Thú Nhân Chi Lưu Manh Công

Thời điểm Lôi Tấn tính toán tiếp nhận cả ba người họ tự nhiên cũng đã biết sẽ có một ngày như vậy, nhưng bản thân vẫn còn ôm một tia ảo tưởng, có thể đến muộn thì cứ muộn, có thể tha thì cứ tha, không có thì càng tốt, chính là có nằm mơ cũng không nghĩ đến lại không có dự báo gì mà đến như vậy, cùng cả ba người họ đều lần lượt phát sinh quan hệ, cùng hai người Mặc Nhã và Hi Nhã ở trong sơn động cũng có một lần, nhưng bốn người họ ở cùng nhau thì thật đúng lại là lần đầu, tưởng tượng đến cái cảnh tượng kia, khiến cho Lôi Tấn chỉ muốn chạy trốn, tốt nhất là trốn đến tận chân trời đi, chính là tâm niệm vừa mới chuyển, đã bị Hi Nhã đánh cho trở tay không kịp, một phen ôm hắn lên không nói, tiếp theo còn bị đè trong ngực Minh Nhã đến cả di chuyển cũng không thể di chuyển, ngay cả lời phản kháng cũng bị Hi Nhã ngăn ở trong miệng.

Minh Nhã tựa hồ không kịp phản ứng, miệng vẫn còn nhai viên hạt dẻ cuối cùng mà Lôi Tấn đưa đến miệng, thấy vậy, chỉ có thể trừng to mắt, móng vuốt đặt trên lưng Lôi Tấn, kích động đến mức không biết bước tiếp theo phải làm cái gì.

“Từ từ, Hi Nhã.” Lôi Tấn rất muốn chửi ầm lên, có cần gấp gáp như vậy sao? Nói làm liền làm, cũng không để cho người ta có thời gian để trả lời

“Không muốn đợi.” Hi Nhã hàm hồ cũng rất kiên quyết mà cự tuyệt, cố chấp ở trên môi Lôi Tấn hôn xuống

“Hỗn đản, bảo ngươi chờ một chút.” Lôi Tấn nghiêng đầu, né những cái hôn không ngừng hạ xuống, tuy biết rằng lúc trước ra đi mình hạ dược bọn họ là không đúng, nhưng cũng không tất yếu phải dùng phương pháp như vậy để trừng phạt

Nhưng Hi Nhã hiện tại cái gì cũng không nghe lọt, một bên hôn một bên nóng vội cởϊ qυầи áo Lôi Tấn, căn bản không chịu đựng được tình thế chậ chap này, liền dứt khoát xé mạnh một cái, các nút thắt áo quần đều đứt hết, vạt áo mở rộng rất nhanh chóng bị kéo ra ném xuống đất

Cho dù chậu than trong phòng cháy mạnh, thế nhưng dù sao thời tiết cũng rét lạnh, thân trên trần trụi, làm cho Lôi Tấn rùng mình một cái, trên làn da có cảm giác hơi man mát, nhưng rất nhanh đã bị lửa nóng trên bàn tay Hi Nhã xua tan

Lớp lông của Minh Nhã gắt gao dán với làn da của Lôi Tấn làm cho hắn tê tê ngứa ngứa, hắn khó chịu cọ cọ cái mông ý đồ giảm bớt, Minh Nhã không có né tránh, thế nhưng cái vuốt khoát trên lưng Lôi Tấn càng lúc xoa càng gấp

Nụ hôn của Hi Nhã càng lúc càng xuống thấp, mang theo hơi thở như thiêu đốt, cho dù Lôi Tấn bất luận có bao nhiêu ảo não, cũng không thể phủ nhận thân thể trong quá trình này nhận được kɧoáı ©ảʍ cùng thảo mãn thật lớn, tựa như giờ phút này, chống cự trong tâm khảm càng lúc càng yếu, chỉ có thể cong người, ngửa cao cổ há to mồm hô hấp.

Khi Hi Nhã lật người hắn lại, ý đồ kéo đai lưng của hắn xuống, thì hắn lập tức hiểu được, đây là cơ hội cuối cùng của đêm nay, bỏ qua đêm nay thì đừng mơ xoay người

“Hi Nhã, từ từ, ta có chuyện muốn nói.”

“Về sau rồi nói.” Tựa hồ là vì nghiệm chứng những lời này, Lôi Tấn cảm thấy hạ thân chợt lạnh, đai lưng bị kéo ra, bởi vì vừa mới tắm xong, bên ngoài Lôi Tấn chỉ mặc một cái quần mùa hè mỏng manh, hiện tại bị Hi Nhã một phen kéo quần xuống dưới, không còn chướng ngại, đầu lưỡi Hi Nhã dọc theo mắt cá chân trơn bóng, cẳng chân thon dài, đi đến chỗ giữa hai chân Lôi Tấn, ở chỗ mẫn cảm bên trong đùi không ngừng liếʍ ʍúŧ.

“Ngươi hỗn đản a, Hi Nhã….” Lôi Tấn gập chân đá về sau một cước, nhưng quần vẫn còn quấn quanh chân, nên chân căn bản là không nâng cao được, sau một trận luống cuống tay chân, chỉ khiến cho bản thân hắn miễn cưỡng quỳ gối trên giường, nhưng thay đổi như vậy chỉ càng có lợi cho người phái sau xâm chiếm, hai tay Hi Nhã nhanh chóng chế trụ phần eo thon gầy của Lôi Tấn, đầu lưỡi theo đùi liếm đến hạ thân phía trước vẫn còn hiện ra trạng thái uể oải.

Lôi Tấn cắn chặt răng, thế nhưng thân thể cấm dục hơn nửa năm không nghe theo sai sử mà nóng lên, ở dưới sự chơi đùa vỗ về liên tục của Hi Nhã, phía trước hơi đứng lên, trong miệng tràn ra tiếng rêи ɾỉ thoải mái

Nút thắt trên quần áo Mặc Nhã đã tháo ra hết, nhưng y căn bản không kịp cởi ra, hai bước bước qua, không đợi Lôi Tấn phản ứng lại, đã giữ chặt cằm của hắn, một cái hôn mang tính chất trừng phạt đè ép thật mạnh xuống, tay kia thì bắt đầu xoa nắm một đoá hồng anh, cái hôn kia làm cho Lôi Tấn không thở nổi, chỉ có thể vô thức phát ra tiếng nức nở nhỏ bé

Minh Nhã ở một bên ánh mắt cũng phiếm sương, nhìn Lôi Tấn quần áo hỗn độn trong tay hai ca ca, vô lực phản kháng, ánh mắt mê ly yếu ớt khiến người ta chỉ muốn hung hăng tiến vào trong thân thể hắn tuỳ ý càn quấy, y không cầm lòng nổi cúi đầu, đem đầu chui qua dưới bụng Lôi Tấn, há mồm ngậm phía trước của Lôi Tấn vào.


“A…”Bất đồng với việc lấy tay từ sau lưng Lôi Tấn làm kɧoáı ©ảʍ khác thường này làm chân hắn mềm nhũn, nếu như không có ba người này chống đỡ, phỏng chừng hắn trực tiếp đã xụi lơ trên giường

Tay Hi Nhã nâng lên song mông nhỏ nhắn trơn nhẵn của Lôi Tấn xoa nắn, hướng về hai bên tách ra, lộ ra tiểu huyệt khẩu bị gắt gao bao quanh, thử tính đem một ngón tay chọc vào trước

Phía sau bị dị vật xâm lấn làm cho Lôi Tấn không khoẻ nhăn nhó mặt mày, co rút lại tính cự tuyệt, Mặc Nhã hôn dọc theo cằm, xương quai xanh rồi đi đến trước ngực

Khi ngón tay thứ hai của Hi Nhã gia nhập khiến Lôi Tấn đau đến mức trực tiếp mắng to “Ngươi lăn ra đây cho ta, Hi Nhã.”

Hi Nhã một bên thở hổn hển một bên còn không quên chậc chậc lấy làm lạ nói “Kỳ quái, đã sinh một đứa nhỏ, như thế nào còn chặt thành như vậy?” Cảm giác tựa như lần đầu tiên cùng hắn ở cùng một chỗ vậy.

Lôi Tấn chịu không nổi những lời này, nhưng dưới giáp công của Mặc Nhã cùng Minh Nhã, nói cũng nói không rõ, chỉ có thể đứt quãng mắng “Ngươi …. Lăn…. Cút….”

Cấm dục lâu như vậy, hiện tại ôm được thân thể mềm mại của Lôi Tấn vào trong ngực, Hi Nhã sao có thể kiên trì tiếp, nhất là Lôi Tấn lúc này hai chân mở lớn, huyệt khẩu bán mở bày ra tư thế dâʍ mỹ, khiến cho tia lý trí cuối cùng của y cũng biến mất tăm, đợi cho đến lúc hắn có thể miễn cưỡng tiếp nhận ba ngón tay, thì khẩn cấp lấy ra hạ thể của mình, cúi mình đem vòng eo của cả hai dán sát chặt chẽ, đem bản thân từng chút từng chút nhét vào hậu huyệt của Lôi Tấn, khiến Lôi Tấn đau đến mức chảy mồ hôi lạnh, giãy dụa càng thêm lợi hại.

Mặc Nhã thương tiếc hôn hôn khuôn mặt hắn, tinh tế mà ôn nhu, miệng không ngừng nói “thả lỏng thân thể đi, ngươi thả lỏng một chút, rất nhanh thì tốt rồi.”

“Mỗi lần đều nói thực dễ nghe, các ngươi như thế nào không thử một lần đi.” Lôi Tấn hận đến mức nghiến răng nghiến lợi, nhưng vì mình suy nghĩ, hắn cũng không khỏi cố gắng thả lỏng thân thể, cảm nhận dũng đạo bị thứ cực đại của Hi Nhã từng tấc từng tấc lấp đầy, ê ẩm trướng trướng khó chịu

“Ngươi muốn làm cũng nhanh một chút.” Lôi Tấn quay đầu trừng y một cái, cứ bất động như vậy càng khó chịu

Dũng đạo của Lôi Tấn nhanh chóng bị Hi Nhã lấp đầy đến muốn điên rồi, hiện giờ bị hắn thúc giục, làm sao còn có thể kiên trì ở yên nữa, thắt lưng gần như lập tức mạnh mẽ vọt thẳng vào bắt đầu trừu sáp

Đau đớn gần như bị xé đôi làm cho trước mắt Lôi Tấn tối sầm, nhưng ba hướng vỗ về chơi đùa, rất nhanh lại làm cho hắn hưởng thụ hạnh phúc quen thuộc

Hi Nhã nhìn thấy Lôi Tấn không giãy dụa nữa, động tác càng cuồng dã hơn.

“Ah… Ngô…” Lôi Tấn chịu đựng Hi Nhã lần lượt va chạm đến chỗ mẫn cảm trong cơ thể dẫn đến kɧoáı ©ảʍ tận trong xương, mà toàn bộ tiếng rêи ɾỉ đều bị Mặc Nhã ngăn trong miệng

Minh Nhã ở phía dưới cũng ra sức mút vào, từ đỉnh đến tận gốc, Lôi Tấn bị giáp công từ trên xuống dưới khiến cho quân lính tan rã hết, chỉ có thể lắc mông lần lượt nghênh đón những va chạm đầy mãnh lực của Hi Nhã.


Tiếng rêи ɾỉ mơ hồ không rõ, đi kèm với tiếng thở dốc ồ ồ, khiến cho thân thể Lôi Tấn trong bất tri bất giác mở rộng ra hoàn toàn đối với cả ba người, lưỡi của Minh Nhã châm chọc đảo qua cái lỗ nhỏ trên đỉnh của Lôi Tấn, thân thể Lôi Tấn run lên, bắn ra, hậu huyệt phía sau theo đó mà thắt chặt lại khiến cho Hi Nhã kịch liệt thở dốc một tiếng, lại ở trong dũng đạo ấm áp của Lôi Tấn hung hăng xuyên xỏ vài cái, chất lỏng nóng ấm phun ra, toàn bộ lấp đầy trong cơ thể Lôi Tấn.

Kết thúc, hai người lăn lộn thành một đoàn, hạ thể của Hi Nhã vừa mới tách ra, Mặc Nhã đã lật người Lôi Tấn lại, nâng cao hai chân của hắn lên, không để cho hắn có thời gian nghỉ ngơi, vừa mới tiến vào, đã đem hắn gắt gao ngồi khoá trên người mình, chuyển vòng ở trong cơ thể hắn nâng lên hạ xuống, lần lượt rút ra, ngay cả ngừng cũng không có, rất chính xác đâm vào chỗ nhô ra trong dũng đạo, Lôi Tấn thở hổn hển ngẩng cao cổ, vòng eo bủn rủn, thân thể ẩm ướt mồ hôi ngã vào trong ngực Hi Nhã ở phía sau

“Mặc Nhã… Ah… Chậm một chút…”

“Ah, quá sâu…” Lôi Tấn bị y đỉnh làm cho cả người giống như muốn bốc lửa

Sau khi Mặc Nhã cắm rút vài cái, Lôi Tấn lại bị Hi Nhã đặt xuống giường, tư thế đột nhiên thay đổi, khiến cho Mặc Nhã tiến vào càng sâu, cuối cùng biến thành Mặc Nhã quỳ gối giữa hai chân đang mở rộng của Lôi Tấn, xoa nắn cặp mông hoa của hắn

“thoải máu không?” Trong mắt Mặc Nhã như có ngọn lửa đang thiêu đốt, nhìn đỉnh du͙© vọиɠ Lôi Tấn chảy ra bạch trọc ở trong tay Hi Nhã mơn trớn di chuyển

“Nhanh lên…. Ah…. Sẽ…. Nhanh lên….. Mặc Nhã…..Ah….” Lôi Tấn thở dốc kêu

Mặc Nhã cắm rút nhanh hơn, mang theo lực đạo cùng tốc độ khó có thể nói rõ, khẩn yếu quan đầu, một tay ôm Lôi Tấn vào trong ngực mình, tiếng hô cùng rêи ɾỉ giao nhau hỗn tạp cùng một chỗ, hai người đồng thời tới cao trào.

Lần này cùng làm xong, cả người Lôi Tấn đều mềm nhũn xuống, nhưng cũng như trước không có được bao nhiêu thời gian nghỉ ngơi, Hi Nhã sờ sờ tiểu huyệt đang không ngừng chảy ra bạch trọc của Lôi Tấn, lần thứ hai xuyên vào

Đêm nay Lôi Tấn dưới sự trừu sáp không ngừng gián đoạn của hai người trôi qua, một người vừa ra, một người khác lập tức tiến vào, trình độ kịch liệt làm cho Lôi Tấn cho rằng bản thân sẽ chết trong hôm nay.

Cầu xin xin tha tất cả đều mặc kệ dùng, Hi Nhã cùng Mặc Nhã chỉ trong thời khắc mấu chốt một lần khắp nơi còn hỏi hắn có đi hay không, Lôi Tấn trong lúc hỗn loạn hết gật gật đầu lại lắc lắc đầu, chỉ có thể không ngừng lặp lại, không đi, không đi, mới khó khăn lắm được buông tha.

Kỳ thực cũng không thật sự làm hết một đêm, dù sao thân thể cho dù cường tráng, bị làm liên tục một đêm, cũng chịu không nổi, trong lòng Hi Nhã cùng Mặc Nhã cuối cùng cũng còn chút chừng mực.

Chính là ba người đnag đắm chìm trong thế giới của mình nên không ai chú ý, Minh Nhã rốt cuộc đã ra ngoài từ lúc nào

Hôm sau khi trời vừa hơi lộ ra dương quang, Hi Nhã cùng Mặc Nhã ăn mặc chỉnh tề chuẩn bị xuất phát, hai người thoạt nhìn đều thần khí thanh sảng, tư thế oai hùng bừng bừng phấn chấn, một chút cũng không nhìn ra vẻ mệt mỏi do vận động hơn nửa đêm, chính là cái người đang mê man bất tỉnh trong thảm kia thì ngược lại, tóc đen hỗn độn, sắc mặt ửng hồng, cánh tay lộ ra bên ngoài nguyên bản trơn bóng lại che kín hồng ngân, có thể nghĩ, tình hình thực tế của người đang chôn mình trong thảm kia, phỏng chừng cũng không phải thê thảm bình thường

Minh Nhã cũng tỉnh, đang đứng ở cửa, nhìn Lôi Tấn trên giường, đôi mắt to sáng ngời ngày xưa hiện giờ lại ảm đạm không ánh sáng


“Tiểu đệ, ngươi làm sao vậy?” Hi Nhã lo lắng hỏi, tuy rằng sắp xuất phát, nhưng cái dạng này của Minh Nhã làm cho y không thể không chú ý

Minh Nhã chỉ cúi đầu không nói gì.

