, La Kiệt cũng có chút sốt ruột thay hắn, dù sao cũng là con của y, y thực sự hiểu rất rõ, một khi thực sự động thủ, đừng nói Hi Nhã cùng Mặc Nhã sẽ không để cho hắn đường lui, chính là đứa con nhỏ nhất của y, đừng nhìn nó bây giờ còn nhỏ, thích si mê quấn quít làm nũng, nhưng mà bản năng của thú nhân giống đực tuyệt không khuyết thiếu.

“Sau bữa trưa Mặc Nhã muốn ra ngoài chặt củi, ngươi đi cùng nó đi.”

“A sao?”

Lôi Tấn còn chưa kịp phản ứng lại, lời nói của La Kiệt, hắn bây giờ có thể nghe đại khái, thế nhưng chỉ cần là câu dài một chút, hắn đều phải mất một chút thời gian mới phản ứng lại được. Thế nhưng khi nghe vào lỗ tai Minh Nhã, Lôi Tấn chỉ không để ý một chút, nó đã từ trong lồng ngực Lôi Tấn nhảy ra, chạy tới bên chân La Kiệt, nâng tiểu móng vuốt, bám lấy ống quần La Kiệt.

“Nói bao nhiêu lần, gọi ba ba.” Ánh mắt La Kiệt ngoan lệ, ở trên tai tiểu nhi tử của mình nhéo một cái.

“ba ba.” Minh Nhã uỷ khuất bĩu bĩu môi, vì cái gì đứa nhỏ nhà khác gọi a sao, nhà họ lại phải gọi ba ba a, a sao hảo hung ác a.

“Ba ba, giống cái của chúng con bị cướp thì phải làm sao?”

“Ngươi cho là nhị ca của ngươi cũng ngốc như ngươi sao.” Trừ bỏ tiểu nhi tử này, đối với hai đứa con kia, y lại rất yên tâm, có hai người kia, Lôi Tấn nếu không thể trở về, thì xác định chắc chắn chỉ có thể là giống cái của con trai nhà y. Những thứ khác thì có thể tính, La Kiệt cũng không hề nghĩ ngợi qua.

Lôi Tấn suy nghĩ một chút, mới hiểu được, hắn có thể ra ngoài, trên mặt hắn như khoảng khắc mây mù sương khói đều bị đẩy ra, như gặp được ánh trăng, hung hăng lao lên ôm La Kiệt một cái, hào phóng vỗ vai y, cười nói “Cảm ơn ngươi, La Kiệt.”

An Lạc từ trong phòng đi ra, thấy vậy, có chút nghi hoặc nhăn mày nhíu mặt. Nghĩ thầm: Giống cái này ôm cổ giống cái của y làm gì, chuyện gì khiến hắn hưng phấn tới vậy?


Lôi Tấn thấy An Lạc nhíu mày, cảm thấy có chút hiểu rõ, dù sao người của mình bị nam nhân khác ôm lấy, là một nam nhân đều sẽ ghen thôi, Lôi Tấn hướng La Kiệt nháy mắt mấy cái, thuận thế buông y ra, bắn ánh mắt ‘tất cả mọi người đều là nam nhân, ta hiểu mà.’ tới đó

La Kiệt bị hắn làm cho không hiểu cái gì, theo ánh mắt của Lôi Tấn nhìn thấy An Lạc, thở dài thật mạnh, trong lòng nhịn không được nổ lời tục: Lôi Tấn, ngươi hiểu được cái quỷ gì a!

Dù sao chuyện của y cùng An Sâm An Lạc, tuy rằng y còn chưa nói rõ, thế nhưng cũng không có ý giấu diếm, Lôi Tấn đã biết chuyện bên trong, thế nhưng Lôi Tấn, An Lạc sao có thể ăn dấm chua của ngươi, ở trong mắt thú nhân giống đực bọn họ, hai chúng ta đều là giống cái, đừng nói là thấy chúng ta ôm, cho dù hai chúng ta có không mặc quần áo nằm trên giường, cũng chỉ có nghĩ tình cảm chúng ta thực tốt, phỏng chừng cũng sẽ không nghĩ tới những thứ khác, hai giống cái cùng một chỗ thì có thể làm cái gì? (vậy sao nhìn hai thú nhân giống đực ko quần áo nằm trên giường các ngươi lại nghĩ lung tung được hả? Nhưng cái này làm mình nghĩ tới cái câu: Hai tiểu công ở chung một chỗ thì sẽ có một người làm thụ, còn hai tiểu thụ ở cùng một chỗ thì chỉ có thể làm bạn… Sao lại thế nhỉ?)

“Tề La, ngươi tới rồi.” Thấy có người đẩy cửa vào, An Lạc gọi một tiếng

Người tới đúng là hàng xóm La Kiệt, cũng là người trẻ tuổi hôm đó dẫn đường cho Lôi Tấn, Tề La, phía sau còn có mấy thú nhân giống đực cao lớn.

“An Nhị thúc.” Tề La quy củ lên tiếng chào hỏi. Vài người khác cũng lần lượt tiếp lời.

Nhưng mà sau khi tiến vào, vài thú nhân giống đực, đều nhất tề đem ánh mắt dính lên người Lôi Tấn, Lôi Tấn nghi hoặc nhìn sang La Kiệt mặt mày nhăn nhíu

Trong bộ tộc truyền ra tin, nói Minh Nhã từ khi rèn luyện kinh nghiệm trở về, mang về một giống cái xinh đẹp, nhưng mà có rất nhiều người chưa thấy qua, hôm nay mọi người vừa lúc đến gần cùng một chỗ, nói tới chuyện này, Tề La nói y đã gặp qua giống cái này, lúc trước chính là y dẫn đường đem giống cái này vào bộ tộc mà.

Tuy rằng không nghĩ tới việc tranh đoạt, thế nhưng kiến thức một chút về giống cái xinh đẹp trong lời đồn, ai cũng vui vẻ. Vài người ăn nhịp với nhau, lúc này Tề La đi đầu, vài người cũng cùng nhau tới đây.


Quả nhiên đúng là xinh đẹp như trong lời đồn, làn da bóng loáng trắng nõn. Bộ quần áo kia so với các giống cái trong bộ tộc kia còn mềm mại hơn, màu tóc đen, đôi mắt cũng màu đen, rất hiếm có đôi mắt có màu sắc kia, thực sự sáng ngời, tựa như vì sao trong đêm, thần bí lại xinh đẹp. Thân thể nhìn cũng thực sự khoẻ mạnh, nhất định có thể sinh dưỡng ra bảo bảo cường tráng. ngôn tình tổng tài

Này gần như là từ sau khi a sao của Hi Nhã tới, bộ tộc lại nhìn thấy giống cái xinh đẹp nhất

Vì cái gì nhà Hi Nhã lại may mắn như vậy? Mỗi lần ra ngoài đều nhặt được giống cái xinh đẹp.

Lôi Tấn da mặt dù dầy, nhưng bị nhiều ánh mắt đánh giá như vậy cũng có chút không được tự nhiên, hơn nữa nhìn ánh mắt của mấy người này, như thế nào lại cảm thấy giống như tràn ngập luyến tiếc cùng ái mộ? hắn nghĩ đời trước chỉ có khi nhìn nữ nhân nam nhân mới có ánh mắt này.

Gặp quỷ, cái gì luyếc tiếc cùng ái mộ chứ? hắn cũng không phải nữ nhân, hắn cũng không tự kỷ tới mức, nghĩ tướng mạo của mình lại có thể hấp dẫn nam nhân tới mức này. Quỷ dị, tuyệt đối quỷ dị. Chẳng lẽ nữ nhân ở thế giới này đã khan hiếm tới mức này, làm cho mỗi nam nhân cao to cường tráng, khi nhìn nam nhân nhỏ yếu một chút liền muốn?

“Giống cái xinh đẹp, tên ngươi là gì?” Một thú nhân tóc đỏ tựa hồ lấy hết dũng khí, hé ra gương mặt so với cái đầu của y còn đỏ hơn, tiến lên hai bước, khoé miệng cứng ngắc kéo lên một cái tự nhận là nụ cười thực sự có mị lực

Giống cái, đây là cái xưng hô quái quỷ gì a?

“Nhĩ hảo, Lôi Tấn.” Lôi Tấn cười cười gật đầu, theo thói quen vươn tay phải

Thú nhân tóc đỏ tên Khải Y nhất thời luống cuống tay chân, nhìn chằm chằm bàn tay nhỏ bé trắng nõn trước mắt, giống cái này là có ý gì?

Khải Y ở dưới ánh mắt hâm mộ hoặc đố kị của các thú nhân giống đực khác, tính muốn sờ thử trên cái tay kia, chỉ cảm thấy trên chân tê rần, Minh Nhã huy tiểu móng vuốt tiếp đón y, nhe răng nói “hắn là giống cái của chúng ta.”

Lôi Tấn chỉ cảm thấy trên cổ tay căng thẳng, đã bị người phía sau hung hăng nắm tay kéo lại sau

“Mặc Nhã?”


Trong đôi ngươi màu lục của Mặc Nhã có ngọn lửa nhảy lên

“Ba ba, con muốn nói với hắn.” Nếu không nói cho hắn, cái giống cái không hề có cảm giác này, tiện nghi sẽ đều bị người chiếm hết, còn tưởng rằng hắn buôn bán lời đâu. Lời này đúng là ý La Kiệt muốn nói

“Nói cho ta biết cái gì?”Lôi Tấn muốn giãy tay ra. Lại bị siết chặt thêm, giống như bị một cái kìm lớn kẹp lấy, Lôi Tấn dùng hết toàn lực cũng không mảy may lay động, nhất thời có chút kinh hãi. Hắn thế nhưng ở trong tay Mặc Nhã một chút lực đánh trả cũng không có

“La Kiệt, ngươi bảo y buông ta ra, ta lại không phải là nữ nhân của y, cùng người ta bắt tay, còn phải cần y đồng ý sao?” La Kiệt, ngươi thực đúng là mẹ kế người ta a, lời thật lại không chịu nói. Lôi Tấn trong lòng gọi

“ Lôi Tấn.” La Kiệt khó có được sắc mặt nghiêm túc, trịnh trọng gọi hắn một tiếng, lại nhìn sang đứa con thứ hai cùng tiểu nhi tử của mình, tựa hồ hạ quyết tâm.

“Những lời tiếp theo, ta sẽ nói thật chậm, hy vọng ngươi có thể nghe rõ.”

“Ngươi rốt cuộc muốn nói cái gì, La Kiệt, giả nghiêm túc như vậy làm gì?” Lôi Tấn ngoài miệng pha trò, trong lòng đã có chút sợ hãi, trực giác hắn lời tiếp theo không phải là chuyện hắn muốn nghe, chuyện La Kiệt muốn nói cho hắn thực sự rất nghiêm trọng, chuyện này có thể sẽ minh bach rất nhiều chuyện, nhưng mà với hắn mà nói tuyệt đối không phải là chuyện tốt, nếu không, ánh mắt của La Kiệt sẽ không lợi hại như vậy, còn mang theo chút trầm trọng.

“Lôi Tấn, ta chỉ nói một lần, ngươi hãy nghe cho kỹ, thế giới này không có nữ nhân.”

“Không có nữ nhân? La Kiệt, ngươi đùa sao, không có nữ nhân sẽ không có ai sinh đứa nhỏ, chẳng lẽ bọn họ cũng là từ trong tảng đá sinh ra sao?” Bởi vì La Kiệt nói chậm, Lôi Tấn gần như lập tức nghe rõ. Hắn chỉ vào những người kia hỏi.

“Không có nữ nhân, nhưng có người có thể sinh đứa nhỏ, gọi là… Giống cái.” La Kiệt không hoàn toàn hiểu được lời của hắn, nhưng nhìn động tác tay của hắn cũng hiểu.

“Giống cái? Đó?” từ từ, vừa rồi họ gọi ta là cái gì? Giống cái? Ở trong mắt bọn họ, ta là giống cái có thể sinh cho họ đứa nhỏ sao.

Để cho ta chết đi, Lôi Tấn xù lông.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui