Thú Nhân Chi Long Trạch

Tiết Đồng cùng với mẹ đi tới nhà cậu út, mang theo đồ dùng cá nhân, người lái xe đưa cô đi chính là Tả Thần Dật. Hắn thay Long Trạch đưa cô đi, mượn xe của bạn giả là người lái xe taxi, Long Trạch cũng thuê một chiếc xe khác đi sát theo sau.

Cậu út của Tiết Đồng là phó tham mưu tại thành phố C, ở trong quân đội có cấp cho một căn nhà nhỏ ở trong đơn vị để thuận tiện cho công tác. Xe taxi đỗ ở trước cổng doanh trại, nơi đây xe cộ ra vào đều phải xuất trình giấy tờ, trước cổng bao giờ cũng có lính canh gác, dáng người đứng thắp tắp, trên vai có đeo súng.

Cửa được khóa bằng khóa điện tử, ra vào phải quẹt thẻ, các quân nhân đều được phát thẻ riêng, người nhà cũng được phát một cái. Trước khi ra vào đều phải khai báo tên tuổi, địa chỉ cá nhân, không phải ai cũng có thể tùy tiện ra vào, kể cả người đưa thư cũng chỉ có thể gửi ở cửa bảo vệ.

Cậu út sau khi nhận được tin mẹ con Tiết Đồng tới đây, vội vàng ra đón người, sau khi có người ra đón hai mẹ con cô mới có thể vào cửa, Tiết Đồng quay đầu lại nhìn chiếc xe ở phía xa, khẽ cười một cái, cũng không biết Long Trạch có nhìn thấy được hay không.

Đương nhiên Long Trạch thấy được, cửa ra vào đầu có lính canh gác khiến hắn rất yên tâm. Ở đây tỉ lệ gặp những chuyện rủi ro là rất thấp, tuy rằng thế lực Trình Thiên có bành chướng đến thế nào nhưng nơi đây là thành phố C hơn nữa đây là doanh trại quân đội, hắn không thể làm gì được.

Chỉ khi hắn không còn thấy Tiết Đồng nữa mới cùng Tả Thần Dật rời đi, nói qua về hạng mục đầu tư rồi nhờ Tả Thần Dật thay hắn chăm sóc Tiết Đồng, nếu có chuyện gì gọi điện thoại cho hắn.

Đến chiều, Long Trạch liền bay đi thành phố Y, chứng minh thư đăng kí vé máy bay đương nhiên không lấy tên hắn, từ khi xảy ra chuyện, Long Trạch đã làm một chứng minh thư giả, mục đích khiến Trình Thiên không nắm được tin tức hắn đến thành phố Y.

Cậu út hơn ba mươi tuổi, quan hệ với gia đình của Tiết Đồng rất tốt. Trước đây, gia đình giúp đỡ cậu út không ít, sau khi Tiết Đồng gặp chuyện không may cậu cũng dùng sự quan hệ của mình để tìm kiếm, không ngừng nhờ người trong ngành cảnh sát, kết quả vẫn không có tin tức. Hiện nay, sau khi Tiết Đồng bình an trở về, cuối cùng cũng đã được yên tâm.

Nơi này không những trị an được bảo đảm mà hoàn cảnh sống cũng rất tốt. Vườn hoa rộng rãi, chim chóc bay khắp nơi. Khu nhà dành cho quân nhân an ninh cũng rất nghiêm ngặt, cậu út cũng không thường xuyên sống ở đây, phòng ốc lại rất rộng rãi nên Tiết Đồng tới đây ở cũng không cảm thấy bất tiện.

Trước khi đóng cửa phòng, cậu út hỏi cô: “ Đồng Đồng, không phải cháu gặp phiền phức gì chứ? Trước kia cậu bảo cháu tới đây chơi, cháu không đến, còn chê ở đây buồn chán. Có phải cháu sợ đám người lừa bán cháu tìm tới nhà làm phiền?”

Mẹ Tiết Đồng tuy rằng không lên tiếng nhưng trong lòng cũng cảm thấy lo lắng: “ Mẹ và cha sợ con đau lòng, nên cũng chưa hỏi, có chuyện gì con phải nói cho cha mẹ biết.”


Tiết Đồng không muốn cha mẹ lo lắng, nửa thật nửa giả trả lời: “ Trước kia, đúng là có người giúp con bỏ trốn. Mặc dù giờ đã an toàn trở về nhưng con cảm thấy vẫn không được yên tâm. Ở bên ngoài cũng không được an toàn, ở đây bộ đội nhiều, cảm thấy đến đây ở là an toàn nhất, muốn ở một thời gian. Cậu út, cậu để ý sao?.”

“ Cậu để ý? Đều là người một nhà, chỉ cần cháu không có chuyện gì là được rồi.” Cậu út cũng hiểu được những gì mà Tiết Đồng đã trải qua.

Tâm lý ít nhiều có ảnh hưởng, cô thiếu cảm giác an toàn cũng là chuyện bình thường: “ Cháu ở đây rất an toàn. Cậu ở đây cũng một mình, một người sao ở hết căn phòng lớn như vậy. Buổi chiều cậu sẽ giúp cháu đi mua một ít đồ dùng cần thiết, sau đó mua thẻ cơm ở căn tin. Nếu cháu không muốn ra ngoài ăn thì có thể ăn ở căn tin. Buồn chán thì có sử dụng máy tính lên mạng, mọi người ở trong khu này đều rất tốt bụng, có thời gian rảnh cháu có thể làm quen với họ.”

Cậu út thấy Tiết Đồng không trả lời, cũng không nói thêm, nói chuyện vài câu rồi thôi. Tiết Đồng vào phòng ngủ dọn dẹp lại, mẹ Tiết nhìn em trai nói: “ Kiến Bình, hiện tại Đồng Đồng như vậy, có khả năng sẽ ở lại đây một thời gian dài.”

“ Em còn mong cháu ở hẳn đây với em, ở một mình em cũng thấy buồn.”

Sắc mặt mẹ Tiết có chút khó xử: “ Cậu thay chị chăm sóc nó một chút. Nếu trong quân ngũ thấy được mắt ai, hãy giới thiệu cho Đồng Đồng. Quân nhân có cảm giác an toàn, nó mất tích mấy tháng, chị cũng không mong nó lấy được chồng giàu sang phú quý, chỉ hy vọng nó có thể sống bình an.”

“ Chị, chuyện này em cũng nghĩ đến. Đồng Đồng hiện tại không phải thiếu cảm giác an toàn sao? Tìm cho Đồng Đồng một quân nhân tốt không khó, đều là người một nhà, chuyện của Đồng Đồng em sẽ lưu ý.”

Hai người nói chuyện khá nhỏ, Tiết Đồng ở trong phòng nhắn tin cho Long Trạch, đợi lâu cũng không thấy hắn trả lời, có lẽ lúc này đang ở trên máy bay, cô cũng không chờ nữa.

Mẹ Tiết Đồng ở cùng cô hai ngày, thấy cô không có điểm gì khác thường mới ra về. Cậu út có công việc phải đi công tác, thời gian ở trong nhà Tiết Đồng đều chơi máy máy vi tính, xem tin tức trên mạng, tìm tòi thêm kiến thức về máy tính. Ngoài ra cô còn đọc được tin tức về Trình Thiên, công ty của hắn phát triển như nào, cổ phiếu lên xuống ra sao, những chuyện này đối với Tiết Đồng cũng chẳng có ý nghĩa gì.

Thi thoảng đọc trên mạng thấy những cuộc đời bất hạnh cần được giúp đỡ, cô lại gọi điện quyên tiền, cô cũng không có yêu cầu đặc biệt, chỉ cần những nơi quyên tiền nhớ rằng người ủng hộ là Long Trạch, vậy là được rồi. Có lẽ, đây là chuyện duy nhất cô có thể làm vì hắn.

Sau khi đến thành phố Y, Long Trạch gọi điện cho Tiết Đồng, nói rằng mình đã tới nơi, nghiêm túc nhắc nhở cô phải ở trong phòng, không được ra ngoài, sau đó lại dịu giọng trò chuyện với cô.


Long Trạch cũng không trực tiếp đi tìm Trình Thiên, mà hắn tới đây có mục đích khác, chính là tìm ra kẻ đang giữ bức ảnh của hắn. Long Trạch cũng không thích vòng vo, người đầu tiên hắn nhắm tới, chính là trợ thủ đắc lực của Trình Thiên – Trang Lăng.