“Là đang trách đại ca cùng nhị ca tối qua không bận tâm đến ngươi sao?” Hi Nhã cũng chỉ có thể nghĩ vậy, trêu ghẹo y

Minh Nhã nghĩ đến bộ dáng ý loạn tình mê tối qua của Lôi Tấn dưới sự liên kết chơi đùa vỗ về của ba huynh đệ mình, mặt đỏ lên, tăng thêm vài phần nhan sắc, nhưng vẫn lắc lắc đầu

“tiểu đệ, cũng học được nói dối rồi?” Hi Nhã khều cằm Minh Nhã lên trêu chọc, còn nói “Không cần thương tâm, ngươi tối qua cũng đã nhìn ra đi, Lôi Tấn không có đẩy ngươi ra, thì có nghĩa đã có thể chấp nhận ngươi, đại ca cùng nhị ca, lần này ra ngoài thật lâu mới về, để ngươi ở nhà, hắn bây giờ chỉ còn một mình ngươi, còn không sợ có cơ hội? Ngươi cứ đối với hắn làm nũng, phỏng chừng hắn sẽ tự động đầu hàng, ngươi cũng biết Lôi Tấn thương ngươi nhiều nhất, đến cả ta cũng đố kỵ.” Hi Nhã ra vẻ thoải mái nháy mát mấy cái đổi lại khiến Minh Nhã lại càng cúi thấp đầu hơn nữa

Hi Nhã còn muốn nói thêm điều gì đó, chợt nghe thấy An Sâm bên ngoài gọi người, liền vội vã ra ngoài

Mặc Nhã rốt cuộc cũng còn chút lòng, lúc đi qua bên người Minh Nhã, vỗ vỗ vai y nói “Chúng ta đã trải qua nhiều chuyện như vậy, hắn cuối cùng cũng mở miệng đồng ý ở lại rồi, mặc kệ như thế nào, sau này bốn người chúng ta đều có thể ở cùng một chỗ.”

Minh Nhã vẫn như trước cúi thấp đầu đứng ở nơi đó, sau một lúc lâu cũng không nhúc nhích, chờ Mặc Nhã cũng đi rồi, trên phiến đá dưới chân y có nhiều hơn một giọt nước

Không thể cùng một chỗ, cho dù có thích, Minh Nhã cũng không thể cùng Lôi Tấn ở cùng một chỗ, cho nên tối hôm qua y mới lặng lẽ rời đi, về sau cũng không thể chạm vào Lôi Tấn nữa, hắn là của đại ca cùng nhị ca.

Thú nhân lần này xuất môn có rất nhiều người đên đưa tiễn, phần lớn là cả nhà đều đi tiễn, nhà này đi tiễn chỉ có một mình La Kiệt, vốn Minh Nhã cũng muốn đi, thế nhưng La Kiệt cảm thấy thời tiết lạnh, sợ Nho ra thì bị cảm lạnh, nên bảo y ở nhà nhìn Nho

Sau khi Lôi Tấn tỉnh lại, thấy Minh Nhã đã hoá thành hình người, ôm Nho ở trong phòng đi tới đi lui, nửa mái tóc bạc rơi xuống trên mặt Nho, không biết đang nhỏ giọng nói cái gì, làm cho Nho luôn cười không ngừng, chính là cái chân trái bị tật kia, làm cho ánh mắt Lôi Tấn đau đớn.

“Minh Nhã.” Lôi Tấn gọi

“Ngươi tỉnh?” Minh Nhã ôm Nho đi đến trước giường

“Như thế nào lại không gọi ta dậy, hôm nay ngươi qua chỗ Xuân Kỷ đổi dược chưa?” Lôi Tấn nói xong từ trên giường ngồi dậy, cái vị trí kia tựa hồ đã sử dụng quá độ, vừa đau lại vừa tê, toàn thân cao thấp nặng nề như vừa bị dỡ ra rồi lắp lại, đau nhức khiến hắn muốn gϊếŧ người, chính là hai cái tên đầu sỏ đã không còn ở bên cạnh

Thảm rớt xuống, toàn thân Lôi Tấn đầy những dấu vết màu đỏ, mật mật, một tầng lại thêm một tầng, ngay cả dưới cánh tay cũng không buông tha, Minh Nhã rũ mi mắt, trái tim hơi hơi phát đau, kiệt lực xem nhẹ hết thảy

“Rồi.” Mặc Nhã nhẹ nhàng lên tiếng

“Lúc này mới ngoan.” Lôi Tấn cười một tay đem Nho đang nhìn mình chằm chằm nhận lấy, tay kia nghĩ muốn xoa xoa đầu Minh Nhã, lại bị y lơ đãng né đi

Lôi Tấn nhìn bàn tay thất bại, ý cười thu lại, hắn bắt đầu cảm thấy có gì đó không đúng


“Ta đi dọn cơm trưa cho ngươi.” Minh Nhã vội vã từ trên mép giường đứng dậy

“Trước dìu ta ngồi dậy đã, ta không còn chút khí lực nào.” Lôi Tấn mị hí mắt, hắn muốn nhìn ra từ trên mặt Minh Nhã một chút gì đó

“Nga.” Minh Nhã giúp Lôi Tấn bọc kĩ thảm lại, sau đó đỡ lấy thắt lưng hắn, giúp hắn ngồi dậy trên giường, lại đem quần áo ủ nóng phía trên than hoả đưa qua đến bên người Lôi Tấn

Lôi Tấn trước đem Nho đặt xuống giường, xốc thảm lên, trần trụi bước xuống, chuẩn bị mặc quần áo, chỉ thấy Minh Nhã quay mặt đi, đứng ngồi không yên, một bộ dáng chuẩn bị tuỳ thời lao ra ngoài

“Cũng không phải chưa từng thấy qua, thẹn thùng cái gì?” Lôi Tấn mặc quần áo chỉnh tề đâu vào đó xong, sờ sờ cổ mình, lại bảo Minh Nhã tìm trong tủ quần áo cái khăn quàng cổ mà mình vẫn không sử dụng lấy ra, không cần soi gương hắn cũng khẳng định bản thân lúc này không có cách nào ra ngoài gặp người khác

Lôi Tấn đem bản thân bọc kín xong, kéo Minh Nhã qua, xoa bóp mặt y, nhỏ giọng cười nói “Đêm nay ta một mình bồi ngươi, thế nào?” hắn tối qua mặc dù sau đó tinh thần có chút hỗn loạn, thế nhưng Minh Nhã vẫn chưa làm, hắn vẫn còn nhớ rõ, hắn cùng Hi Nhã đều đến một lý do, đơn thuần cho rằng Minh Nhã chỉ nháo tiểu tính tình

Phải biết rằng để cho Lôi Tấn chủ động nói ra những lời này, thì không phải là chuyện dễ dàng, huống hồ hiện tại xương sống thắt lưng hắn đều đau, đến đứng còn không vững, đại khái đời này cũng chỉ có lúc này thôi, nhưng có người hiển nhiên không hề cảm kích, chỉ thấy Minh Nhã đỏ mặt, nhưng vẫn lắp bắp cự tuyệt nói “Không… Không được, ngươi…. Đêm nay ngươi hảo hảo nghỉ ngơi.”

Lôi Tấn ngược lại lại bị người ta tạt cho một chậu nước lạnh, lần đầu tiên chủ động yêu cầu bị đè, còn bị người cự tuyệt, thật sự cho dù là da mặt hay mặt mũi bên trong một chút cũng không còn, mặc dù không đến mức ảo não, thế nhưng muốn nói lần thứ hai đúng là không có khả năng

“Ta ôm Nho, ngươi ăn cơm đi, a sao đã hâm nóng mấy lần rồi.” Minh Nhã có khả năng đã cảm giác đợc nói xong câu đó, đã chọc đến Lôi Tấn, nên trong lòng vội vã tìm cách cứu chữa, thế nhưng lại không biết nên nói cái gì

Lôi Tấn nhìn thân ảnh y ôm Nho rời đi, lắc đầu, thầm nghĩ, cứ từ từ rồi tính, dù sao thời gian cũng là có, còn sợ tiểu tử kia không muốn sao

Cơm trưa xong, Mộ Á cùng a sao của mình là Chu Hi tới đây, thuận tiện còn mang theo một đống đồ ăn lớn, không chỉ có vậy, còn có mấy bộ quần áo sạch, rõ ràng là muốn tính toán ở lại đây mấy ngày mà

“hàng năm cứ tới lúc này, Chu Hi thúc thúc cùng Mộ Á ca ca đều có thể đến nhà ở chung, trong bộ tộc cũng có rất nhiều nhà như vậy.” Minh Nhã giúp đỡ họ đem những đồ ăn mà họ mang đến bỏ vào trong hầm

“Vì cái gì?” Vợ cùng đứa con của An Bố lại muốn tới ở trong nhà La Kiệt, nhưng lại cùng La Kiệt ở chung rất tốt, trước kia hắn còn không rõ ngọn nguồn sự tình là thế nào thì không sao, nhưng hiện tại, rõ ràng dây dưa, kia rốt cuộc là cái tình huống quỷ dị gì a.

“Thứ nhất là sợ sau đó sẽ có ngoại tộc tập kích, mọi người tập trung cùng một chỗ có thể chiếu cố lẫm nhau, thứ hai chính là đem đồ ăn tập trung cùng một chỗ, có thể cùng nhau vượt qua cửa ải khó khăn.” Mộ Á đã tắm xong, cười tươi chạy ra, tiếp nhận lấy Nho ôm một cái

Nho chưa bao giờ sợ người lạ, ai cũng có thể ôm.

“Nho, Nho a, ta là Mộ Á tiểu thúc thúc a.” Mộ Á thấy Nho nở nụ cười, bản thân cũng vui vẻ không ngừng, đối với Chu Hi vừa mới đi ra hô “A sao, ngươi xem Nho cười rộ lên thực sự giống như a cha a.”

Lôi Tấn nhất thời hết chỗ nói, nghĩ thầm Mộ Á, đầu óc của ngươi rốt cuộc chạy đi đâu rồi, lời này mà cũng có thể nói ra. Không thấy mặt La Kiệt đã đen kịt sao, nhưng điều làm cho hắn kinh hãi hơn vẫn còn ở phía sau, chỉ thấy Chi Hi đi qua, nhìn Nho, rồi cười nói “Đúng vậy, trước kia bố chồng ngươi cũng có một đôi mắt màu xanh biếc xinh đẹp như vậy, từ sau khi bố chồng qua đời, cũng chỉ còn có a cha ngươi, bây giờ còn có thêm Tiểu Nho, thật sự là càng nhìn càng xinh đẹp.”

Bố chồng là chỉ a sao của phụ thân, a gia là chỉ a cha của phụ thân, những thứ này, Lôi Tấn đến đây đã lâu như vậy, hiện tại đã có thể nhận biết rõ. Xem biểu hiện này của hai người nếu không phải là thật sự không thèm để ý, thì chính là chuyên môn đến để khi dễ người. Chu Hi hắn không rõ, thế nhưng lấy tính tình sáng sủa hào phóng của Mộ Á, La Kiệt cũng rất thương yêu y, thì sẽ không có đạo lý gì lại cố ý đến chọc giận La Kiệt, nếu nói không thèm để ý vậy lại càng không thể, ai lại có thể không thèm để ý đến chồng hay cha mình ở bên ngoài có…. A, hay là thế giới này không xem trọng đạo đức luân lý như hiện địa, cho nên không cần? Nếu như quả thực là vậy, thật đúng là đủ quái dị rồi. Bất quá vấn đề này cũng không quấn quanh hắn quá lâu, vào lúc ban đêm Lôi Tấn đã có được đáp án


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui