Lúc lâu sau, Tiết Đồng hỏi chuyện về cú điện thoại vừa rồi Long Trạch mới chịu mở miệng kể lại, cô còn tưởng rằng hắn làm chuyện gì xấu bị Trình Thiên nắm được nhược điểm, nghe ra thì không phải, Tiết Đồng thở phào một hơi. Ngộ nhỡ Long Trạch trở thành tội phạm bị truy nã hẳn Trình Thiên cũng không thể yên thân.
Có điều, nếu thân phận bán xà của hắn bị bại lộ thì mọi chuyện xem ra không hề đơn giản, Long Trạch vốn không thích cuộc sống ồn ào, nếu những tấm hình bị công bố và kiểm chứng là hình thật thì Long Trạch sẽ khó có thể sống yên ổn.
Việc đã đến nước này Long Trạch cần giữ bình tĩnh, thấy Tiết Đồng nhíu mày lo lắng, đưa tay xoa đầu cô: “ Chuyện của anh, anh sẽ nghĩ cách giải quyết, đầu em nhỏ như này không nên nghĩ nhiều.”
“ Thế nhưng … Trạch, Trình Thiên sẽ bỏ qua cho anh sao?.” Tiết Đồng dựa vào người hắn, lo lắng hỏi.
“ Tạm thời chúng ta sẽ an toàn, hắn có hình của anh, anh cũng biết không ít chuyện của hắn. Anh và hắn cùng ngồi chung một con thuyền, cho dù Trình Thiên có lén bày mưu giết anh nhưng tuyệt đối sẽ không công khai đối đầu với anh.” Long Trạch nhíu mày, có điểm không được tự nhiên hỏi: “ Tiết Đồng, có phải anh khiến em chán ghét?.”
“ Không có.” Tiết Đồng không biết vì sao hắn lại hỏi như vậy, thành thật trở lời: “ Em rất ghét anh thay Trình Thiên làm việc, anh là người tốt, chỉ là anh chưa nhìn ra con người thật của hắn.”
“ Hiện tại, anh cũng biết mình quá ngây thơ, nghĩ rằng mình đủ sức để ứng phó với tất cả mọi chuyện, cũng không để người khác vào mắt, cuối cùng lại là người chịu thiệt.” Long Trạch thở dài.
“ Chỉ là anh chưa hiểu hết về thế giới này thôi, em cũng không giỏi hơn anh là mấy đâu. Trình Thiên cố ý đưa anh tách biệt với thế giới bên ngoài, nên anh mới bị hắn lợi dụng biến thành người không hiểu sự đời.”
Long Trạch ôm cô dựa vào đầu giường: “ Anh thường xuyên nhìn thấy họ tranh đấu, rồi dùng bộ mặt giả tạo đối xử với anh, anh cảm thấy chán ghét nên mới không muốn ra ngoài.
Vài năm nay anh cũng không ra ngoài tiếp xúc với xã hội thực tế, luôn cảm thấy không có vấn đề gì, Trình Thiên cũng không phản đối, anh mới tin hắn.”
“ Trạch, anh xem, xã hội này có rất nhiều người mà chúng ta không biết. Đại đa số họ đều là người bình thường cùng đi làm, tan sở lại cùng nhau việc nhà.”
Tiết Đồng dừng lại: “ Quên đi, coi như em chưa nói gì. Em đối với xã hội này cũng không hiểu biết nhiều. Xã hội này còn có cả thế lực ngầm, kinh nghiệm sống của em cũng không nhiều nên bị người khác lừa bán. Em cũng không biết xã hội này lại đen tối như vậy, về sau chúng ta nên đi tới nhiều nơi, học hỏi nhiều kinh nghiệm sống.”
Long Trạch nghiêng đầu nhìn cô: “ Như thế nào em lại bị lừa đem bán?.”
“ Chính là vào giờ tan tầm, hôm đó trời mưa rất lớn, rất khó có thể bắt xe về nhà. Em thấy có chiếc xe màu đen chạy tới, em liền lên xe. Kết qủa là gặp phải bọn buôn người, bị đánh thuốc mê, sau khi tỉnh lại mọi thứ đều thay đổi.” Tiết Đồng kể lại, gương mặt tràn đầy vẻ căm tức, hận không thể đem tên buôn người băm ra trăm mảnh.
“ Sau đó thì sao? Gặp những chuyện gì?”
Những chuyện sau đó Tiết Đồng không muốn nói, tuy rằng chỉ có vài ngày nhưng tựa như trải qua một thế kỉ, mỗi ngày đều sống trong sợ hãi, những ngày về sau còn thường xuyên gặp ác mộng.
Long Trạch muốn biết sau đó Tiết Đồng gặp những chuyện gì, không ngừng hỏi dồn: “ Bị người khác đánh sao?.”
Tiết Đồng gật đầu, vẻ mặt ảm đạm: “ Chuyện đó không nhắc đến nữa, được không?.”
Long Trạch hiểu được ý của cô: “ Không phải nói đến chuyện đấy nữa. Nói về cuộc sống trước kia của em.”
Nói đến cuộc sống trước đây, Tiêt Đồng vui vẻ hơn: “ Em là người thành phố C, sau khi tốt nghiệp đại học xong, cũng như nhiều bạn học khác đều ở lại thành phố làm việc. Anh đã đến thành phố C bao giờ chưa?.”
Nhìn đôi mắt Tiết Đồng sáng trong như nước, Long Trạch cười nhẹ: “ Chưa.”
“ Khí hậu ở đó rất tốt, bốn mùa rõ ràng. Em làm việc tại Thịnh Mỹ, lương bổng cũng khá, công ty đãi ngộ nhân viên không tệ. Bởi vì em là người mới nên chỉ làm những chuyện vặt. Sếp em là một lão già hói đầu, mỗi lần em đến làm việc đều làm khó em.
Còn cha em, làm ở ngành kĩ thuật, cha em là nhân viên nòng cốt của ngành, năm ngoái nhà em được dọn đến căn hộ mới. Hiện tại, nhà ở rất khó tìm, mẹ em muốn mua nhà ở gần trung tâm để thuận tiện cho công việc của em nhưng giá nhà ở quá cao ….”
Tiết Đồng kể về công việc của mình, rồi lại bắt đầu oán hận vì giá nhà đất quá đắt, Long Trạch chỉ im lặng ôm cô, chăm chú nghe cô kể về cuộc sống của mình. Hắn thích nhìn cô tức giận, rồi lại thấy cô vui vẻ kể về cuộc sống của mình, đến cả chi phí ăn ở hằng ngày Tiết Đồng cũng kể cho hắn.
Trước kia, hắn luôn muốn sống cùng với Tiết Đồng giống như những người khác nhưng Trình Thiên lại ra sức phản đối. Rõ ràng hắn biết nếu nhốt Tiết Đồng trên đảo sẽ khiến cô càng bài xích hắn, càng nghĩ đến chuyện này hắn càng tức giận!
Tiết Đồng kể về chuyện gia đình mình, tuy chưa từng nói với Long Trạch rằng cô muốn đưa hắn tới thăm nhà mình, nhưng bản thân cô cũng từng nghĩ tới điều này. Chỉ cần Long Trạch đồng ý, cô sẽ đưa hắn trở về gặp bố mẹ mình.
Hai người nói chuyện đến sáng, Long Trạch liền đưa ra chủ đề mới, hắn hỏi cô về cuộc sống ở thành phố C, nơi nào có đồ ăn ngon, chỗ nào vui chơi nổi tiếng nhất ở đó, rồi cả chuyện chính trị cho đến việc đưa vệ tinh lên trời.
Long Trạch biết, Tiết Đồng hiểu biết về cuộc sống ngoài xã hội nhiều hơn hắn , còn hắn giống như một cậu thiếu niên mới ra đời, gan dạ có thừa mà hiểu biết thì hoàn toàn không có.
Tiết Đồng mở lời đề nghị: “ Trạch, đối với con người, chúng ta cần phải biết tôn trọng lẫn nhau, chỉ cần anh làm được điều này, con người sẽ dễ dàng chấp nhận anh, không cần dùng bạo lực để giải quyết vấn đề.”
Long Trạch chỉ cười.
Tiết Đồng tiếp tục nói: “ Cuộc sống vui vẻ mới là hạnh phúc nhất. Anh cũng nói, con người không nhất định phải theo đuổi mọi thứ, hiện tại em cảm thấy cuộc sống bình an như vậy là được rồi.”
“ Uhm, mỗi ngày cùng em nấu cơm, ở bên cạnh em, anh cảm thấy rất mãn nguyện.” Long Trạch nở nụ cười ấm áp.
“ Có một số việc cho dù không làm được cũng không được tự ép bản thân mình. Cũng như Trình Thiên vậy, tuy rằng hắn muốn giết anh, hại anh bị thương, không nên quá miễn cưỡng bản thân mình tìm cách đối phó với hắn. Anh cần phải nghỉ ngơi, như vậy mới có thể chống lại hắn.”
Tiết Đồng không muốn Long Trạch mạo hiểm, Trình Thiên biết rõ về khả năng của Long Trạch nhất định sẽ tìm người theo sát bảo vệ, cô khuyên nhủ: “ Tránh được thì nên tránh, dù sao hắn cũng biết về khả năng của anh, ít nhiều hắn cũng sẽ lo sợ.”
“ Chuyện của hắn nói sau đi.” Long Trạch không muốn nghĩ đến chuyện này: “ Anh cần phải nghỉ ngơi một thời gian mới khỏe lại được, không phải lần trước anh có nói với em, anh muốn mua thuyền sao. Anh đã liên hệ với công ty nước ngoài, tiền đặt cọc cũng chuyển rồi, anh sẽ liên hệ lại với bên đó, xem có nhanh chóng chuyển thuyền tới đây được không.
Những lúc anh không ở bên em, em không được đi đâu hết, nếu xảy ra chuyện gì anh còn tìm được em.”
“ Em hiểu rồi.” Tiết Đồng nhìn đồng hồ: “ Em đi nấu cơm, phải hầm canh xương cho anh, anh nên ăn nhiều một chút, mới có thể đi lại được.”
Tiết Đồng thoát khỏi vòng tay của Long Trạch, đi dép vào: “ Em xuống dưới bếp nấu cơm, anh muốn ăn canh chua hay là sườn xào chua ngọt?.”
“ Ăn sườn đi, cẩn thận thái vào tay.” Long Trạch cẩn thận nhắc nhở cô.
“ Em sẽ không thái vào tay. Anh cứ lải nhải mãi thế, đáng ghét.” Tiết Đồng đi dép định bước xuống.
“ Em nói ai đáng ghét.” Long Trạch một tay túm cô lại, ép cô xuống giường: “ Không phải em nghĩ anh bị thương, sẽ không làm gì được em?.”
Nói xong, bàn tay Long Trạch nhanh chóng luồn vào sâu trong lớp quần áo của cô, vuốt ve làn da mịn màng của Tiết Đồng.
Tiết Đồng giãy dụa cầu xin tha thứ: “ Em đáng ghét, em đáng ghét. Được chưa? Buông tay ra đi, em phải đi nấu cơm.”
Long Trạch dừng tay, đặt lên môi cô một nụ hôn sâu, mới chịu buông tha cô: “ Hôm nay tạm như vậy đã.”
Tiết Đồng vội vàng đứng lên, bước vài bước ra cửa, trong miệng than thở: “ Bị thương thành như vậy rồi mà vẫn còn muốn làm loạn.”
Long Trạch nhìn theo bóng dáng của Tiết Đồng, lông mày nhíu lại trầm tư suy nghĩ, lòng người hiểm ác, khác xa so với những gì hắn tưởng tượng. Trình Thiên và hắn bây giờ đã trở mặt, bằng không hắn còn không biết mình ngu ngốc đến cỡ nào bị hắn lợi dụng triệt để đến đâu. Chỉ cần Tiết Đồng không chán ghét hắn, đó mới là điều quan trọng.
Trước mắt, hắn cần nhanh chóng hồi phục sức khỏe, thương tích lần này khiến hắn cảm thấy tức giận, cái đuôi mềm nhũn từ từ di chuyển dưới sàn, hắn luôn tự hào về tốc độ của mình còn bây giờ muốn đứng lên cũng không được. Tuy rằng Tiết Đồng nói rằng hắn tạm thời quên đi nhưng sao có thể dễ dàng như vậy được.
Về sau làm việc hắn cần phải cân nhắc hơn, quan trọng là hắn phải khiến Trình Thiên trả giá đắt.
Lúc này, Tiết Đồng chỉ hy vọng trong thời gian Long Trạch dưỡng thương sẽ không xảy ra chuyện gì, Long Trạch rất thông minh, hắn hiểu chuyện cũng rất nhanh, sẽ không khó để hắn hòa nhập với xã hội. Bất luận thế nào, chuyện này đối với cô hay với Long Trạch đều là chuyện tốt.
Tiết Đồng đi vào trong bếp, mở ngăn đá của tủ lạnh, cô nhíu mày lại, đồ ăn đông lạnh không còn nhiều, theo thường lệ thì cứ cách mấy ngày sẽ có người đưa đồ ăn tới, nhưng đã xảy ra chuyện này có khả năng sẽ không có người đưa thức ăn.
Mặc dù đồ ăn trên ngăn đá không ít nhưng mấy ngày cô rời khỏi biệt thự, ít nhiều có một số thứ bị hỏng, đành phải vứt bỏ. Số đồ đông lạnh còn lại cầm cự không được mấy ngày.
Ăn cơm trưa xong, Long Trạch quay trở về phòng ngủ, Tiết Đồng đi tới căn nhà của A Tống, căn nhà ba tầng màu trắng khá xinh đẹp, cửa không khóa, bên trong không có người ở hoang vu đến lạnh người, dưới sàn đất còn lưu lại vỏ đạn, cùng với chiếc roi da quen thuộc.
Nơi này trước kia từng có người đến quét dọn, cũng giống với hoàn cảnh của Tiết Đồng, bị chúng bắt đến đây, nhưng lần trước chúng bị Long Trạch ‘ giáo huấn’, trong vòng ba tháng không được đưa người lên đảo coi như trừng phạt.
Tiết Đồng tiến vào bếp thấy bát đũa bừa bộn, cô mở tủ lạnh thấy ngăn trống có phần thất vọng, bọn họ sớm có dự định rời khỏi đảo nên không chuẩn bị nhiều thức ăn dự trữ.
Tiết Đồng tiếp tục tìm kiếm đồ ăn còn sót lại trong các ngăn khác của tủ lạnh, cô lấy chiếc rổ nhặt hết những đồ đông lạnh còn lại. Đi xuyên qua hoa viên rồi tiến ra cửa lớn trở về biệt thự.
Tiết Đồng đem thức ăn bỏ vào ngăn đá, đối với sức ăn của Long Trạch thì chỗ thịt cá, rau xanh này vốn không trụ được mấy ngày. Long Trạch lại đang bị thương, cô không muốn hắn quan tâm đến những chuyện vặt này, chờ hắn khỏi hẳn nói sau cũng được.
Toàn bộ thời gian Long Trạch đều dùng để ngủ, khi tỉnh lại thì nằm trên giường cùng Tiết Đồng tán gẫu vài câu, buổi tối ôm chặt lấy cô, chỉ có điều cái đuôi không còn như trước thích quấn quít lấy Tiết Đồng.
Hắn ở trên giường xoa đầu Tiết Đồng, ở bên tai thì thầm; nếu muốn xem tivi cứ mở lên không sợ ảnh hưởng đến giấc ngủ của hắn, Long Trạch sợ khi tỉnh lại không nhìn thấy cô.
Hai người ở trên đảo lại vô cùng im lặng, Tiết Đồng cũng không dám đi xa, chỉ ở phòng ngủ, rồi chỉnh tivi ở chế độ nhỏ tiếng nhất, hoặc ở trong thư phòng tìm sách đọc giết thời gian.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...