Cũng đã hơn mười hai giờ khuya, Trang Lăng trở về nhà với tâm trạng mệt mỏi, sau khi bật đèn, trong phòng cũng không có gì khác thường nhưng đối với một người luôn phải đối mặt giữa sự sống và cái chết thì việc phát hiện ra điểm bất thường không có gì là khó. Trang Lăng nhanh chóng rút súng ra, mở chốt bảo hiểm, đôi mắt tinh anh của hắn quét khắp căn phòng.

Long Trạch theo góc tường bình thản đi ra, trên tay không có vũ khí gì, thản nhiên nhìn khẩu súng trên tay Trang Lắng: “ Đã lâu không gặp, tiếp đón tôi như vậy sao?.”

Trang Lăng nhìn thấy Long Trạch cũng không hề cảm thấy ngạc nhiên. Long Trạch nhiều lần thoát hiểm, chết đi sống lại, đối với cây súng này căn bản cũng không làm nên chuyện gì, hắn chậm rãi buông súng, cố gắng tỏ vẻ tự nhiên: “ Rốt cuộc anh cũng tới đây.”

Mặc dù giọng nói của Trang Lăng cố tỏ ra thoải mái nhưng sự thực trong lòng hắn không hề bình lặng đến vậy.

Long Trạch từ từ đi tới sofa ngồi xuống, không thèm liếc mắt nhìn Trang Lăng tới một cái: “ Anh cũng biết tôi sẽ đến, cũng biết vì sao tôi đến đây.”

“ Anh đến vì mấy bức ảnh đấy?.” Trang Lăng sớm đã chuẩn bị tâm lý, hai chân run run, trên mặt cố gắng tỏ ra bình tĩnh.

“ Trong tay Trình Thiên thật sự có những bức ảnh của tôi?.” Long Trạch chậm chạp lên tiếng, giọng nói có phần không tin.

“ Nếu anh không tin, hôm nay sẽ không tới tìm tôi.”

“ Trang Lăng, không nên vòng vo, trả lời tôi.” Long Trạch ép hỏi.


Trang Lăng biết mình không còn đường để lui: “ Tôi cũng không rõ lắm, tôi cũng chưa nhìn qua những bức ảnh đấy. Lần đó, khi Trình Thiên gọi điện cho anh, tôi cũng ở đấy, đó cũng là lần đầu tiên tôi nghe thấy anh ta nói về chuyện những bức ảnh. Chuyện của anh, anh hẳn phải biết rõ hơn tôi.”

“ Tôi cũng không xác định rõ được, dù sao Trình Thiên cũng chính là kẻ lừa đảo.” Long Trạch trả lời, một lúc sau lại từ từ lên tiếng: “ Được rồi, cho dù hắn có nắm trong tay số ảnh đấy, vậy anh phải đi tìm bức ảnh đó về đây cho tôi.”

Trang Lăng cười đến cứng ngắc: “ Tôi không biết, thì đi đâu để tìm về cho anh?.”

Long Trạch cân nhắc một hồi: “ Anh đi theo hắn nhiều năm như vậy, ở thành phố Y, luận tư cách, luận thực lực đều sánh ngang hắn. Nếu không có Trình Thiền thì người thay hắn tiếp quản vị trí này ắt phải là anh. Không bằng chúng ta cùng nhau hợp tác, anh thay tôi tìm tung tích của bức anh từ phía Trình Thiên. Chờ tôi xử lí xong Trình Thiên, vị trí lão đại thành phố Y này sẽ là của anh.”

“ Nghe rất hấp dẫn.” Bề ngoài thì Trang Lăng nở nụ cười nhưng bên trong thì ngược lại, hắn không đồng ý.

“ Tôi cảm thấy, anh so với Trình Thiên có khí chất hơn nhiều, năng lực cũng vậy, chẳng qua Trình Thiên dựa vào gia đình hắn.” Long Trạch cười nhạt, rồi nói tiếp: “ Trình Thiên chỉ là một tên lưu manh, nếu không dựa vào vận khí tốt, sao có thể ngồi lên được vị trí như ngày hôm nay.”

Hắn nhìn thoáng qua Trang Lăng, tiếp tục nói: “ Nhiều năm như vậy, nếu anh không giúp đỡ hắn, Trình Thị sớm đã loạn hết. Với những gì anh đã làm cho hắn, anh rõ hơn tôi, thiết nghĩ anh cũng không cam tâm.”

Trang Lăng đứng thẳng người: “ Khi anh lấy lại được bức ảnh, tôi chỉ sợ e rằng ngay cả mạng mình cũng không giữ được, lấy gì để bảo đảm sau này trở thành lão đại thành phố Y?.”

“ Chỉ cần giải quyết được Trình Thiên, tôi có thể cam đoan không động tới anh.”

Trang Lăng chăm chú nhìn Long Trạch: “ Trạch, chúng ta đều cùng một dạng người. Không có gì bảo đảm ắt hẳn sẽ không thể tin tưởng người khác. Đến khi anh lấy được những bức ảnh đó, sẽ không bỏ qua cho tôi.”

Trên bàn trà có một đĩa hoa quả, bên cạnh là một con dao gọt hoa quả, màu inox sáng bóng sắc lạnh, Long Trạch cầm con dao gọt hoa quả trong tay, liếc mắt nhìn Trang Lăng: “ Thế nhưng, anh không còn lựa chọn nào khác.”

Trang Lăng nhìn thấy hắn cầm dao, lưng toát mồ hôi lạnh, trên mặt cũng tỏ vẻ khẩn trương.

“ Trang Lăng, nếu tôi nhớ không lầm, khi đó anh là người đưa tôi lên máy bay? Nếu mạng tôi không lớn, thì đã bị bom nổ chết. Anh nói xem, tôi có lí do gì để anh sống trên cõi đời này.” Giọng nói của Long Trạch lạnh lẽo như băng tuyết, mang theo ánh mắt uy hiếp nhìn Trang Lăng.


Trang Lăng trầm mặc không lên tiếng.

Long Trạch tiếp tục đùa nghịch con dao gọt hoa quả trong tay, vuốt ve lưỡi dao sắc nhọn: “ Tôi hiện tại không thể giết chết Trình Thiên nhưng chẳng lẽ không thể giết anh? Hoặc anh cũng có vật dùng để uy hiếp tôi?.”

Hắn khẽ nâng đầu nhìn Trang Lăng: “ Anh có sao?.”

“ Tôi không có.” Trang Lăng trả lời.

“ Không có sao đến bây giờ anh có thể bình tĩnh như vậy? Không phải nên cùng tôi hợp tác sao.” Long Trạch cười khẽ: “ Chúng ta đều là người hiểu chuyện, không nên vòng vo, cho dù về sau tôi nói không động tới anh, anh cũng không tin tưởng. Thế nhưng, nếu anh không giúp tôi, e rằng mặt trời ngày mai anh sẽ không còn cơ hội nhìn thấy.”

Trang Lăng biết Long Trạch không chết trong vụ nổ bom trên máy bay, hắn đã đoán được trước sẽ có ngày hôm nay. Hắn không có lựa chọn: “ Được, tôi đồng ý giúp anh.”

Long Trạch vừa lòng, mỉm cười: “ Sau khi Trình Thiên chết đi, anh có thể ngồi lên vị trí của hắn hay không, phải dựa vào chính mình. Dù sao tôi đối với chiếc ghế đó cũng không có hứng thú.”

“ Tôi sẽ dốc sức tìm ra những bức ảnh đó, có manh mối tôi sẽ nói cho anh.”

“ Được. Không nên lừa gạt tôi, anh cũng biết, Trình Thiên phái đội sát thủ mang nhiều súng ống mạnh đến vậy cũng không giết chết được tôi.” Long Trạch cảnh cáo hắn.

“ Tôi hiểu.” Trang Lăng nhìn hắn, nói vào trọng tâm: “ Trạch, so với trước đây, anh đã trưởng thành.”

“ Cũng phải cảm ơn Trình Thiên đã ban tặng.” Long Trạch không nói nhiều: “ Cứ như vậy, chúng ta duy trì liên lạc.”

Long Trạch để lại cho hắn một dãy số, sau đó rời khỏi chỗ ở của Trang Lăng.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui